Thư Tình

Chương 110: Sữa bò



Chương 110: Sữa bò

Hai giây rồi lại hai giây, Tần Tranh không biết đã bao nhiêu lần hai giây trôi qua, như thể đang bù đắp điều gì, lại như đang lấp đầy khoảng trống nào đó. Khóe môi Tần Tranh bị mút đến phát đau, cô đưa tay chạm vào, "Hừ" một tiếng, trách móc Vân An: "Cậu dùng sức như vậy làm gì."

Vân An:...

Nàng nhỏ giọng: "Mình đâu có dùng sức đâu."

"Còn nói không dùng sức." Tần Tranh nói: "Môi đều bị cắn rách rồi, hay là cậu ăn mình luôn đi."

Vân An:...

Sau khi hôn nhau, nàng không thể thản nhiên như Tần Tranh được.

Tần Tranh không nghe thấy Vân An nói gì, càng bất mãn hơn: "Cậu câm rồi hả?"

Vân An lí nhí: "Nói gì giờ?"

"Mình đi mấy ngày nay, cậu không có gì muốn nói với mình sao?" Tần Tranh chau mày nhìn nàng. Vân An không hiểu sao Tần Tranh có thể từ chủ đề hôn nhau mà nhảy sang lật lại chuyện cũ, nhưng nàng vẫn thuận theo vuốt lông: "Mình có chuyện muốn nói."

Tần Tranh hỏi: "Nói gì?"

Vân An: "Nhớ cậu."

Tần Tranh lập tức im bặt.

Vân An trêu chọc con hổ giấy: "Cậu không nhớ mình hả?"

Tần Tranh "chậc" một tiếng: "Không nhớ."

Vân An nói: "Nhưng cậu gọi điện cho mình mà."

"Gọi điện thì là nhớ cậu chắc?" Tần Tranh nhìn trái nhìn phải rồi lảng sang chuyện khác.

Vân An nói: "Cậu còn nhắn tin cho mình nữa."

"Nhắn tin thì là nhớ cậu à?" Tần Tranh không bịa nổi nữa, đành thừa nhận: "Được được được, mình nhớ cậu, có được chưa?"

Vân An thỏa mãn, dang tay ôm lấy cô, nói: "Tranh Tranh."

Tần Tranh vùi mình trong lòng nàng.

Vân An nói: "Mình thật sự rất nhớ cậu."

Rất muốn được ôm cậu như thế này.

Vào lúc cậu mệt mỏi, ấm ức, rơi lệ.

Cả lúc cậu vui vẻ.

Thế nhưng nàng chẳng thể làm gì được, ngay cả lời an ủi đơn giản nhất cũng không thể thốt ra. Vân An nhắm mắt, đè nén hốc mắt đang nóng lên. Tần Tranh bị chọc cười: "Nhìn ra rồi."

Vân An nghe thấy giọng nói vui vẻ của Tần Tranh thì càng ôm chặt hơn.

Tần Tranh xoay người, quay lưng về phía Vân An, gối lên cánh tay nàng, tựa lưng vào lồng ngực và phần mềm mại của nàng. Lúc sắp ngủ thiếp đi, cô nói: "Sao hôm nay cậu lại mặc đồ ngủ thế?"

Vân An:...

Nàng hỏi Tần Tranh: "Bây giờ mình cởi ra nhé?"

Tần Tranh kéo tay Vân An không cho nàng động đậy. Vân An bị Tần Tranh dựa vào, rất nhanh đã nghe thấy tiếng hít thở khẽ khẽ của Tần Tranh.

Cô ngủ rồi.

Vân An xoay Tần Tranh lại đối mặt với mình, nàng luồn ngón tay vào mái tóc cô, quấn từng lọn tóc vào kẽ tay, cảm nhận sự mềm mại. Tần Tranh ngủ rất say, bị nàng nghịch tóc cũng không tỉnh. Ngón tay Vân An bạo dạn hơn một chút, chạm vào trán cô, hàng mi, chóp mũi, và cả đôi môi mỏng.

