Thư Tình

Chương 109: Hai giây



Chương 109: Hai giây

Tần Tranh bị lời Vân An nói làm cho xù lông, cô ngồi bật dậy từ trên giường một cái "vụt", mặt đỏ tới mang tai: "Cậu đừng có nói bậy!"

Vân An ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt trầm tĩnh.

Tần Tranh đối diện với ánh mắt của Vân An, cô ho một tiếng không tự nhiên, nói: "Cậu mau về đi, lát nữa mẹ mình qua kiểm tra phòng thì vui đấy."

Vân An nói: "Dì không qua đâu."

Tần Tranh nói: "Tối nay cậu thật sự muốn ngủ lại đây hả?"

Từ khi nào người này to gan như vậy?

Vân An nhìn Tần Tranh với ánh mắt nóng rực, nàng gật đầu, đáy mắt không một chút do dự. Nàng quá quả quyết, ngược lại càng làm cho sự giằng co của Tần Tranh trông như sắp làm chuyện gì đó. Tần Tranh mím môi, Vân An nói: "Vẫn chưa ngủ sao?"

Tần Tranh liếc mắt, nói: "Ngủ thế nào được, mình không ngủ được."

Vân An nói: "Sao lại không ngủ được?"

Tần Tranh đáp lại nàng: "Hai người ở chung một phòng, mình đương nhiên không ngủ được."

Vân An nhìn cô: "Vậy cậu và Khúc Hàm ở chung một phòng, chẳng phải vẫn ngủ được đó sao?"

Tần Tranh:...

Cô nhất thời không biết Vân An đây là đang ghen, hay là muốn tìm cớ để ở lại đây. Cô ngượng ngùng: "Cậu với Khúc Hàm đâu có giống nhau."

Vân An nghe vậy thì cong môi, dường như được câu nói này của cô làm cho vui vẻ. Tần Tranh cau mày: "Cười cái gì?"

"Không có gì." Vân An vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình: "Mau lại đây."

Tần Tranh:...

Đây là giường của cô hay là giường của Vân An, sao lại có thể đổi khách làm chủ như vậy chứ?

Tần Tranh trừng mắt nhìn Vân An, vẻ mặt của Vân An vẫn như thường. Tần Tranh thấy nàng điềm nhiên như vậy thì tự dưng nổi giận, bước đến bên cạnh nàng, quỳ một chân trên giường, hai tay ôm lấy má Vân An, hung hăng hôn nàng một cái.

Đồng tử Vân An hơi co lại, tuy không hiểu, nhưng rất phối hợp.

Nàng ôm lấy vòng eo của Tần Tranh, ghì vào lòng, ngẩng đầu, mặc cho Tần Tranh đòi hỏi.

Tần Tranh hôn đến nỗi thở hổn hển. Cô buông ra thì thấy Vân An vừa rồi còn bình tĩnh, giờ phút này mày mắt đã long lanh ánh nước, gò má ửng hồng, không biết có phải do vừa rồi bị hai tay cô ôm lấy mà ép thành như vậy hay không. Đôi môi mỏng của nàng bị cô cắn đến nỗi hơi sưng lên.

Vân An sau khi bị giày vò, hoàn toàn không còn vẻ điềm nhiên như lúc nãy.

Tần Tranh rất hài lòng, đặt mông ngồi xuống giường, hỏi Vân An: "Như vậy rồi mà vẫn không về à?"

Vân An nhìn Tần Tranh, đột nhiên hiểu được hành động vừa rồi của cô là có ý gì.

Dọa nàng sao?

Vân An không những không bị dọa, ngược lại còn trông mong nhìn Tần Tranh.

Tần Tranh đối diện với ánh mắt của Vân An, cô sụp vai thở dài, chịu thua.

Vân An kéo tay Tần Tranh đến bên cạnh mình, Tần Tranh khẽ "A" một tiếng, Vân An nói: "Đừng nghĩ nhiều, mình chỉ muốn ngắm cậu ngủ thôi."

Tần Tranh ngơ ngác: "Ngắm mình ngủ?"

Vân An gật đầu.

Tần Tranh nói: "Ngủ thì có gì đẹp mà ngắm?"

Vân An: "Cậu ngủ nhìn rất đẹp."

Tần Tranh:...

Sự tự luyến của cô hoàn toàn là do Vân An tâng bốc mà ra.

