Thư Tình

Chương 123: Chột dạ



Quen nhau đã lâu, nhưng đây là lần đầu tiên Thời Tuế nghe Khương Nhược Ninh nói "Không cần" lúc trả tiền. Khương Nhược Ninh không phải người thích chiếm lợi vặt, thường thì sau khi các cô mua đồ, cô ấy cũng sẽ tặng quà để đáp lễ, cứ thế có qua có lại. Chỉ là sau khi đã xếp Thời Tuế vào ranh giới bạn bè, Khương Nhược Ninh không còn khách sáo như vậy nữa.

Bây giờ lại khách sáo y như lúc mới quen.

Thời Tuế cảm thấy rất không quen, nhìn Khương Nhược Ninh trả tiền xong định rời đi, cô vội kéo cổ tay cô ấy lại. Khương Nhược Ninh nhìn cô, Thời Tuế nói: "Để mình trả cho."

"Mình trả hết rồi." Khương Nhược Ninh nói, "Với lại cậu còn phải mua cho Hạ Kinh Mặc nữa mà."

Thời Tuế nói: "Thì cũng có bao nhiêu tiền đâu."

"Biết cậu có tiền rồi." Khương Nhược Ninh bỗng có chút bực bội, nói: "Buông ra, buông ra, kéo tay mình đau quá."

Thời Tuế buông Khương Nhược Ninh ra, Khương Nhược Ninh quay lại chỗ ngồi. Tần Tranh đang lướt video, Hạ Kinh Mặc ngồi đối diện cô, nhìn ra ngoài cửa sổ. Nghe thấy tiếng Khương Nhược Ninh quay lại, Hạ Kinh Mặc quay đầu, nhìn Khương Nhược Ninh rồi nhướng mày cười: "Cậu mua xong rồi à?"

Thật ra giọng nói của cô ta rất hay, trong trẻo xen lẫn chút dịu dàng. Khương Nhược Ninh cảm thấy, giọng Hạ Kinh Mặc giống như phát thanh viên ngày xưa, chất giọng chậm rãi. Nếu quen biết ở một hoàn cảnh khác, có lẽ cô sẽ thật sự thích làm bạn với Hạ Kinh Mặc.

Nhưng rõ ràng, bây giờ thì không.

Cô không thích.

Cô không biết tại sao Tần Tranh lại không thích Hạ Kinh Mặc, còn cô, lý do đơn giản là vì bị cướp mất bạn nên mới không ưa cô ta.

Chỉ là dù không ưa đến mấy, đối diện với gương mặt tươi cười của người khác, cô khó lòng làm lơ được. Khương Nhược Ninh "Ờ" một tiếng: "Mua xong rồi."

Hạ Kinh Mặc nói: "Cậu mua gì thế?"

Khương Nhược Ninh nói: "Nước chanh."

"Vậy thì chua lắm đó." Giọng Hạ Kinh Mặc lúc nào cũng mềm mại, thảo nào trong giờ học Thời Tuế thích nói chuyện riêng với cô ta. Khương Nhược Ninh nhếch mép, nói: "Thì tôi thích uống đồ chua."

Nghe ra giọng điệu của Khương Nhược Ninh, Tần Tranh ngước mắt nhìn cô ấy, rồi lại liếc Thời Tuế đang mua trà sữa ở cách đó không xa. Cô hiếm khi tỏ thái độ hòa nhã với Hạ Kinh Mặc, nói: "Nhược Ninh trời sinh đã thích ăn giấm chua rồi." [1]

[1] Trong tiếng Trung, "ăn giấm chua" vừa có nghĩa đen là ăn giấm thật, vừa có nghĩa bóng là ghen tuông. Ở đây, Tần Tranh đang cố tình nói lái đi để trêu Khương Nhược Ninh ghen tuông với Hạ Kinh Mặc.

Khương Nhược Ninh vừa nghe Tần Tranh nói đỡ cho mình, cũng chẳng cần biết Tần Tranh nói gì, liền gật đầu hùa theo: "Đúng vậy, tôi trời sinh—"

Không đúng.

Cô thích ăn giấm chua hồi nào?