Nàng ngắm rất lâu, cuối cùng áp sát lại, hôn lên đôi môi mỏng của Tần Tranh, nói: "Tranh Tranh, ngủ ngon nhé."

Như rất nhiều lần trước đây, sau khi nàng nói xong, Tần Tranh không hề đáp lại. Nhưng hiện tại Tần Tranh đang giơ tay đặt lên vai nàng, rúc vào lòng nàng như một con rắn nhỏ, luồn vào trái tim Vân An, nhảy múa trên đầu quả tim nàng.

Cả một đêm.

Vân An gần như không ngủ. Nàng nằm sấp nhìn Tần Tranh, nằm nghiêng nhìn, một lúc lại sờ má Tần Tranh, một lúc lại kéo cổ tay cô, một lúc lại ôm lấy cô. Có lẽ Tần Tranh thật sự quá mệt, bị giày vò thế nào cũng không tỉnh.

Lúc chuông báo thức vang lên, Tần Tranh giật mình một cái, lập tức mở mắt. Vốn dĩ cô định tỉnh lại trước khi chuông báo thức reo để kêu Vân An về nhà.

Dù sao thì cũng không thể để Tần Quế Lan thấy cô và Vân An cùng bước ra từ một phòng được. Ai ngờ cô lại ngủ quên mất, chuông báo thức reo rồi mà cô vẫn chưa tỉnh.

Tần Tranh mở mắt, một tay tắt điện thoại, tay kia sờ ra sau lưng, nhưng lại sờ vào khoảng không. Cô quay đầu lại, nơi Vân An vốn đang ngủ đã không còn bóng người. Cô nhíu mày.

Ngoài cửa có tiếng cười, Tần Tranh mang dép lê xuống giường, mở cửa phòng, thấy Vân An và Tần Quế Lan đang ngồi trước bàn ăn.

Cô dụi mắt mấy lần, nghi ngờ mình đang mơ.

Tần Quế Lan nói: "Đứng đó làm gì, đi rửa mặt đánh răng đi. Con không ăn sáng sao?"

Tần Tranh lúc này mới nhận ra: "À dạ."

Cô nhìn về phía Vân An: "Sao cậu..." Cô cắn vào đầu lưỡi: "Sao cậu lại đến đây?"

Tần Quế Lan nói: "Mấy hôm nay dì Vân An về quê ở, mẹ bảo con bé qua đây ăn cơm. Hôm nay con có đi học không?"

Tần Tranh nói: "Dạ có."

Tần Quế Lan nói: "Thế sao con còn không mau đi rửa mặt đánh răng đi, Vân An sắp ăn xong rồi kìa."

Vân An nói: "Dạ không sao đâu dì, con đợi Tranh Tranh đi chung ạ."

"Con cứ chiều nó quá." Tần Quế Lan nói: "Cũng nên để nó cuống cuồng một chút."

Tần Tranh lại không vội, cô về phòng, nhảy tới nhảy lui tìm quần áo. Màu vàng đất không được, dìm da quá. Màu cam không được, chói quá. Màu đen không được, tối quá. Cô chọn tới chọn lui, cái này không được, cái kia cũng không xong, Tần Quế Lan ăn xong rồi mà cô vẫn chưa ra khỏi phòng. Vân An nói: "Để con đi xem sao ạ."

"Không biết bận rộn cái gì nữa." Tần Quế Lan nói: "Con giục nó nhanh lên một chút."

Tần Quế Lan nói xong liền bóc cho Tần Tranh một quả trứng luộc nước trà, bà vừa bóc vừa nhìn về phía phòng.

Vân An gõ cửa đi vào, phòng Tần Tranh bừa bộn như vừa bị trộm. Vân An "Ơ" một tiếng: "Cậu làm gì vậy?"

"Tìm quần áo mặc chứ gì." Tần Tranh nói: "Cậu đến đúng lúc lắm, xem giúp mình bên trong mặc áo nào thì đẹp đi."

Vân An nói: "Cái cậu đang mặc không phải rất đẹp sao?"