Vân An không thấy mình đang nói lời ngon tiếng ngọt gì, nhìn Tần Tranh với vẻ nghiêm túc. Tần Tranh bị nàng nhìn nên càng lúc càng đỏ mặt, dứt khoát không để ý đến nàng nữa, nằm xuống giường, quay lưng về phía nàng, nằm nghiêng và lờ đi ánh mắt từ phía sau. Cô lấy điện thoại ra xem, thấy Khương Nhược Ninh gửi một video hài trong nhóm nhỏ. Cô xem xong thì thấy Vân An vẫn còn ngồi bên mép giường, không nhịn được bèn đá vào mông nàng: "Lên giường đi chứ."

Vân An nhận được chỉ thị rõ ràng thì mới dịch người sang phía bên kia giường của Tần Tranh, nhìn vào chăn.

Tần Tranh nằm trong chăn, để lộ nửa thân trên. Cô ôm điện thoại, không biết đang xem gì mà đuôi lông mày ánh lên niềm vui. Vân An nghĩ đến sau khi tan làm, Tần Tranh không muốn đi đâu xã giao, về nhà ăn tối tắm rửa xong, cô cũng tựa vào đầu giường như thế này, lướt điện thoại, gặp video hài hước thì sẽ chia sẻ cho Khương Nhược Ninh. Chia sẻ xong, Tần Tranh thoát khỏi khung chat với Khương Nhược Ninh, rồi sẽ nhấp vào một khung chat khác.

Là ảnh đại diện quen thuộc nhất của nàng.

Vân An đột nhiên hiểu ra, vì sao Tần Tranh vừa về đã đổi ảnh đại diện.

Nàng không động đậy một lúc lâu, cứ thế nhìn chằm chằm. Tần Tranh khó hiểu, quay đầu nhìn nàng, hỏi: "Cậu không đắp chăn hả?"

Vân An lúc này mới cầm lấy góc chăn, cảm nhận góc chăn nặng trĩu trong lòng bàn tay.

Nàng chui vào.

Đây không phải lần đầu tiên các cô ngủ chung, hai người đã từng ngủ ở nhà Diệp Dư, cũng từng ngủ ở nhà này, nhưng bầu không khí lúc đó, và bây giờ không giống nhau lắm. Vân An chui vào trong chăn, áp sát vào Tần Tranh. Tần Tranh như thể bị một luồng điện chạy qua, cô nhấc mông ra ngoài, còn chưa dịch người thì đã bị Vân An ôm lấy. Cô im bặt, hơi thở cũng nhẹ đi.

Vân An hỏi cô: "Đang xem gì vậy?"

Tần Tranh nói: "Video."

Vân An: "Video gì?"

Tần Tranh xoay màn hình về phía Vân An, phát lại video hài hước mà Khương Nhược Ninh gửi tới. Vân An bị chọc cười, nhưng đôi tay đang ôm cô không hề buông lỏng. Tần Tranh cảm thấy không tự nhiên, không nhịn được đẩy nàng ra: "Vân An."

Giọng Vân An nhàn nhạt: "Hửm?"

Tần Tranh nói: "Cậu ôm chặt quá."

Vân An lẩm bẩm: "Chặt sao?"

Nàng không thấy vậy. Rất nhiều lần bóng hình nàng và Tần Tranh chồng lên nhau, nàng nhìn Tần Tranh xuyên qua xuyên lại trong cơ thể mình, nàng muốn ôm Tần Tranh, nhưng chỉ có thể tưởng tượng mà thôi. Giờ phút này cuối cùng nàng cũng được như ý, làm sao có thể buông tay chứ.

Tần Tranh gật đầu, vỗ vào cánh tay nàng: "Nới lỏng một chút!"

Vân An lúc này mới hơi nới lỏng ra, ngẩng đầu hỏi Tần Tranh: "Ngủ chưa?"

Ngón tay Tần Tranh gạt đi mấy sợi tóc rối ở trán, ra vẻ như không có gì: "Ngủ, ngủ chứ."

Vân An nghe vậy liền thật sự nhắm mắt lại, hơi thở nhè nhẹ.

Tần Tranh không thể tin nổi: "Cậu ngủ thật đó hả?"

Vân An mở mắt, nhìn cô: "Cậu còn muốn làm gì nữa sao?"

Tần Tranh:...

Cô nín nhịn một hồi, cuối cùng đưa tay tắt đèn phòng, ngay cả đèn ngủ cũng tắt, nằm trong chăn, quay lưng về phía Vân An. Vân An thuận thế lại ôm cô từ phía sau. Trên người Vân An quá ấm áp, hơi nóng áp sát tới hun cho đầu óc Tần Tranh mê man, cơ thể cũng mềm nhũn ra. Cô không muốn bị Vân An phát hiện rằng mình vô dụng như vậy, bèn giả vờ giọng điệu không tốt: "Tránh xa mình ra một chút, mình sợ nóng."

