Chương 120: Người mới
Sao có thể tốt được chứ? Chỉ cần nhìn thấy thi thể của nàng, nhìn thấy những tấm ảnh dù đã thành xương trắng nhưng vẫn kinh hoàng đến nhói mắt, nhìn thấy những lời bàn tán trên mạng ngày một lan rộng, thì dù Tần Tranh không mấy để tâm, cô vẫn nhớ được vài lời rời rạc:【Xương ngón tay bị gãy. Thảm lắm, đang sống sờ sờ mà bị đánh tới chết.】
Tần Tranh tựa bên giường, lau nước mắt hết lần này đến lần khác.
Thật ra sau khi trở về, cô rất ít khi nghĩ đến kết cục của Vân An ở kiếp trước. Cô không dám nghĩ, cũng không thể nghĩ, mỗi lần như vậy đều đau đến xé lòng, ăn không ngon ngủ không yên. Cô trốn tránh mà nhìn Vân An của hiện tại, ôm lấy Vân An của hiện tại, cảm nhận hơi thở trên người nàng, hôn nàng là đã đủ rồi.
Cô làm một con đà điểu, ngày ngày co mình trong chiếc vỏ của những tháng ngày yên bình bên Vân An.
Nhưng chiếc vỏ ấy, cuối cùng cũng có ngày bị phá vỡ.
Vân An phải đi tìm Vân Kính Thư, lần này họ phải loại bỏ mầm họa trước khi việc đó xảy ra.
Cô tin tưởng Vân An, nhưng cũng lo lắng.
Tuy Vân An không nói rõ họ đang đối mặt với một đám người như thế nào, nhưng Tần Tranh cũng hiểu. Lỡ như, lỡ như có sai sót gì...
Tần Tranh vùi mặt vào gối khóc nức nở, cô cố gắng không phát ra một tiếng động nào, thế nhưng Vân An vẫn nghe thấy. Khi nàng vào phòng tắm thay đồ, cầm bộ đồ ngủ vào phòng đưa cho Tần Tranh thì nghe thấy tiếng nức nở nghẹn ngào của cô. Nó càng kiềm nén thì lại càng khiến trái tim Vân An như bị đảo lộn, co thắt dữ dội, đau đến mức mặt nàng tái nhợt.
Giống hệt tâm trạng lúc chiều khi nàng đi tìm Mạc Tang Du, bất ngờ biết tin Vân Thụy gặp chuyện. Dưới sự truy hỏi của nàng, Mạc Tang Du mới nói cho nàng biết chuyện Vân Kính Thư mất tích.
Nàng nắm chặt bộ đồ ngủ, lắng nghe tiếng khóc xé lòng đó, hít sâu mấy hơi mới có thể miễn cưỡng đứng vững.
Tần Tranh khóc quá dữ dội, như thể gộp cả nỗi đau chưa được giải tỏa khi biết tin Vân An qua đời ở kiếp trước. Cô khóc đến khi trời đất tối sầm, ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Bả vai Tần Tranh bị ai đó đẩy một cái, cô theo bản năng định gọi: "Vân An..."
Tần Quế Lan lên tiếng trước khi cô kịp nói: "Sao con lại ngủ sấp vậy?"
Tần Tranh úp mặt vào gối, khóc đến hết hơi rồi cứ thế ngủ thiếp đi.
Cô muốn mở mắt ra, nhưng cả hai mắt đều đau nhói dữ dội. Tần Quế Lan không nghe thấy tiếng trả lời, bèn lật người Tần Tranh lại, nói: "Con ngủ như thế này—" Còn chưa nói xong, bà đã sợ hết hồn: "Mắt con bị sao vậy?"
Tầm nhìn của Tần Tranh mơ hồ, cô vừa định dụi mắt thì nghe Tần Quế Lan nói: "Đừng động vào!"
Cô ngồi yên.
