Thư Tình

Chương 121: Biết rồi



Khương Nhược Ninh thấy Tần Tranh đúng là khó hiểu hết sức, nhưng điều khó hiểu hơn nữa là Diệp Dư và Thời Tuế lại rất nghe lời cô ấy, thật sự không cho cô đến căng-tin. Diệp Dư nói: "Cậu muốn ăn gì thì nói với mình, mình đi mua giúp cậu."

"Không phải đâu, cậu ấy giỡn thôi mà!" Khương Nhược Ninh nói: "Mấy cậu còn tưởng là thật hả?"

"Cậu ấy đang trêu mấy cậu đó, mấy cậu không nhìn ra sao?"

Diệp Dư và Thời Tuế đồng thời lắc đầu.

Khương Nhược Ninh:...

Cạn lời đến nghẹn ngào.

Cô hậm hực quay đầu đạp xe đi trước, Thời Tuế và Diệp Dư theo sau. Diệp Dư hỏi: "Tranh Tranh có ý gì nhỉ?"

Thời Tuế nói: "Mình cũng không biết, chắc là mai cậu ấy có thể đến trường rồi, mai hỏi lại cậu ấy vậy."

Diệp Dư gật đầu: "Cũng được."

Diệp Dư đạp xe đến bên cạnh Thời Tuế và Khương Nhược Ninh, nghe Khương Nhược Ninh nói lát nữa về nhà sẽ mua một thanh que cay lớn, cô cúi đầu mỉm cười. Lúc tới cổng trường, cô cất tiếng: "Nhược Ninh, Thời Tuế."

Khương Nhược Ninh xuống xe, quay đầu nhìn cô. Diệp Dư nói: "Học kỳ sau, có lẽ mình sẽ chuyển đến Thượng Kinh."

Nói xong, cô ngước mắt nhìn hai người.

Khương Nhược Ninh cứng đờ, chớp mắt mấy lần, ngỡ mình nghe nhầm. Khương Nhược Ninh hỏi: "Cái, cái gì?"

Thời Tuế cũng lại gần cô hơn: "Cậu không đùa đấy chứ?"

Dù Thời Tuế biết, Diệp Dư chưa bao giờ nói đùa kiểu này.

Diệp Dư lắc đầu: "Nếu mình và Kim Mạn bàn bạc thuận lợi, học kỳ sau mình sẽ chuyển đến Thượng Kinh."

"Không phải chứ." Khương Nhược Ninh nói: "Cậu với Tranh Tranh bàn nhau trêu bọn mình đúng không?"

Diệp Dư nói: "Mình trêu cậu làm gì?"

Khương Nhược Ninh nghĩ kỹ lại, Diệp Dư cũng không phải kiểu người ăn nói lung tung, chỉ là chuyện này quá đột ngột, cô nhất thời không biết nói gì. Khương Nhược Ninh im lặng, đi ngang qua căng-tin cũng chẳng còn tâm trạng mua que cay nữa. Thời Tuế kéo tay cô: "Cậu sao vậy?"

"Không có gì." Khương Nhược Ninh nói: "Thật ra mình vốn đã biết, sau khi thi đại học, chúng ta sẽ mỗi người một nơi. Trước đây chỉ có mình và Tranh Tranh thân nhau, mình làm gì cũng thích có cậu ấy đi cùng. Sau này quen các cậu, mình không còn bám dính lấy Tranh Tranh nữa, mà bắt đầu bám lấy mấy cậu."

Thời Tuế an ủi Khương Nhược Ninh: "Cậu vẫn có thể bám lấy bọn mình mà."

Diệp Dư cũng nói: "Đúng vậy Nhược Ninh, nếu cậu cần...cậu có thể gọi điện, nhắn tin cho mình bất cứ lúc nào."

Khương Nhược Ninh nói: "Khác chứ, mấy cậu đều không ở bên cạnh, làm sao mình bám lấy mấy cậu được đây?"

Thời Tuế nói: "Vẫn như vậy mà Nhược Ninh."