Lúc Thời Tuế quay lại, bầu không khí có chút lúng túng, cô cũng nhận ra điều đó. Thời Tuế đặt ly trà sữa trước mặt Hạ Kinh Mặc, Hạ Kinh Mặc nói: "Cảm ơn nhé, buổi chiều mấy cậu còn đi dạo phố nữa không?"

Tần Tranh đáp lời cô ta: "Lát nữa uống xong bọn tôi về nhà luôn."

"Tiếc thật." Hạ Kinh Mặc nói, "Tôi còn muốn đi dạo phố cùng các cậu nữa. Tôi đến đây vẫn chưa ra ngoài chơi nhiều, không quen đường sá gì cả."

Khương Nhược Ninh nghe giọng điệu đáng thương của cô ta, bèn nói: "Không quen đường thì cậu cứ túm đại ai đó mà hỏi. Người dân Lâm Bình nhiệt tình lắm, cậu không cần lo không về được nhà đâu."

Hạ Kinh Mặc cười: "Vậy sao? Cảm ơn nhé."

Khương Nhược Ninh bị nụ cười chân thành của cô ta làm cho ngại ngùng, bèn gãi gãi đầu. Thời Tuế nói: "Buổi sáng bọn tôi đi dạo phố rồi, nếu cậu muốn đi dạo thì có thể đến trung tâm thành phố, lát nữa tôi sẽ gửi cho cậu mấy cửa hàng có giá tốt."

Hạ Kinh Mặc gật đầu: "Được, vậy tôi không làm phiền mấy cậu nữa."

Hạ Kinh Mặc đứng dậy, dáng người mềm mại, luôn giữ nụ cười trên môi. Lúc cô ta xách túi lên, một làn hương thơm thanh lịch phảng phất qua chóp mũi mấy người họ. Tần Tranh nhìn ra ngoài cửa sổ, hớp một ngụm trà sữa vị dâu, dạo này cô uống thấy không còn ngọt nữa.

Đợi cô ta đi rồi, Khương Nhược Ninh nhìn theo bóng lưng cô ta, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Vừa nãy có phải chúng ta đã hơi chèn ép cậu ấy rồi không?"

Tuy cô không thích Hạ Kinh Mặc, nhưng hình như vừa rồi đúng là có hơi không nể mặt người ta thật. Tần Tranh nghe vậy, nói: "Thế thì cậu gọi cô ta quay lại đi."

"Mình không thèm." Khương Nhược Ninh nhìn Tần Tranh, "Mà rốt cuộc tại sao cậu lại không thích cậu ấy vậy?"

Thời Tuế cũng nhìn Tần Tranh với ánh mắt hau háu, tràn đầy vẻ tò mò. Tần Tranh đối diện với bốn con mắt của hai người, nói: "Cô ta ấy à, nhân phẩm có vấn đề."

Khương Nhược Ninh cau mày: "Cậu quen cậu ấy sao?"

Tần Tranh nói nước đôi, không trả lời là quen hay không, mà ngoắc ngoắc ngón tay với Khương Nhược Ninh và Thời Tuế. Hai người xúm lại gần, má sắp dính vào nhau, vì hóng chuyện mà trông y hệt hai em bé tò mò. Tần Tranh nói: "Nè, đừng động đậy."

Khương Nhược Ninh vừa định ngẩng đầu lên thì Tần Tranh nói: "Đừng động đậy."

Giọng nói của Tần Tranh lớn hơn vừa rồi một chút, Khương Nhược Ninh lập tức cứng đờ, ngây ra. Tần Tranh lấy điện thoại ra chụp một tấm hình, nói: "Xong rồi."

Khương Nhược Ninh không hiểu: "Cái gì cơ?"

Tần Tranh đưa điện thoại cho họ xem, nói: "Chụp đẹp lắm đúng không?"

Trong điện thoại, má hai người gần như cọ vào nhau, họ cùng nhìn vào ống kính, trông vừa đáng yêu vừa hài hước không tả xiết. Khương Nhược Ninh:...

Mặt Khương Nhược Ninh đỏ ửng: "Cậu chụp cái quái gì vậy!"

"Thấy dễ thương nên chụp thôi. Cậu không thích hả? Không thích thì mình xóa nhé." Tần Tranh vừa nói vừa cúi đầu, làm bộ muốn xóa hình. Thời Tuế "Ây" một tiếng, Tần Tranh nhướng mày nhìn cô ấy. Thời Tuế: "Thật, thật ra cũng khá đáng yêu, hay là cậu gửi cho mình đi."