Vân An một tấc cũng không nhường, nói: "Mình sợ lạnh."

Tần Tranh tức đến nỗi bật cười: "Sao cậu ngủ một mình lại không sợ lạnh?"

Vân An nói: "Cũng sợ mà."

Tần Tranh:...

Cô kinh ngạc trước sự mặt dày của Vân An, mấy ngày không gặp, nàng đã luyện được không ít.

Vân An thỏa mãn với cái ôm và tư thế hiện tại, giống như một con gấu túi, cứ thế dán lên người Tần Tranh. Tâm trạng phiền muộn của Tần Tranh dần dần bị màn đêm lắng đọng, cô xoay người lại, đối mặt với Vân An. Không còn cái ôm, giữa hai người đột nhiên sinh ra một khoảng trống. Tần Tranh dựa lại gần nàng một chút, chủ động rúc vào lòng nàng, lúc lên tiếng lần nữa, giọng nói đã được bóng tối thấm đẫm, phảng phất sự dịu dàng: "Vân An."

Vân An không trả lời, chỉ cúi đầu nhìn Tần Tranh. Trong phòng quá tối, nàng không nhìn thấy mặt của Tần Tranh, cũng không thấy được biểu cảm của cô, chỉ đành đáp lại: "Sao vậy?"

Tần Tranh không nói gì cả, chỉ im lặng.

Cô cứ ngỡ rằng khi trở về, Vân An sẽ biến mất. Cho dù các cô mỗi ngày đều gọi điện nhắn tin, cho dù ngay trước lúc về, Khương Nhược Ninh còn gửi cho cô tấm hình chụp Vân An đang ngồi trong lớp học, cho dù đợi cô tan học về nhà, là có thể nhìn thấy nàng.

Thế nhưng, Tần Tranh không ngờ rằng, cô không đợi được.

Cô không muốn chờ thêm một khắc nào nữa. Cô biết Vân An sẽ không tiếp tục rời đi vô cớ, nhưng cô vẫn sợ.

Cô không thể kiểm soát được nỗi sợ hãi này, nên đã đến trường. Khoảnh khắc nhìn thấy nàng đẩy xe từ trong trường đi ra, trái tim Tần Tranh cũng đã ổn định lại. Cô đưa tay ra, ôm chặt lấy Vân An, hỏi Vân An: "Siết cậu có đau không?"

Vân An lắc đầu.

Tần Tranh siết chặt hơn một chút, hỏi: "Như vậy thì sao?"

Vân An vẫn lắc đầu.

Tần Tranh chợt nảy ra ý, cắn một cái vào ngực nàng, đầu răng cách một lớp vải, ma sát trên da thịt. Tần Tranh hỏi: "Bây giờ thì đau rồi chứ?"

Cô không dùng sức lắm, vậy mà Vân An lại nói: "Ừm."

Tần Tranh: "Ừm cái gì? Đau rồi hả?"

Vân An: "Đau rồi."

Tần Tranh: "Nói xạo, mình còn chưa dùng sức mà."

Vân An: "Vậy cậu dùng sức một chút đi."

Tần Tranh: "Mình sợ cậu khóc đó nha."

Vân An cười: "Mình lại không phải cậu."

Tần Tranh không phục: "Mình thì sao? Mình có hay khóc đâu."

Vân An nghe vậy thì cúi đầu, trong phòng không sáng, không có đèn, chỉ có ánh sáng yếu ớt xuyên qua rèm cửa chiếu vào. Ánh mắt nàng lướt qua hàng mi và đôi mắt Tần Tranh.

Tần Tranh không thích khóc, nhưng cũng đã khóc mấy lần.

Sau khi cãi nhau với Tần Quế Lan, Tần Tranh không ngồi trước cửa nhà mình, mà là ngồi trước cửa nhà nàng. Cũng không biết cô đang nghĩ gì, chỉ cứ ngồi không như vậy. Sau khi nàng rời đi, dì cũng chuyển đi mất, không bao giờ quay lại nữa, căn nhà đó cũng không cho thuê, quanh năm bỏ trống. Rất nhiều lần Tần Tranh không muốn về nhà, đều ngồi trước cửa nhà nàng, ngẩng đầu nhìn trời, nhìn đất, nhìn cây hòe lớn trước cửa, ánh mắt trống rỗng. Nàng không biết Tần Tranh đang nghĩ gì, hoặc có lẽ, Tần Tranh không nghĩ gì cả.

Có một lần Tần Tranh khóc.