Tần Quế Lan nói: "Sao mắt lại sưng to thế này?"
Tần Tranh nghĩ một lát: "Bị ong mật đốt ạ."
Khóc lâu nên giọng Tần Tranh khàn đi, cô nói rất chậm, nhờ vậy mà lấp liếm được.
Sự chú ý của Tần Quế Lan đều đổ dồn vào ong mật, bà rất nghi hoặc: "Ong mật? Mùa này lấy đâu ra ong mật?"
Tần Tranh nói qua loa: "Con cũng không biết nữa ạ. Tối lúc con về nhà thì nó đâm sầm vào mắt con, con còn tưởng nó không đốt con nữa chứ. Có sưng lắm không mẹ?"
"Vừa đỏ vừa sưng." Tần Quế Lan nói: "Không được, mẹ đưa con đến bệnh viện xem sao, đừng để tổn thương đến mắt."
"Dạ không cần đâu mẹ." Tần Tranh nói: "Mẹ bôi cho con chút dầu đỏ là được rồi, không đau đâu ạ."
Tần Quế Lan nói: "Có phải con mất cảm giác rồi không?"
Tần Tranh nói: "Ôi mẹ ơi, con thật sự không đau mà. Ngày mai nếu không hết sưng thì chúng ta đi bệnh viện, được không ạ? Con buồn ngủ quá, con muốn đi ngủ thôi."
Tần Quế Lan thấy cô như vậy, đành bất lực: "Được được được, mẹ bôi cho con chút dầu đỏ trước. Con ráng chịu một chút, sáng mai không hết sưng là phải đi bệnh viện với mẹ đấy nhé."
Tần Tranh gật đầu. Trong tầm mắt mơ hồ, cô thấy Tần Quế Lan bận rộn ra vào. Cô hỏi: "Mẹ ơi, mấy giờ rồi ạ?"
"3 giờ." Tần Quế Lan nói: "Chỉ sưng mắt thôi sao? Con còn chỗ nào khác không thoải mái không?"
Tần Tranh lắc đầu.
Tần Quế Lan nói: "Vậy bôi thuốc xong con ngủ trước đi, lát nữa mẹ lại vào xem."
Tần Tranh nhắm mắt định ôm bà, nhưng Tần Quế Lan "Ôi" một tiếng: "Đừng có bôi dầu đỏ lên người mẹ!"
Cô:...
Có tình thương của mẹ, nhưng không nhiều [1].
[1] Có tình thương của mẹ, nhưng không nhiều: Một câu nói đùa phổ biến trên mạng ở Trung Quốc, dùng để miêu tả một cách hài hước khi tình yêu thương của cha mẹ được thể hiện một cách hơi cộc cằn.
Tần Tranh cong môi, nghe Tần Quế Lan nói: "Nếu ngày mai con vẫn như vậy thì ở nhà nghỉ ngơi một ngày đi."
"Dạ." Tần Tranh cũng muốn nghỉ một ngày. Cô quá mệt mỏi, căng thẳng đến mệt mỏi, giả vờ đến mệt mỏi, và cũng giải tỏa đến mệt mỏi.
Tần Quế Lan thấy cô đồng ý nhanh gọn như vậy, bèn nói: "Vậy ngày mai mẹ xin cho con nghỉ một ngày, con nghỉ ngơi cho khỏe. Có phải thứ ba tuần sau thi rồi không?"
Tần Tranh gật đầu.
Tần Quế Lan nói: "Kỳ thi lần này..."
"Mẹ, kỳ thi lần này con nhất định sẽ không làm mẹ thất vọng đâu, con chắc chắn sẽ thi vào được tốp ba của lớp!" Cô không thể đảm bảo vị trí thứ nhất. Cô sợ Tần Quế Lan đặt quá nhiều kỳ vọng vào mình, đến lúc đó sẽ thất vọng, nên chỉ có thể nói trước để bà chuẩn bị tâm lý.