Tần Tranh nói: "Cậu không thấy màu trắng quá chói mắt hả?"

Vân An nói: "Mặc bên trong thì có sao đâu."

Tần Tranh nói: "Sao lại không sao chứ, còn lộ cả cổ áo ra mà."

Vân An:...

Thấy Tần Tranh còn muốn thay đồ, Vân An kéo cô lại, nói: "Cứ cái này đi."

Tần Tranh nghi ngờ: "Cái này á?"

Vân An khẳng định: "Cứ cái này, nó đẹp nhất."

Tần Tranh cười: "Thật không?"

Vân An gật đầu.

Tần Tranh lúc này mới vui vẻ đi rửa mặt. Vân An ở phía sau, thu dọn tất cả quần áo vương vãi trên giường, treo từng cái vào tủ. Nàng xếp rất chậm, lúc Tần Tranh rửa mặt xong đi ra vẫn thấy nàng đang treo quần áo, cô bèn nói: "Cậu đúng là hiền huệ mà."

Vân An quay đầu nhìn cô một cái.

Tần Tranh tựa người vào cửa, nói: "Xếp cho xong nha."

Vân An nói: "Mau đi ăn sáng đi."

Tần Quế Lan đã sớm hâm lại bánh bao và trứng luộc nước trà cho Tần Tranh. Tần Tranh bưng chén cháo lên húp một ngụm, Tần Quế Lan hỏi: "Vân An đâu rồi?"

"Cậu ấy đang giúp con xếp tủ quần áo." Tần Tranh nói một cách thản nhiên: "Lát nữa là xong thôi ạ."

"Con đúng là biết sai người ta thật." Tần Quế Lan nói: "Con bé là người hầu của con à."

Tần Tranh nói: "Cậu ấy còn ăn sáng ở nhà mình nữa mà mẹ."

Tần Quế Lan nói không lại Tần Tranh, đứng dậy đi vào phòng cô định sắp xếp giúp. Thấy Vân An đã xếp gần xong, bà cười ngại ngùng: "Vân An à, lại làm phiền con rồi."

Vân An quay đầu, nói: "Dạ không phiền đâu dì."

Nàng ở bên cạnh Tần Tranh lâu như vậy, đã quá rõ thói quen sắp xếp tủ quần áo của cô. Tần Tranh thích xếp quần áo theo độ đậm nhạt của màu sắc, từ trong ra ngoài, màu sắc từ đậm đến nhạt. Nàng dọn xong, đóng cửa tủ lại, cùng Tần Quế Lan đi ra ngoài. Tần Tranh cũng đã ăn gần xong, miệng vẫn còn ngậm bánh bao. Cô đứng dậy, Tần Quế Lan nói: "Con ăn từ từ thôi, coi chừng nghẹn. Sữa bò đã uống chưa?"

"Mẹ, buổi sáng con không uống sữa bò." Tần Tranh nói: "Con vừa ăn cháo rồi ạ."

"Sữa mẹ hâm cho con rồi." Tần Quế Lan nói: "Uống hai ngụm nhé?"

Tần Tranh nói: "Con không muốn uống đâu."

Tần Quế Lan không lay chuyển được Tần Tranh, thấy cô đặt ly sữa lên bàn, đành nói: "Vậy tối về uống."

Tần Tranh vui vẻ: "Dạ con biết rồi."

Vân An thấy cô còn định về phòng, bèn nói: "Mình cầm cặp giúp cậu rồi."

Tần Tranh nói: "Mình đi lấy đồng phục."

Nói rồi, Tần Tranh bước vào phòng, mở tủ quần áo ra. Cô sững người một lúc, sau đó rút một cái áo đồng phục đã giặt sạch từ bên trong, khoác lên người, ra khỏi phòng, nói với Tần Quế Lan: "Mẹ, con đi học đây ạ."

Tần Quế Lan nói: "Thật sự không ở nhà nghỉ ngơi sao?"

Con người thật mâu thuẫn. Tần Tranh ở nhà nghỉ ngơi thì Tần Quế Lan lại lo cô lỡ bài, không theo kịp.