"Đáng yêu cái con khỉ!" Khương Nhược Ninh nói, "Tóc mình rối bù lên rồi kìa. Cậu xem đi!"

Khương Nhược Ninh không chịu bỏ qua, nhưng Tần Tranh vẫn gửi hình cho Thời Tuế. Khương Nhược Ninh véo cánh tay Thời Tuế: "Mình biết ngay cậu là anti-fan của mình mà!"

Thời Tuế:...

Tần Tranh:...

Cô gõ vào đầu Khương Nhược Ninh.

Còn anti-fan nữa chứ.

Kẻ vừa rồi là anti-fan của cô ấy thì có.

Khương Nhược Ninh "A" một tiếng, ôm đầu, ai oán nhìn Tần Tranh, rồi đột nhiên nhớ ra: "Cậu vẫn chưa nói tại sao cậu lại ghét Hạ Kinh Mặc."

Tần Tranh nói: "Vì những việc cô ta làm khiến người ta khinh bỉ."

Khương Nhược Ninh vừa nghe có chuyện hay thì hai mắt sáng rỡ, cũng mặc kệ chuyện Thời Tuế lưu ảnh xấu của mình, hỏi Tần Tranh: "Chuyện là sao?"

Tần Tranh nhìn Khương Nhược Ninh, nói: "Trước đây cô ta từng yêu một người, là một cô gái rất dễ thương."

"Hả!" Khương Nhược Ninh nói, "Cậu ấy là cong hả? Thích con gái sao? Nhưng mình cũng nhìn ra rồi, cậu ấy chỉ thích sáp lại gần con gái thôi." Nói đến đây, Khương Nhược Ninh nhìn sang Thời Tuế: "Chắc là để ý cậu rồi đó."

Thời Tuế xấu hổ: "Cái gì mà để ý mình. Mình và cậu ấy chẳng có gì hết, được chưa?"

"Chẳng có gì mà hai người cứ nói chuyện riêng trong lớp, còn truyền giấy nữa chứ." Khương Nhược Ninh lật lại chuyện cũ, Thời Tuế nói: "Đó là cậu ấy hỏi bài mình."

"Nhiều bạn học như vậy, sao cứ một hai phải hỏi cậu?"

Tần Tranh ngoáy tai, cảm thấy câu này nghe quen quen.

Cả dáng vẻ tranh cãi của hai người cũng quen quen.

Cô mò lấy điện thoại.

Thì nghe thấy Thời Tuế hỏi: "Sau đó thì sao?"

Tần Tranh nói: "Hai cậu cãi xong rồi hả?"

"Ai thèm cãi với cậu ấy." Khương Nhược Ninh nói, "Còn gì nữa?"

Tần Tranh hồi tưởng: "Cô ta thường hẹn hò với cô gái đó, cùng nhau đi dạo phố, ăn cơm, rồi bị gia đình cô ta phát hiện."

Khương Nhược Ninh chăm chú lắng nghe: "Bị chia cắt à?"

Tần Tranh cười lạnh.

Bị chia cắt.

Thế thì vẫn còn coi trọng Hạ Kinh Mặc quá.

Cô nói: "Sau này, vì thanh danh của bản thân, cô ta đã phản bội cô gái đó. Cô ta hẹn cô gái đó đến nhà, tố cáo cô gái đó quyến rũ ba mình, còn đem hết những lá thư tình, những món quà mà cô gái đó tặng đưa cho ba cô ta, nói rằng đó là bằng chứng cô gái đó quyến rũ ba cô ta."

"Mẹ nó!" Khương Nhược Ninh nghiến răng nghiến lợi: "Có còn là người không vậy?"

Thời Tuế cũng lo lắng: "Vậy, vậy cô gái đó..."

Tần Tranh nói: "Vì thành tích xuất sắc nên được nhà trường giữ lại, nhưng bị ghi một lỗi lớn, thi đại học không được như ý. Tuy cô ấy vẫn vào được trường đại học cô ấy thích, nhưng không thể học chuyên ngành mình thích."

Khương Nhược Ninh đỏ hoe mắt: "Thảm quá."

Thời Tuế cũng xót xa: "Sao có thể như vậy chứ? Đáng tiếc thật."