Diệp Dư định nói gì đó nhưng lại thôi, cô nhìn Khương Nhược Ninh: "Mình không ở đây, cậu có thể bám lấy Thời Tuế."

"Bám lấy cậu ấy hả?" Khương Nhược Ninh nói: "Mình sợ cậu ấy chê mình phiền thì có."

Diệp Dư nói: "Sao có thể chứ? Cậu ấy thích..." Cô mỉm cười: "Thích cậu bám lấy cậu ấy lắm đó."

Khương Nhược Ninh nắm tay Diệp Dư: "Cậu không thể đợi thi đại học xong à? Thi xong bọn mình cũng đến Thượng Kinh, lúc đó chúng ta lại ở cùng nhau."

Thời Tuế nói: "Hoàn cảnh nhà cậu ấy thế nào, cậu không rõ sao? Rời khỏi đây sớm là chuyện tốt."

Khương Nhược Ninh bĩu môi, dù buồn rười rượi nhưng vẫn gật đầu. Cô nhìn Diệp Dư: "Vậy cậu nói với Tranh Tranh chưa?"

Diệp Dư nói: "Tối qua mình đã nói với cậu ấy rồi."

Khương Nhược Ninh không kiềm được, nước mắt lã chã rơi. Cô cố ưỡn cổ tỏ vẻ như không có gì xảy ra, nhưng đã thất bại. Khương Nhược Ninh cúi đầu đi vào nhà vệ sinh, Thời Tuế và Diệp Dư vội vàng đi theo. Thời Tuế hỏi: "Tranh Tranh có nói gì không?"

Diệp Dư lắc đầu: "Không, cậu ấy chỉ nói Nhược Ninh chắc chắn sẽ khóc."

Thời Tuế cười: "Cậu ấy hiểu Nhược Ninh thật đó."

Diệp Dư nói: "Cậu cũng rất hiểu Nhược Ninh."

Thời Tuế nhìn Diệp Dư. Diệp Dư đến cửa nhà vệ sinh, nói: "Cậu vào đi, mình đi nhắn tin cho Tranh Tranh."

Thời Tuế gật đầu: "Được."

Diệp Dư nhìn Thời Tuế đi vào, không lâu sau đã có tiếng thì thầm vọng ra. Diệp Dư hít một hơi thật sâu, cúi đầu nhìn điện thoại. Màn hình có chút nhòe đi, cô cố gắng lau nhưng vẫn rất mờ. Người bên cạnh đưa một tờ khăn giấy qua, Diệp Dư ngạc nhiên nhìn sang, bạn học mới mỉm cười, giọng nói trong trẻo mà giòn tan: "Sao cậu lại khóc?"

Diệp Dư vội gạt nước mắt, nói: "Không có gì."

Cô không nhận khăn giấy, cúi đầu: "Cảm ơn cậu."

Hạ Kinh Mặc nói: "Cậu tên là Diệp Dư phải không? Tôi đã nghe cậu hát rồi."

Diệp Dư ngỡ ngàng: "Cậu nghe tôi hát rồi sao?"

"Ừm, trong buổi hội diễn mừng Tết Dương lịch." Hạ Kinh Mặc nói: "Tôi đã nghe đi nghe lại rất nhiều lần."

Diệp Dư khẽ "Ừm" một tiếng.

Hạ Kinh Mặc nói: "Cậu hát hay thật đó, cũng xinh nữa."

Được Hạ Kinh Mặc khen, mặt Diệp Dư hơi ửng hồng, cô ngượng ngùng nói: "Cảm ơn cậu."

Hạ Kinh Mặc vẫn nhìn Diệp Dư, hai người chưa kịp nói xong thì Khương Nhược Ninh và Thời Tuế đã từ nhà vệ sinh bước ra. Thấy Hạ Kinh Mặc đứng cạnh Diệp Dư, họ khựng lại, Khương Nhược Ninh hỏi: "Mấy cậu đứng đây làm gì?"

Diệp Dư nói: "Không làm gì cả, cậu xong chưa?"

Khương Nhược Ninh gật đầu: "Ừm."

Diệp Dư nói: "Vậy về lớp thôi."