Không ở nhà nghỉ ngơi thì bà lại lo sức khỏe Tần Tranh không chịu nổi.

Tần Tranh hiểu suy nghĩ của bà, nói: "Dạ con không ở nhà đâu mẹ, con cũng không mệt lắm, cuối tuần con nghỉ ngơi tiếp ạ."

Tần Quế Lan đành gật đầu.

Tần Tranh đeo cặp sách, cùng Vân An ra ngoài. Thấy Vân An dắt xe đạp ra, cô liền đi theo, lúc ngồi lên yên sau, cô nói: "Tủ quần áo của mình, là cậu xếp giúp mình hả?"

Vân An nói: "Sao thế?"

Tần Tranh cười cười.

Không sao cả.

Tần Quế Lan xếp tủ quần áo là theo thứ tự từ cũ đến mới, đồ mới giặt để ngoài rìa, bảo cô lấy quần áo thì lấy từ bên trong, như vậy sẽ không dễ bị lộn xộn. Cả thời cấp ba, cô đều sống như vậy.

Sau này tự mình ở riêng, cô mới xếp quần áo theo sở thích của bản thân.

Tần Tranh nhắm mắt lại, gió thổi tung mái tóc của Vân An, phả vào mặt cô. Tần Tranh khều một lọn tóc, dùng ngón tay quấn lấy, cô gọi: "Vân An."

Vân An đáp lại: "Hả?"

Tần Tranh im lặng một lúc, rồi cười nói: "Sáng nay cậu đi từ hồi nào vậy?"

Vân An nói: "Lúc dì vẫn chưa dậy."

Tần Tranh: "Cậu đặt báo thức hả?"

Vân An lắc đầu.

Tần Tranh nói: "Cậu dậy sớm thật."

Vân An không nói cho Tần Tranh biết, thật ra nàng gần như không ngủ. Sợ Tần Tranh lo lắng, nàng nói: "Ừm, cũng khá sớm."

Tần Tranh nói: "Có buồn ngủ không, hay để mình đạp xe cho nha?"

Vân An nói: "Không sao, sắp đến nơi rồi, cậu ôm chặt vào."

Tần Tranh nghe vậy thì cúi đầu nhìn eo Vân An, đưa tay ra ôm lấy, áp má vào eo nàng.

Lúc Khương Nhược Ninh đạp xe đuổi kịp hai người, cô ấy "Ây da" một tiếng: "Sáng sớm đã tình tứ thế này rồi ta."

Tần Tranh thấy Khương Nhược Ninh đạp xe đến bên cạnh, liền duỗi chân định đá vào bánh xe của cô ấy. Khương Nhược Ninh né được, cà khịa: "Ây, cậu đá không tới, đá không tới đâu!"

Cũng không biết có gì mà vui thế.

Tần Tranh nói: "Cậu có trẻ con không hả?"

"Không trẻ con bằng cậu." Khương Nhược Ninh nói xong liền đạp mạnh pê-đan, vụt qua bên cạnh Tần Tranh, rất nhanh đã tới trường. Tần Tranh và Vân An sau đó cũng vào trường, lúc đang dựng xe, trùng hợp là họ lại gặp người quen.

Khúc Hàm vừa quay đầu lại đã thấy Tần Tranh và Vân An. Khung cảnh mà trước đây cô cảm thấy chướng mắt nhất, giờ đây cô lại có thể bình thản đối diện. Chỉ là, chỉ là cô vẫn chưa biết phải cư xử với Tần Tranh thế nào.

Lúc ở Thượng Kinh, có lẽ vì ở nơi đất khách quê người, lại ở chung một phòng, trong tình thế bất đắc dĩ, nhiều chuyện cứ thế mà cho qua. Về lại trường, bầu không khí quen thuộc luôn khiến Khúc Hàm nhớ lại chuyện trước đây.

Ví dụ như chuyện cô nói xấu Tần Tranh.

Ví dụ như chuyện cô lạnh nhạt với Tần Tranh.

Bây giờ tuy không còn ghét Tần Tranh, nhưng cô vẫn luôn cảm thấy khó xử.