Tần Quế Lan nghe đến tốp ba thì ngẩn người. Trước đây Tần Tranh luôn nói: "Mẹ, mẹ yên tâm đi, con chắc chắn sẽ được hạng nhất."
Hạng nhất toàn lớp.
Hạng nhất toàn trường.
Cô nói với khí thế hào hùng.
Lần đầu tiên khiêm tốn như vậy.
Nhưng Tần Quế Lan không nói gì thêm, cũng không phải trẻ con, tạo áp lực quá lớn cũng không tốt. Tần Quế Lan nói: "Được thôi, mẹ đợi con thi xong, có muốn ăn gì thì cứ nói với mẹ."
Tần Tranh gật đầu.
Tần Quế Lan "À" một tiếng: "Cái con bé Khúc Hàm ấy, có phải đã xảy ra chuyện gì không?"
Tần Tranh nghe bà nhắc đến Khúc Hàm, trong lòng "lộp bộp" một tiếng: "Dạ?"
Cô giả vờ ngây ngô.
Tần Quế Lan nói: "Mấy hôm trước mẹ gọi điện cho mẹ con bé, hình như con bé không đi học, sao vậy?"
"Dạ không sao, ở nhà nghỉ ngơi thôi." Tần Tranh nói: "Cậu ấy mệt quá thôi ạ."
Tần Quế Lan gật đầu.
Tần Tranh nói: "Mẹ, dạo này mẹ với mẹ của Khúc Hàm thân nhau vậy sao?"
"Thân thiết gì đâu." Tần Quế Lan nói: "Chẳng phải là vì các con sao? Về nhà cũng không kể cho bọn mẹ nghe chuyện ở trường, bọn mẹ trao đổi thông tin với nhau thôi."
Tần Tranh biết mẹ Khúc Hàm chắc chắn sẽ không nói với Tần Quế Lan chuyện Khúc Hàm thích Vân An. Cũng phải thôi, đối với mẹ Khúc Hàm mà nói, chuyện như vậy, làm sao nói ra được?
Vậy còn cô và Vân An thì sao?
Sau này, Tần Quế Lan sẽ như thế nào?
Hốc mắt Tần Tranh lại hơi nóng lên, cô đứng dậy, Tần Quế Lan hỏi: "Con đi đâu đó?"
Tần Tranh không quay đầu lại: "Đi vệ sinh ạ."
Cô vào phòng tắm, muốn khóc mà không thể khóc, tay ra sức quạt gió, cuối cùng cô đẩy cửa sổ phòng tắm ra. Gió lạnh ùa vào, khiến cả người lạnh buốt. Tần Tranh hắt hơi một cái, quay đầu nhìn vào gương. Mí mắt người trong gương sưng đỏ, cô sờ vào, đau râm ran.
Kiếp trước Vân An rời đi, cô cũng chưa từng khóc thành ra thế này.
Lúc đó cô còn hận, cảm xúc bị dồn nén, mỗi lần muốn khóc đều cố gắng nhịn xuống, nhịn rồi nhịn mãi, nhịn đến tận kiếp này. Tần Tranh nhắm mắt lại, ngón tay chậm rãi xoa xoa mí mắt, nghe thấy tiếng Tần Quế Lan ở ngoài cửa: "Con vẫn chưa xong à?"
Cô khàn giọng đáp: "Dạ xong rồi ạ."
Lúc cô bước ra ngoài, Tần Quế Lan nhíu mày: "Sao con lại mở cửa sổ vậy? Lạnh chết đi được."
Tần Tranh "Dạ" một tiếng, quay đầu đóng cửa sổ lại, trở về phòng mình, nhưng lại không tài nào ngủ được. Cô với lấy điện thoại, muốn xem giờ, nhưng chỉ thấy màn hình mờ ảo. Hình nền là hình cô chụp trộm Vân An, đó là một tấm hình chụp từ phía sau lưng. Cô sờ vào tấm hình, nghe thấy Tần Quế Lan nói: "Ngủ nhanh đi!"
