Trong ảnh, trán anh ta đã được băng bó, đang nhắm mắt nằm trên đùi một người phụ nữ.
Hai bàn tay, một nam một nữ, nắm chặt lấy nhau.
Bên dưới là một dòng chữ:
【Nếu em đã không trân trọng anh ấy như vậy, thì chị cũng không có gì phải áy náy nữa, chính sự giúp đỡ của em, đã khiến chị cuối cùng quyết định đồng ý với anh ấy.】
Đây là thông báo, cũng là sự khiêu khích trắng trợn.
Người đã vượt qua được nghịch cảnh của cuộc đời, sớm đã nhìn thấu đủ loại xấu xa của thế gian, làm sao có thể là một đóa hoa trong bùn lầy chứ?
Buổi chiều cô ta cố ý làm đổ nồi canh nóng.
Khi tôi chuẩn bị rời đi, lại xin lỗi gọi tôi lại, cũng là cố ý.
Bởi vì cô ta đã thông báo trước cho Hạ Tư Minh đến.
Hạ Tư Minh nhìn rõ lợi ích, nhưng lại không nhìn rõ lòng người.
"Đàn ông thật đê tiện!"
Tôi khẽ nói, bỏ tờ giấy chẩn đoán bệnh vào máy hủy tài liệu.
Trong tiếng "xẹt xẹt", lòng tôi bình tĩnh lại.
Đúng vậy, người tôi phải đối mặt.
Một là "người phụ nữ lương thiện xinh đẹp nhất".
Một là luật sư ly hôn chuyên nghiệp nổi tiếng.
Nhưng trận chiến khó khăn này, tôi quyết tâm đấu với anh ta đến cùng.
Ly hôn là chắc chắn.
Con trai và tiền, tôi cũng nhất định phải có.
Quan trọng hơn—
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Là khiến cho đôi nam nữ si tình oán hận này, kiếp sau cũng phải gắn chặt lấy nhau, c.h.ế.t cũng không thể chia lìa.
Thuyền nhẹ đã qua muôn trùng núi ư?
Tôi muốn các người, núi non trùng điệp.
Núi cao còn có núi cao hơn.
Tôi từ chối điều kiện ly hôn theo thỏa thuận của Hạ Tư Minh.
Là một luật sư ly hôn chuyên nghiệp, anh ta tuyệt đối không muốn giải quyết vấn đề ly hôn của mình bằng pháp luật, bởi vì điều đó chứng tỏ anh ta đã thất bại trong việc thương lượng, chứng tỏ anh ta không giải quyết được, làm tổn hại đến hình ảnh chuyên nghiệp của anh ta.
Tôi không vội.
Cũng không phải là không vội, nhưng chắc chắn không vội bằng họ.
Lâm Vãn trong mắt Hạ Tư Minh là ánh sáng thuần khiết, một khi cô ta có bất kỳ hành động chủ động nào trước khi hai người chính thức xác lập quan hệ, thì vẻ đẹp hoàn hảo của cô ta sẽ có vết nhơ.
Cho nên cô ta chỉ có thể vừa từ chối vừa chào đón, khi cần thiết, còn phải đóng vai sứ giả của lương thiện và đạo đức.
Mà Hạ Tư Minh, càng không thể làm bất cứ điều gì khiến mình trở thành bên có lỗi trong thời điểm quan trọng của ly hôn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Cho nên hai người, đều chỉ có thể nhịn.
Nhiều nhất, anh ta chỉ có thể tranh thủ lúc chạy bộ buổi tối, đến quán của Lâm Vãn uống một bát canh lòng dê.
Bác sĩ nói, bệnh nhân ALS ngoài việc phải chú ý giữ ấm, càng phải kiêng những thực phẩm có hàm lượng purine cao, nếu không sẽ làm bệnh tiến triển nhanh hơn.
Mà thực phẩm có hàm lượng purine cao chủ yếu là: nội tạng động vật.
Hạ Tư Minh ở công ty một tuần rồi về nhà.
Khi anh ta vào cửa, tôi đang dọn dẹp đồ đạc.
Trên trán anh ta dán băng cá nhân, vẻ mặt lạnh lùng, không nói một lời đi vào phòng ngủ.
Rất nhanh thu dọn một vali ra, sau đó nhìn tôi, lạnh lùng nói:
"Vốn định để lại căn nhà cho em, nhưng những gì em làm đã làm cạn kiệt tình cảm của chúng ta, vậy thì chỉ có thể theo quy định của pháp luật. Tài khoản ngân hàng bị đóng băng, tài sản chung chủ yếu của chúng ta chỉ có căn nhà này, vậy nên em bán nhà chia cho anh một nửa, hay là trực tiếp đưa cho anh số tiền tương đương?"
Tôi ném cuốn album ảnh trong tay vào thùng giấy, cười một tiếng:
"Sao? Lâm Vãn để ý căn nhà này rồi à?"
Hạ Tư Minh cười lạnh.
"Em tưởng ai cũng như em, trong mắt chỉ có lợi ích sao? Lâm Vãn trước mặt anh, chưa từng nói đến một chữ tiền, em đừng có sỉ nhục cô ấy."
Anh ta nhìn thấy gì đó, đột nhiên nhíu mày, đi tới nhặt cuốn album ảnh trong thùng giấy lên.
"Em đang làm gì vậy?"
"Vứt rác."
"Em—"
Trên mặt anh ta lộ ra vẻ tức giận, nhưng lại lập tức ngưng lại.
Cuốn album này anh ta rất quen thuộc.
Bên trong là tất cả ảnh của tôi và anh ta hồi đại học, từ lúc anh ta chụp trộm tôi, đến khi mới quen, đến khi yêu nhau say đắm...
Tôi từng coi nó như bảo bối cất trong két sắt, nói là để dành cho chúng tôi sau này già đi xem lại.
Lúc này, tôi không chút biểu cảm lấy lại cuốn album từ tay anh ta, tùy ý ném đi.
Trong căn phòng yên tĩnh đột nhiên vang lên một tiếng động trầm đục.
"Còn không đi? Sắp đến giờ chạy bộ rồi nhỉ?"
Tôi nhắc nhở anh ta.
Anh ta đứng đó với vẻ mặt khó coi, im lặng một lát, rồi dứt khoát quay người, lạnh lùng bỏ lại một câu.
"Nhất Hiên em có giấu đi cũng vô ích, dù sao nó cũng là con trai anh, đi theo anh mới có thể giúp tương lai của nó phát triển tốt hơn, anh tuyệt đối sẽ không từ bỏ nó."