Nói rồi Diệp Dư bước đi, Hạ Kinh Mặc cũng theo kịp bước chân họ. Hạ Kinh Mặc được chuyển đến ngồi ở chỗ của Vu Bất Tiện, trở thành bạn cùng bàn với Thời Tuế. Buổi sáng, hai người chỉ chào hỏi qua loa chứ chưa nói được mấy câu, bây giờ mới có vẻ thân thiết hơn một chút. Thời Tuế hỏi Hạ Kinh Mặc: "Cậu quen Diệp Dư sao?"

Vừa rồi, hình như cô có nghe hai người họ nói chuyện.

Hạ Kinh Mặc nói: "Tôi từng lướt mạng thấy video cậu ấy hát, nên ấn tượng rất sâu sắc."

Thời Tuế nói: "Đúng vậy, video có lượt xem rất cao đó chính là của Diệp Dư."

Khương Nhược Ninh huých tay Diệp Dư: "Ngôi sao lớn, nghe thấy rồi chứ?"

Diệp Dư nghe ra giọng điệu trêu chọc của Khương Nhược Ninh, bèn hỏi: "Cậu không sao rồi chứ?"

"Mình có thể có chuyện gì chứ." Khương Nhược Ninh cảm khái: "Bữa tiệc nào rồi cũng phải tàn, chỉ là mình không nỡ thôi."

Diệp Dư nói: "Mình sẽ gọi điện cho cậu."

"Chắc chắn rồi!" Khương Nhược Ninh nói: "Nếu cậu không gọi cho mình, đợi mình đến Thượng Kinh, mình sẽ đi ám sát cậu!"

Diệp Dư bị chọc cười.

Khương Nhược Ninh lau khóe mắt, cũng mỉm cười, đôi mắt sáng lên lấp lánh. Hạ Kinh Mặc nghe họ nói chuyện, bèn hỏi: "Mấy cậu đang nói chuyện gì vậy?"

Diệp Dư không muốn sinh thêm chuyện, dù sao thì mọi việc cũng chưa được quyết định, bèn nói: "Không có gì, sao cậu lại chuyển đến trường bọn tôi vậy?"

Hạ Kinh Mặc nói: "Ba tôi chuyển công tác, cả nhà tôi đều chuyển đến gần đây."

Khương Nhược Ninh nói: "Vậy cậu đến không đúng lúc rồi, mấy hôm nữa là thi cuối kỳ đó. Học lực của cậu thế nào?"

Hạ Kinh Mặc nói: "Cũng tàm tạm thôi. Tôi nghe nói mấy cậu học giỏi lắm."

"Bọn tôi mà giỏi gì chứ, Tranh Tranh mới là người thật sự giỏi." Khương Nhược Ninh quen thói khen cô bạn thân của mình, nói: "Trước đây hạng nhất lớp mình toàn là cậu ấy thôi."

Hạ Kinh Mặc gật đầu: "Tranh Tranh?"

Khương Nhược Ninh nói: "Là Tần Tranh đó, hôm nay cậu ấy xin nghỉ rồi."

Sau khi Khương Nhược Ninh và các bạn rời đi, Tần Tranh vẫn không yên tâm, cứ trằn trọc trên giường. Tần Quế Lan vỗ vào mông cô: "Truyền nước mà cũng không yên, trên người con mọc gai à?"

Cô bò dậy, Tần Quế Lan vội đỡ cô: "Còn chóng mặt không?"

Tần Tranh lắc đầu.

Tần Quế Lan hỏi: "Ngồi dậy làm gì?"

Tần Tranh nói: "Điện thoại của con đâu mẹ? Con phải gọi cho Nhược Ninh."

"Suốt ngày điện thoại với điện thoại." Tần Quế Lan nói: "Mắt sắp mù rồi mà còn điện thoại."

Tần Tranh đã quen nghe bà cằn nhằn nên không để trong lòng. Cô cầm điện thoại gọi cho Khương Nhược Ninh, nhưng không ai nghe máy. Cô cau mày, lại gọi cho Thời Tuế, Thời Tuế nói: "Nhược Ninh sao? Đang ở cạnh mình nè, sao vậy?"