Cô đáp: "Dạ con biết rồi."
Cả đêm Tần Tranh không có lấy một giấc mơ nào đẹp, hỗn loạn lung tung. Lúc thì cô mơ thấy kiếp trước đi làm, xe bị hỏng, cô cùng Khương Nhược Ninh đứng dưới nắng gắt sốt ruột, gấp đến độ phát hỏa. Lúc thì lại mơ thấy mùa đông, cô mặc chiếc áo trong mỏng manh đứng trước gió, lạnh thấu tim gan. Cơ thể cô như ở trong hai tầng băng lửa, bên tai dường như có rất nhiều người nói chuyện, rất ồn ào. Cô nhíu mày, nghe thấy Tần Quế Lan nói: "Con tỉnh rồi sao?"
Đầu cô đau như muốn nứt ra, cơn đau khiến môi cô run rẩy, vừa định nói thì cổ họng như bị dao cứa, đau buốt đến tận tim. Nước mắt trào ra từ khóe mắt Tần Tranh, cô nghe Tần Quế Lan nói: "Không được khóc, tuyệt đối không được khóc. Mắt vừa mới bôi thuốc, khóc nữa là mù đấy."
Tần Tranh cảm thấy buồn cười, cô từ từ mở mắt ra, tầm nhìn vẫn hơi mờ, mí mắt còn sưng hơn đêm qua nhiều. Cô nhìn kỹ, xung quanh đều là tường trắng, dịch truyền theo ống dẫn đi vào cơ thể, phát ra tiếng tí tách. Cô nói: "Sao con lại ở bệnh viện?"
"Còn sao nữa?" Có lẽ Tần Quế Lan cũng đã khóc, mắt bà đỏ hoe. Tần Quế Lan nói: "Mẹ không yên tâm về mắt của con, hơn 5 giờ vào bôi thuốc cho con, sờ thì thấy con sốt cao. Con dọa chết mẹ, con có biết không? Sốt đến 41 độ! Gọi thế nào cũng không tỉnh! Mẹ thấy con sốt đến mê man nên mới vào bệnh viện."
Bà giải thích bằng vài ba câu, Tần Tranh sờ trán: "Sốt sao ạ?"
Cô thấy kỳ lạ: "Đang yên đang lành sao lại sốt được chứ?"
"Con hỏi mẹ à?" Tần Quế Lan bực bội: "Còn không phải tại con đêm qua mở cửa sổ phòng tắm, hứng gió lạnh sao?"
Tần Tranh gãi gãi tai, chỉ có mấy phút như vậy mà có thể sốt tới 41 độ, từ khi nào cơ thể cô lại yếu đến thế chứ? Tần Quế Lan bưng nước cho cô, đưa đến bên miệng, nói: "Uống chút đi."
Tần Tranh nhấp một ngụm nước, nhưng không nuốt xuống được. Cổ họng cô bỏng rát, nuốt nước bọt chẳng khác nào nuốt lưỡi dao, cào xé cổ họng đau từng cơn. Cô ho một tiếng, dùng ngón tay bóp bóp cổ họng. Tần Quế Lan hỏi: "Đau lắm sao?"
"Hơi hơi ạ." Giọng Tần Tranh khàn đặc, như vậy cũng tốt, không nghe ra là do khóc hay do sốt mà bị khàn giọng.
Tần Quế Lan nói: "Hôm nay mẹ xin nghỉ cho con rồi, mà sao Vân An cũng xin nghỉ vậy?"
Tần Tranh nói: "Quê cậu ấy có chút chuyện, tối qua cậu ấy đã vội về rồi ạ."
"Ồ." Tần Quế Lan nói: "Chưa nghe con bé nói chuyện ở quê bao giờ, vậy khi nào con bé về?"
Tần Tranh thất thần.