Khương Nhược Ninh gật đầu: "Mình vừa nhìn là đã biết cô ta không phải hạng người tốt lành gì! Thảo nào cô ta chuyển trường, chắc là vì đã hủy hoại người ta, lương tâm cắn rứt, không chịu nổi nên mới chuyển đến trường chúng ta đúng không?"

Chuyển trường?

Kiếp trước cô ta ép Khương Nhược Ninh đến mức suýt phải thôi học, chứ nào có nghĩ đến chuyện chuyển trường. Tần Tranh đến tìm Hạ Kinh Mặc để nói lý lẽ, nhưng chỉ nhận lại được câu nói của cô ta: "Tôi chỉ muốn biết cảm giác yêu đương với con gái là thế nào thôi, ai ngờ nó lại nghiêm túc như vậy. Tôi thấy nó nghiêm túc như thế cũng thấy hơi sợ, thế này lại hay, ba tôi giúp tôi giải quyết phiền phức rồi."

Lúc đó Khương Nhược Ninh đang đứng ngay cạnh cô, cô nàng miệng lưỡi sắc bén thường ngày đối mặt với một Hạ Kinh Mặc vô sỉ như vậy mà lại không nói được câu nào, muốn cười mà còn khó coi hơn cả khóc. Sau khi về nhà, Tần Tranh bảo Khương Nhược Ninh đưa bằng chứng yêu đương với Hạ Kinh Mặc ra đây, nhưng Khương Nhược Ninh nói: "Không có."

Không phải là cô ấy bao che cho Hạ Kinh Mặc.

Mà là thật sự không có.

Hạ Kinh Mặc đã lấy lại toàn bộ quà mà cô ta tặng, trước ngày hẹn Khương Nhược Ninh đến nhà, cô ta còn động vào điện thoại của Khương Nhược Ninh, xóa sạch mọi dấu vết hai người từng yêu nhau. Sau khi về nhà, Khương Nhược Ninh hận đến cực điểm, đòi báo cảnh sát, nhưng bị Khương Cầm tát một cái đau điếng vào mặt. Bà nói: "Còn chưa đủ mất mặt à? Thích con gái? Mày mà để tin này lọt ra ngoài, tao thà để họ chửi mày quyến rũ đàn ông còn hơn!"

Từ nhỏ đến lớn Khương Cầm đều bao bọc cô ấy, vậy mà bây giờ, lại lần đầu tiên ra tay đánh cô ấy.

Khương Nhược Ninh uất nghẹn một hơi, suýt nữa thì hộc máu. Cô vội vàng đưa Khương Nhược Ninh đến bệnh viện, chờ cô ấy nguôi giận rồi mới ổn. Thể chất thì không sao, nhưng từ ngày đó, những lời đồn đại trong trường không bao giờ ngớt, thậm chí lên đến đại học, vẫn có bạn học dùng chuyện này để cô lập Khương Nhược Ninh.

Tần Tranh nhớ lại mà vẫn còn hận.

Cô cắn khóe môi.

Khương Nhược Ninh nói: "Tranh Tranh, cậu biết rõ như vậy, là người cậu quen sao?"

Tần Tranh nhìn Khương Nhược Ninh, gật đầu: "Ừm, là người mình quen."

"Quá độc ác, biết sớm là vừa nãy mình đã mắng cho cô ta một trận rồi!" Cảm xúc của Khương Nhược Ninh bị kích động, Tần Tranh nói: "Cậu mắng cô ta, lỡ cô ta báo cảnh sát bắt cậu thì sao? Tố cậu tội sỉ nhục người khác đó."

Khương Nhược Ninh hít sâu: "Tức chết mà!"

Thời Tuế nói: "Thật không ngờ."

"Chứ mấy cậu nghĩ mình vô duyên vô cớ đi ghét cô ta làm gì?" Tần Tranh biết kiếp này Hạ Kinh Mặc chưa làm ra chuyện như vậy, cô cũng biết mình đang lợi dụng sự tin tưởng của Khương Nhược Ninh và Thời Tuế dành cho mình để 'dựng chuyện' về một người xấu. Nhưng cô thật sự không muốn nhìn thấy Khương Nhược Ninh đi vào vết xe đổ lần nữa.