"Sao điện thoại cậu ấy không ai bắt máy?" Tần Tranh hỏi. Thời Tuế kéo tay Khương Nhược Ninh, hỏi cô ấy: "Sao không gọi điện cho cậu được?"

Khương Nhược Ninh cúi đầu: "À, vào lớp mình để chế độ im lặng, quên chưa chỉnh lại."

Nói rồi, Khương Nhược Ninh nhận lấy điện thoại của Thời Tuế, gọi: "Tranh Tranh."

Tần Tranh đáp: "Ừm."

Khương Nhược Ninh: "Sao thế? Tìm mình có việc hả?"

Khương Nhược Ninh vừa dứt lời, một giọng nói trong trẻo và giòn tan vang lên bên cạnh: "Ai vậy?"

Tần Tranh nhíu mày: "Ai đang ở cạnh cậu?"

"Hạ Kinh Mặc." Khương Nhược Ninh nói: "Bạn học mới chuyển đến, bạn cùng bàn của Thời Tuế đó. Vừa nãy bọn mình gặp cậu ấy ở nhà vệ sinh." Nói đến đây, Khương Nhược Ninh hạ thấp giọng, khẽ khàng nói: "Cậu ấy trông cũng xinh lắm."

Tần Tranh:...

Có thể không xinh sao, kiếp trước đã mê hoặc cậu đến nỗi thần hồn điên đảo luôn mà.

Tần Tranh nói: "Cậu tránh xa cô ta ra một chút."

Khương Nhược Ninh ngớ người: "Hả?"

Tần Tranh nói: "Cậu—"

Cô ho khan, Tần Quế Lan nghe thấy tiếng ho thì vội vỗ lưng cho cô, nói: "Con vẫn chưa gọi điện xong à?"

Tần Tranh đáp: "Sắp xong rồi ạ."

Cô nói với Khương Nhược Ninh: "Cậu tránh xa cô ta ra một chút, có nghe chưa?"

Khương Nhược Ninh không hiểu: "Tại sao chứ?"

Tần Tranh nói: "Mình không thích cô ta."

"Không phải chứ, cậu còn chưa gặp cậu ấy mà, sao lại không thích được?" Khương Nhược Ninh sợ Hạ Kinh Mặc nghe thấy sẽ nghĩ nhiều, bèn lén lút đi ra góc cuối, che miệng thấp giọng nói nhỏ. Tần Tranh nói: "Tóm lại là mình không thích cô ta, cậu cũng không được thân thiết với cô ta."

Khương Nhược Ninh nghe giọng điệu này, đoán chừng là Tần Tranh đang ghen. Nghĩ đến việc mình trước đây cũng từng ghen cả buổi vì Tần Tranh thân thiết với bạn học khác, Khương Nhược Ninh hiểu ra ngay, bèn nói: "Được rồi, mình biết rồi."

Tần Tranh đang bị bệnh, cần phải dỗ dành. Khương Nhược Ninh nghe lời cô: "Mình không nói chuyện với cậu ấy nữa, được chưa?"

"Cậu hứa đi."

"Mình hứa."

Tần Tranh lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng lông mày vẫn nhíu chặt. Tần Quế Lan hỏi: "Chuyện gì mà gấp thế? Nhất định phải gọi điện ngay bây giờ à?"

"Không có gì ạ." Tần Tranh nằm xuống, Tần Quế Lan đắp chăn cho cô. Tần Tranh nói: "Mẹ, vậy con ngủ thêm một lát."

"Ừm, ngủ đi." Tần Quế Lan nói: "3 giờ mẹ về nấu cho con ít nước lê."

Tần Tranh yếu ớt gật đầu.

Sau khi truyền dịch, Tần Tranh hạ sốt rất nhanh, đến hơn 2 giờ chiều đã hết sốt hẳn, nhưng chai dịch truyền vẫn chưa được truyền xong. Tần Quế Lan về nhà nấu nước lê, Tần Tranh một mình nằm trên giường bệnh. Trong phòng bệnh không có ai khác, hai chiếc giường còn lại đều trống, thỉnh thoảng y tá vào xem tình hình chai dịch truyền của cô. Tần Tranh tỉnh dậy, mở mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, có lẽ vì mắt đau nên nhìn cái gì cũng mờ mờ ảo ảo, cô nhìn lâu, mắt lại càng thêm mỏi.

