Thư Tình

Chương 122: Trà sữa



Lần này Tần Tranh không sốt quá lâu, chỉ hai ngày là đã gần khỏi hẳn. Chỉ là, bệnh đến như núi đổ, bệnh đi như kéo tơ [1], tuy đã đỡ hơn nhưng trông cô vẫn yếu ớt. Khương Nhược Ninh đi đâu cũng chỉ hận không thể nhét Tần Tranh vào trong túi, sợ cô va phải chỗ này, vấp phải chỗ kia. Tần Tranh nói: "Mình đâu có mỏng manh vậy đâu."

[1] Bệnh đến như núi đổ, bệnh đi như kéo tơ: Đây là một thành ngữ rất phổ biến của Trung Quốc, ý nói bệnh tật ập đến thì rất nhanh và dữ dội (như núi sụp), nhưng quá trình hồi phục lại rất chậm chạp, từ từ và cần nhiều kiên nhẫn (như kéo từng sợi tơ).

"Cậu mà không mỏng manh á?" Khương Nhược Ninh không tin: "Hở một tí là sốt với cảm, cậu không mỏng manh thì ai mỏng manh?"

Tần Tranh không thể phản bác.

Sau khi cô trở về, thể chất đúng là kém đi rất nhiều.

Khương Nhược Ninh cũng hay hỏi: "Nhỏ Vân An này, sao vẫn chưa về nữa?"

Khác với dáng vẻ nghiến răng nghiến lợi mỗi khi nhắc tới Vân An ở kiếp trước, lần này Khương Nhược Ninh rất lo lắng: "Quê cậu ấy không xảy ra chuyện gì lớn đấy chứ?"

Tần Tranh biết, quê nàng không có chuyện gì lớn, mà là chính nàng đang gặp chuyện lớn.

Nhưng cô không có cách nào nói cho Khương Nhược Ninh biết.

Khương Nhược Ninh lén lút hỏi cô: "Hai cậu vẫn còn liên lạc với nhau sao?"

Tần Tranh nói: "Còn chứ, sao vậy?"

Thật ra lần liên lạc gần nhất đã là từ trước kỳ thi rồi.

Vân An nói với cô rằng nàng vừa đến Trường Hồ, chị nàng có thể đang ở bên đó, nàng cũng cần ở lại để hỗ trợ Vân Thụy. Tần Tranh hiểu, nên không giục nàng về.

Cô đã rất mãn nguyện.

Kiếp này Vân An không đột ngột rời đi, cũng không bặt vô âm tín.

Cô đã rất mãn nguyện rồi.

Nhưng cô sợ nói cho Khương Nhược Ninh biết thì cô ấy lại lải nhải, nên đành phải khai báo: "Ngày nào tụi mình cũng gọi điện mà."

"Trọng sắc khinh bạn!" Khương Nhược Ninh chỉ trích: "Tụi mình tag cậu ấy trong nhóm nhỏ lâu như vậy mà cậu ấy chẳng thèm trả lời, một lần cũng không luôn. Mình còn tưởng cậu ấy mất sóng rồi ấy chứ."

Cũng gần như vậy.

Số điện thoại trước đây của Vân An đã không còn dùng được nữa, bây giờ nàng đang dùng số mới. Thỉnh thoảng, chỉ là rất thỉnh thoảng, Tần Tranh vẫn có thể nhận ra những dấu vết mà bảy năm xa cách đã để lại trên người họ. Cảm giác xa lạ dù chỉ một chút ấy cũng bị khuếch đại lên vô hạn.

Cảm giác xa lạ này khiến cô tâm thần bất an, cần phải làm gì đó gấp để phân tán sự chú ý. Cô bắt đầu vùi đầu vào việc học, điểm thi cuối kỳ của cô không tệ, thật sự thi được hạng ba toàn lớp.

Thời Tuế hạng nhất, Khúc Hàm hạng hai, cô hạng ba.

Ngày nhận kết quả, Tần Quế Lan lo lắng nhìn cô, cô bèn hùng hồn tuyên bố: "Mẹ, mẹ yên tâm, kỳ thi tháng lần đầu tiên của học kỳ sau, con nhất định sẽ thi được hạng nhất!"

Sau khi Vân An rời đi, thời gian của cô dường như cũng dư dả hơn. Ngoài việc ăn, ngủ và bị Khương Nhược Ninh lôi ra ngoài đi dạo linh tinh, thời gian còn lại cô đều dành hết cho việc học. Đề thi làm hết xấp này đến xấp khác, sách bài tập tham khảo làm hết cuốn này đến cuốn khác. Giữa chừng, họ còn đi tiễn Diệp Dư.

Cuối cùng Diệp Dư đã quyết định đến Thượng Kinh.