Tần Quế Lan không để ý đến vẻ mặt của cô, lại hỏi: "Vậy kỳ thi cuối kỳ của con bé thì sao đây? Thi lại à?"
Tần Tranh bất lực: "Mẹ, mẹ quan tâm con nhiều hơn một chút đi mà."
Tần Quế Lan xoa tóc cô: "Mẹ chưa đủ quan tâm con sao? Nếu không phải mẹ nhớ ra phải bôi thuốc cho con thì con tự nghĩ xem, con sốt cả đêm, có phải là sốt thành ngốc rồi không."
Tần Tranh muốn cười, cô cong cong khóe môi, giọng như vịt Donald: "Sốt thành ngốc, để mẹ nuôi cả đời."
"Suỵt suỵt suỵt." Tần Quế Lan nói: "Không được nói bậy."
Tần Tranh phản bác: "Là mẹ nói trước mà."
"Mẹ nói được, nhưng con không được nói." Tần Quế Lan bày ra dáng vẻ của bậc trưởng bối: "Mẹ là mẹ của con."
Tần Tranh: ...
Đây mà được tính là lý do sao?
Nhưng cô thật sự không nói nữa, cổ họng quá đau, mắt quá đau, cơ thể quá đau, mỗi dây thần kinh của cô đều đang gào thét đau đớn. Tần Tranh uể oải bất lực nằm trên giường bệnh, chẳng khác nào một con cá sắp chết.
Nhóm Khương Nhược Ninh đến bệnh viện vào đúng giờ ăn trưa. Ba người không đi ăn mà vội vàng mua bánh mì, vừa nuốt vài miếng khô khốc vừa đạp xe đến bệnh viện. May mà gần, chỉ mất hơn mười phút. Khương Nhược Ninh đến nơi liền tiện tay lấy quả táo trên bàn Tần Tranh, cắt thành mấy miếng, đưa cho Tần Tranh một miếng. Tần Tranh xua tay, nói: "Mình đau họng, không muốn ăn, mấy cậu ăn đi."
Diệp Dư quan tâm: "Sao cậu—"
Khương Nhược Ninh thấy cô ấy nói không nên lời, bèn nói tiếp: "Sao cậu ra nông nỗi này?"
Thời Tuế cũng kinh ngạc: "Không phải tối qua cậu vẫn khỏe sao?"
Tần Tranh nói: "Tối qua mình đi vệ sinh, mở cửa sổ ra nên bị cảm lạnh.."
"Sắp có tuyết rồi mà cậu mở cửa sổ đi vệ sinh?" Khương Nhược Ninh kinh ngạc: "Phân của cậu thối đến vậy á?"
Tần Tranh:...
Nếu không phải đang nằm và không có sức lực gì, cô thật sự muốn đầu độc cho Khương Nhược Ninh câm luôn.
Diệp Dư ho một tiếng để giảm bớt sự ngượng ngùng, chuyển chủ đề: "Đúng rồi, Vân An vẫn chưa từ quê về à?"
Tần Tranh nói: "Vẫn chưa."
"Hả, vậy khi nào về?" Thời Tuế hỏi câu hỏi giống hệt Tần Quế Lan: "Có về kịp trước kỳ thi không?"
Tần Tranh nói: "Mình không biết."
"Xem ra nhà cậu ấy thật sự có việc gấp." Khương Nhược Ninh nói.
Tần Tranh gật đầu, liếc nhìn điện thoại rồi mở ra, không thấy tin nhắn Vân An gửi đến. Cô gõ chữ, nhưng rồi lại xóa từng chữ một, gập điện thoại xuống. Khương Nhược Ninh nói: "Vậy cậu phải truyền nước mấy ngày?"
Tần Tranh nói: "Chiều không có việc gì thì mình có thể về nhà, mỗi trưa hoặc tối đến truyền hai chai."