Hơn 5 giờ, Tần Quế Lan vẫn chưa về. Điện thoại của Tần Tranh rung lên, là cuộc gọi của Tần Quế Lan. Bà nói rằng tiện thể nấu thêm ít cháo nên bảo cô đợi một lát. Tần Tranh cúp máy, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Trời đã sẩm tối, vừa âm u vừa nặng nề.

Cô mò lấy điện thoại, mở khung chat với Vân An, dòng chữ trong khung chat được xóa đi rồi viết lại, nhưng cuối cùng vẫn không có tin nhắn nào được gửi đi. Nhìn giao diện trò chuyện quen thuộc, cô lúc nào cũng nghĩ đến kiếp trước. Sau khi Vân An rời đi, cô đã gửi rất nhiều tin nhắn, nhưng tất cả đều như đá chìm đáy biển.

Cô sợ.

Cô sợ kiếp này, cô gửi tin nhắn đi, vẫn sẽ không có hồi âm.

Tần Tranh cụp mắt, nắm chặt điện thoại, đang định thoát khỏi khung chat thì điện thoại rung lên, một tin nhắn hiện ra.

【Tranh Tranh.】

Là Vân An.

Tần Tranh cũng không diễn tả được tâm trạng của mình lúc đó là gì, rất phức tạp, rất kỳ diệu. Dường như họ đã xuyên qua khoảng không bảy năm, cô nhận được hồi âm của Vân An lúc Vân An vừa rời đi, lại giống như cô đã giúp Vân An lật sang một trang mới của vận mệnh, và rồi họ sẽ có một tương lai mới.

Bất kể thế nào đi nữa.

Đã khác với quá khứ.

Tần Tranh lau đi giọt nước nơi khóe mắt, gửi cho Vân An:【Cậu đang làm gì vậy? Ăn cơm chưa? Tìm được chị cậu chưa? Cậu...】

【Cậu vẫn khỏe chứ?】

Tin nhắn được gửi đi ngay lập tức. Tần Tranh nhìn lại mới biết mình có nhiều câu hỏi đến vậy.

Cô sợ Vân An không tiện trả lời tin nhắn, vừa định nói với nàng rằng mình rất ổn thì đã thấy Vân An trả lời:【Đang gặp dì, chưa ăn cơm, vẫn chưa tìm được chị mình.】

Tần Tranh nhìn tin nhắn này, mím môi.

Vân An gửi:【Tranh Tranh, mình rất khỏe.】

Cơ thể Tần Tranh đột nhiên thả lỏng, cô ôm điện thoại vào lồng ngực, hít một hơi thật sâu.

Điện thoại lại rung lên.

Tần Tranh thấy đó là cuộc gọi từ Vân An. Cô vừa định bắt máy thì bỗng sờ lên cổ họng, vừa đau vừa khàn, Vân An nghe thấy chắc chắn sẽ nhận ra có điều không ổn. Tần Tranh lập tức từ chối cuộc gọi, nhắn cho Vân An:【Đang trong giờ học.】

Vân An nhanh chóng trả lời:【Xin lỗi, mình quên mất.】

Tần Tranh:【Sao vậy?】

Vân An:【Mình chỉ muốn báo cho cậu, có lẽ mình và dì sẽ đến Trường Hồ một chuyến.】

Tần Tranh:【Mình biết rồi, vậy cậu chú ý an toàn nhé.】

Vân An:【Được.】

Nàng thoát khỏi khung chat với Tần Tranh, nhìn thấy tin nhắn Khương Nhược Ninh gửi cho nàng năm phút trước:【Khi nào cậu về? Tranh Tranh bị sốt phải vào viện rồi, cậu có biết chưa?】

Nàng biết.

Nhưng nàng cũng biết, Tần Tranh không muốn nàng biết.

---