Là vì Tần Quế Lan gọi cô về nhà, nói rằng nhà có khả năng sẽ bị giải tỏa, khu vực lân cận sẽ được cải tạo thành trung tâm thương mại, nhà họ cũng nằm trong diện giải tỏa. Tần Quế Lan nói bà đã đồng ý rồi, sẽ chuyển đến khu tái định cư cách đây hơi xa, bảo Tần Tranh về thu dọn đồ đạc.

Hôm đó Tần Tranh im lặng rất lâu, hỏi Tần Quế Lan: "Tất cả đều giải tỏa sao ạ?"

"Nhà người khác giải tỏa hay không mẹ không biết, dù sao nhà mình giải tỏa, đối diện cũng giải tỏa." Tần Quế Lan nói một cách lạnh lùng, nói xong thì xoay người về phòng, đóng cửa lại một cái "rầm". Tần Tranh đứng trong phòng khách nhìn về phía cửa, ngập ngừng một lát, rồi về phòng, thế nhưng cô không thu dọn đồ đạc, mà xách túi ra khỏi nhà, ngồi trước cửa nhà nàng. Tần Tranh quay đầu nhìn cánh cửa không bao giờ mở nữa, nước mắt lã chã rơi xuống, không thể ngừng lại. Cô dùng tay gạt đi, kết quả càng gạt càng nhiều. Tần Tranh cúi đầu, gục mặt vào đùi mình, khóc nức nở khe khẽ.

Lúc ấy nàng cũng ở đó.

Nàng đứng ngay bên cạnh Tần Tranh, nhìn Tần Tranh khóc, tay chân luống cuống. Nàng đi đi lại lại bên cạnh Tần Tranh, muốn lau nước mắt cho cô, nhưng chỉ có thể nhìn nước mắt lần lượt rơi xuyên qua tay mình.

Tần Tranh hôm đó, đã khóc rất lâu, rất đau lòng.

Nàng thấy Tần Quế Lan mấy lần đứng trước cửa nhà, nhìn Tần Tranh, sâu trong mắt bà là nỗi đau không thể xóa nhòa. Mắt của Tần Quế Lan cũng sưng đỏ, đã có mấy lần, nàng thấy Tần Quế Lan muốn gọi Tần Tranh, nhưng rồi bà lại kiềm xuống.

Tần Tranh ngồi ở trước cửa đến tối. Sau khi về nhà, cô xách túi nói muốn về Thượng Kinh. Tần Quế Lan ở trong bếp, giọng điệu lạnh như băng: "Dọn đồ xong rồi à?"

Tần Tranh nói: "Vứt hết đi ạ."

Cô nói xong cúi đầu, rời khỏi nhà. Trên đường về, Tần Tranh luôn rất im lặng. Nàng ngồi bên cạnh Tần Tranh, rất cố gắng gọi tên cô, muốn chọc cô vui, nhưng đều vô ích.

Giọng Vân An nhẹ nhàng: "Tranh Tranh."

Tần Tranh ngẩng đầu khỏi lồng ngực nàng, nghe vậy thì hỏi: "Hửm?"

Vân An nhắm mắt, ôm chặt cô, lại gọi một tiếng: "Tranh Tranh."

"Cậu gọi hồn đó hả?" Tần Tranh nói: "Có chuyện gì thì nói đi."

Vân An nói: "Mình muốn hôn cậu."

Tần Tranh:...

Cô cắn môi, ngửi lấy hơi thở của Vân An, kiêu ngạo cho phép: "Chỉ được hôn một cái."

Vân An ghé sát lại, hơi thở quấn quýt, tâm trí Tần Tranh xao động nhưng miệng vẫn cứng rắn: "Tối đa hai giây."

Cô vừa dứt lời, đôi môi mỏng của Vân An đã đáp xuống trán cô, lên má cô. Tần Tranh tưởng rằng giây tiếp theo nàng sẽ hôn lên môi mình, bèn ngẩng đầu lên, rất chủ động. Thế nhưng Vân An lại không động đậy, chỉ cúi đầu nhìn. Tần Tranh mở mắt ra, có chút bực bội: "Cậu còn hôn hay không?"

Vân An hôn lên đôi môi mỏng của cô.

Đầu lưỡi Tần Tranh chạm vào khóe môi.

Hai giây nhanh như vậy sao?

Cô có chút hối hận, lúc Vân An rời đi, cô vòng tay qua cổ nàng, dùng sức kéo về phía mình, nói: "Hôn thêm hai giây nữa."

---

Tác giả có lời muốn nói:

Quy Quy: Hôn có hai giây thì sao mà tính là hôn được chứ [tan chảy][tan chảy][tan chảy]

Đừng quên dành tặng mình 1 vote để tiếp sức cho mình edit những chương tiếp theo nha. Xin chân thành cảm ơn các bạn vì đã đón đọc.