Khương Nhược Ninh nói: "Vậy được, trưa mai bọn mình đi cùng cậu."
Tần Tranh nói: "Không sao đâu, mình đi một mình cũng được."
"Vân An không có ở đây, bọn mình phải chăm sóc cậu cho tốt." Khương Nhược Ninh nói: "Đừng để đến lúc cậu ấy về, mà cậu vẫn còn ốm yếu. Lúc đó cậu ấy chắc chắn sẽ trách bọn mình chăm sóc cậu cái kiểu gì vậy."
Tần Tranh buồn cười: "Cậu chăm sóc mình hả?"
Khương Nhược Ninh nhướng mày: "Sao nào?"
Tần Tranh nói: "Cậu lại đây một chút."
Khương Nhược Ninh không hiểu tại sao, vừa ăn táo vừa đến gần Tần Tranh. Tần Tranh vươn tay, véo vào cánh tay Khương Nhược Ninh. Khương Nhược Ninh đau đến mức kêu oai oái, Tần Tranh nói: "Không phải là mơ à."
Khương Nhược Ninh:...
Khương Nhược Ninh hầm hừ, muốn véo lại, nhưng nhìn bộ dạng yếu ớt này của Tần Tranh, bèn nói: "Thôi, không chấp nhặt với cậu."
Tần Tranh cong môi, nghe Thời Tuế nói với mình: "Cậu nghỉ ngơi cho khỏe nha, lát nữa tụi mình phải về rồi."
"Ừm." Tần Tranh nói: "Trên đường chú ý xe cộ, đi chậm thôi." Cô nhìn Khương Nhược Ninh: "Mấy cậu trông chừng cậu ấy một chút, đi xe cứ hấp tấp, chẳng nhìn trước ngó sau gì cả."
Khương Nhược Ninh thuận theo: "Đúng đúng đúng, trông chừng mình hết, mấy cậu đều trông chừng mình đi." Nói xong, Khương Nhược Ninh đứng dậy, nói với Tần Tranh: "Ây, suýt nữa quên nói với cậu, lớp mình có bạn mới."
Tần Tranh nhíu mày: "Bạn mới? Lúc này sao? Không phải sắp thi à?"
"Đúng vậy, rất kỳ lạ." Khương Nhược Ninh nói: "Cũng không phải đầu học kỳ, sao lại có học sinh chuyển trường ta?"
Thời Tuế nói: "Kỳ lạ gì chứ? Cuối học kỳ, chẳng phải Vu Bất Tiện cũng chuyển đi đó sao?"
Khương Nhược Ninh gật đầu: "Ừ ha, một Vu Bất Tiện đi rồi, đừng có lại thêm một người nữa nhé. Thời Tuế, cậu ấy là bạn cùng bàn của cậu, cậu quan sát cậu ấy cho kỹ vào."
Thời Tuế:...
Tần Tranh hỏi họ: "Tên là gì?"
Khương Nhược Ninh nghĩ một lát: "Hình như họ Trần."
Thời Tuế nói: "Là họ Hạ mà, Hạ Kinh Mặc."
Quả nhiên.
Tảng đá lớn trong lòng Tần Tranh nặng nề rơi xuống.
Cô đau đầu: "Nhược Ninh à, dạo này cậu đừng đến căng-tin nữa."
Khương Nhược Ninh: "Hả?"
Tần Tranh không yên tâm: "Diệp Dư, Thời Tuế, hai cậu trông chừng cậu ấy nhé."
Thời Tuế:...
Diệp Dư:...
---
Tác giả có lời muốn nói:
Khương Nhược Ninh: Cũng không cho mình ăn luôn hả?
Tần Tranh: Bịt miệng cậu lại trước đã.
Khương Nhược Ninh:...
Đừng quên dành tặng mình 1 vote để tiếp sức cho mình edit những chương tiếp theo nha. Xin chân thành cảm ơn các bạn vì đã đón đọc.