Kiếp trước, cô đã tận mắt chứng kiến các bạn học chỉ trỏ sau lưng Khương Nhược Ninh, tận mắt thấy một người rạng rỡ, vui vẻ như cô ấy lại sợ gặp người khác, sợ ánh sáng, trốn trong phòng mình, thao thức cả đêm không ngủ được. Cô còn tận mắt thấy vết sẹo trên cổ tay Khương Nhược Ninh, trông mà kinh hãi.

Kiếp này không thể, tuyệt đối không thể.

Cô không cho phép chuyện như vậy xảy ra lần nữa.

Tần Tranh dặn dò Khương Nhược Ninh: "Cho nên cậu tránh xa cô ta ra một chút."

"Không cần cậu nói mình cũng chắc chắn sẽ tránh xa cô ta. Mình nổi hết cả da gà rồi đây này." Khương Nhược Ninh rùng mình, mặt hơi tái đi. Thời Tuế cũng nói: "Mình vốn còn đang nghĩ..."

"Nghĩ gì?" Khương Nhược Ninh ngắt lời cô ấy: "Mình nói cho cậu biết, nghĩ cũng đừng hòng! Người xấu xa như vậy, nếu cậu muốn làm bạn với cô ta thì đừng làm bạn với bọn mình nữa!"

Thời Tuế nói: "Mình có nói là muốn làm bạn với cô ta đâu."

"Vừa nãy không phải cậu đã nghĩ rồi sao?" Khương Nhược Ninh hùng hổ dọa người, Thời Tuế liên tục lùi bước: "Mình chỉ nghĩ liệu có hiểu lầm gì không thôi."

"Hiểu lầm cái gì mà hiểu lầm." Khương Nhược Ninh nói, "Mình thấy cậu chính là thấy người ta xinh đẹp. Hừ!"

Thời Tuế bị Khương Nhược Ninh nói nên có chút giận dỗi: "Cô ta xinh đẹp chỗ nào chứ, còn không xinh bằng cậu."

"Mình—" Khương Nhược Ninh khựng lại, cảm xúc bỗng dưng ngưng bặt, nhìn Thời Tuế. Thời Tuế cũng nhận ra mình vừa nói gì, cô gãi gãi đầu, cào cào má, rồi đột ngột đứng dậy: "Mình về trước đây."

Tần Tranh nhìn dáng vẻ ngượng ngùng của hai người, nói: "Thế mùng mấy Tết cậu rảnh?"

Thời Tuế nói: "Sau mùng 2 mình đều rảnh."

Tần Tranh nói: "Đến lúc đó mình mời mấy cậu qua nhà mình ăn cơm."

Thời Tuế nói: "Được đó."

Thời Tuế cười: "Vậy mình về trước nhé."

Tần Tranh gật đầu.

Thời Tuế liếc nhìn Khương Nhược Ninh, nói: "Mình, mình đi đó nha."

"Đi đi." Khương Nhược Ninh cứng miệng: "Mình có giữ cậu đâu."

Trên mặt Khương Nhược Ninh có chút ửng hồng, không rõ lắm. Tần Tranh cúi đầu cười, nói: "Cậu mau về đi."

Thời Tuế gật đầu.

Sau khi cô ấy đi, Khương Nhược Ninh nhỏ giọng: "Cậu xem bộ dạng của cậu ấy kìa, chột dạ rồi đó!"

Tần Tranh nói: "Cậu ấy chột dạ thì cậu giận làm gì?"

Khương Nhược Ninh nói: "Mình giận hồi nào?"

"Vừa nãy đó." Tần Tranh nói, "Không phải cậu đang giận cậu ấy sao?"

Khương Nhược Ninh buồn cười: "Làm gì có."

Tần Tranh gật đầu: "Được được được, thì không có."

Khương Nhược Ninh nghe giọng điệu Tần Tranh có gì đó không đúng, cô vừa định phản bác, ngẩng đầu lên liền bắt gặp đôi mắt trong veo của Tần Tranh, dường như cô đã bị nhìn thấu tất cả. Cô cúi đầu, hớp một ngụm nước chanh, ngọt lịm.

---

Tác giả có lời muốn nói:

Thời Tuế: Lại có thêm một tấm hình, quá đã!

Khương Nhược Ninh: Anti-fan!

---