Sự khó xử này khiến Khúc Hàm không chào hỏi ngay khi nhìn thấy hai người, chỉ ngây người đứng đó nhìn họ. Tần Tranh đi tới, đưa tay huơ huơ trước mặt Khúc Hàm, nói: "Nghĩ gì thế?"

Thái độ và giọng điệu nói chuyện của Tần Tranh đều không khác gì lúc ở Thượng Kinh, đối xử với cô cũng không khác gì lúc ở Thượng Kinh.

Khúc Hàm cũng không hiểu sao, đột nhiên cô có chút căng thẳng, dường như, dường như họ đã quay trở lại thời điểm kề vai sát cánh ở Thượng Kinh. Cô nhìn Tần Tranh, nói: "Không có gì, hai cậu đến rồi."

Tần Tranh nói: "Ừm, cậu đang đợi bọn tôi sao?"

Khúc Hàm phản bác: "Đương nhiên không phải."

Lời vừa nói ra, cô lại cảm thấy có phải quá vô tình hay không. Khúc Hàm ngượng ngùng: "Tôi chỉ là, vừa hay nhìn thấy hai cậu thôi."

Tần Tranh không để tâm, nói với cô: "Vậy bọn tôi về lớp trước nhé."

Nói xong, Tần Tranh đi qua trước mặt Khúc Hàm, Vân An cũng đi qua. Khương Nhược Ninh nhíu chặt mày, đi theo sau Tần Tranh và Vân An, đôi mắt thỉnh thoảng liếc nhìn Khúc Hàm, cả Tần Tranh và Vân An nữa.

Trước đây Khúc Hàm gặp phải tình huống thế này, sẽ không đời nào để họ đi qua dễ dàng như vậy, không có chuyện gì thì cũng phải kiếm cho ra chuyện. Ví dụ như cô sẽ nói với Vân An, lát nữa cho mình mượn bài tập của cậu được không, hoặc nói với Vân An: "Cậu muốn ăn bánh nếp không? Mình có mang mấy cái nè."

Tóm lại là Khúc Hàm sẽ tìm mọi cách để làm thân, dễ dàng để họ đi như vậy đúng là hiếm thấy.

Khương Nhược Ninh đang cảm khái không biết có phải Khúc Hàm đã nghĩ thông suốt, không còn bám lấy Vân An nữa hay không, thì nghe thấy Khúc Hàm nói: "Tần Tranh."

Tới rồi tới rồi.

Khương Nhược Ninh mang vẻ mặt "Biết ngay mà" quay đầu lại, thấy Khúc Hàm lấy một bịch sữa bò vị dâu ra khỏi cặp, đi đến trước mặt Tần Tranh, không nói gì mà đưa sữa cho Tần Tranh.

Tần Tranh ngớ người.

Khương Nhược Ninh cũng ngớ người.

Khúc Hàm này, có phải đã nhầm đối tượng rồi không?

Khúc Hàm thấy Tần Tranh không nhận, bèn nói: "Không phải cậu thích vị dâu sao? Sáng nay tôi mang dư một bịch."

Giọng điệu cô cứng nhắc, nhưng thái độ rõ ràng là đang làm lành, chỉ vì căng thẳng nên vẻ mặt không tự nhiên.

Tần Tranh khẽ cười, vừa định nhận lấy bịch sữa thì đã bị Vân An bên cạnh đưa tay giật lấy.

Khúc Hàm nhìn nàng, nói: "Cậu làm gì vậy?"

Vân An nói: "Mình cũng thích sữa bò vị dâu."

Khúc Hàm:...

Tần Tranh:...

Khương Nhược Ninh:...

---

Tác giả có lời muốn nói:

Quy Quy: Mình cũng thích sữa bò vị dâu [đáng thương]

Tần Tranh: Có ai mua cho chị không?

Quy Quy:...

Đừng quên dành tặng mình 1 vote để tiếp sức cho mình edit những chương tiếp theo nha. Xin chân thành cảm ơn các bạn vì đã đón đọc.