Thật ra vào ngày chính thức gặp mặt Kim Mạn, Tần Tranh đã biết quyết định của Diệp Dư, chỉ là lúc thật sự tiễn cô ấy đi, cô lại vô cùng không nỡ. Khương Nhược Ninh đứng ở quầy vé nhìn Diệp Dư, mắt rưng rưng: "Cậu thật sự đã nghĩ kỹ chưa? Cậu phải nghĩ cho kỹ, cậu ở đây bị bắt nạt thì bọn mình còn có thể giúp cậu, cậu sang bên đó rồi thì không ai giúp cậu nữa đâu."

Lúc đó Kim Mạn đang đứng bên cạnh Diệp Dư, vẻ mặt chị đầy bất đắc dĩ.

Tần Tranh nghe Khương Nhược Ninh nói Kim Mạn như "kẻ buôn người" thì không khỏi buồn cười: "Được rồi, chị Mạn sẽ chăm sóc cho Diệp Dư mà."

Kim Mạn nhìn cô, nói: "Tôi sẽ chăm sóc tốt cho em ấy. Các em muốn đến Thượng Kinh tìm em ấy thì tôi luôn chào đón."

Tần Tranh nói với chị: "Diệp Dư chưa từng đi xa, lại phải làm phiền chị Mạn rồi ạ."

Kim Mạn nói: "Tôi sẽ giúp em ấy mau chóng thích nghi, không cần lo đâu."

Tần Tranh quả thật không lo lắm, vì cô biết rõ nhân phẩm của Kim Mạn, tin rằng Kim Mạn đưa Diệp Dư đến Thượng Kinh thì chắc chắn sẽ chăm sóc Diệp Dư thật tốt. Nhưng Khương Nhược Ninh và Thời Tuế thì lo đến mức không yên, ngày nào cũng gọi điện cho Diệp Dư, hôm trước nửa tiếng, hôm sau mười phút, thời gian ngày càng ngắn dần. Khương Nhược Ninh ôm điện thoại chán nản: "Sao cậu ấy bận thế nhỉ?"

Thời Tuế nói: "Diệp Dư hả?"

Khương Nhược Ninh nói: "Đúng vậy, tin nhắn mình gửi cho cậu ấy từ hai tiếng trước mà giờ cậu ấy vẫn chưa trả lời!"

Thời Tuế nói: "Không phải cậu ấy đang thu âm bài hát mới sao?"

Khương Nhược Ninh bĩu môi: "Mình cũng biết cậu ấy đang thu âm bài hát mới mà. Chậc, mấy cậu có biết bài hát mới của cậu ấy kể về câu chuyện gì không?"

Tần Tranh đang làm bài tập thì bị Khương Nhược Ninh giật bài tập đi mất. Cô ngẩng đầu nhìn Khương Nhược Ninh, Khương Nhược Ninh nói: "Thời Tuế, lần sau cậu trả lại hạng nhất cho Tần Tranh đi, mình nhìn không nổi nữa rồi."

Thời Tuế:...

Tần Tranh:...

Khương Nhược Ninh: "Mình nói sai chỗ nào hả? Uống một ly trà sữa mà cậu cũng phải mang theo sách bài tập, mình thấy cậu đúng là hết thuốc chữa rồi. Bộ ở nhà mẹ nuôi ép cậu ghê lắm hả?"

Tần Tranh: "...Không có."

Cô chỉ đơn thuần thấy chán thôi.

Khương Nhược Ninh nói: "Không có mà cậu cũng chẳng thèm nói chuyện với bọn mình. Mình phát hiện sau khi Vân An rời đi, cậu chẳng nói một lời nào."

Tần Tranh ngờ vực: "Có sao?"

Cô cảm thấy kiếp này, mình đã bình thường hơn kiếp trước rất nhiều.

Khương Nhược Ninh nói: "Sao lại không? Nếu không phải biết cậu ấy về quê, mình còn nghi là cậu ấy bỏ rơi cậu đó."

Tần Tranh: "..."

Bây giờ đầu độc cho Khương Nhược Ninh câm.

Còn kịp không nhỉ?

Khương Nhược Ninh bị ánh mắt Tần Tranh nhìn đến nỗi lạnh cả gáy, lập tức dựa vào người Thời Tuế. Thời Tuế thấy hành động nhỏ của cô ấy, vừa thấy đáng yêu vừa buồn cười, bèn chuyển chủ đề: "Tranh Tranh, lúc nãy ở nhà mình không thấy dì, dì đi mua đồ Tết rồi sao?"

"Mua xong lâu rồi." Tần Tranh nói: "Đã 30 Tết rồi mà, còn mua đồ Tết gì nữa? Mẹ mình đi chúc Tết lãnh đạo sớm thôi."

Khương Nhược Ninh gật đầu: "Mẹ mình cũng đi rồi."

Khương Nhược Ninh nói đến đây thì "Ầy" một tiếng: "Tranh Tranh, năm nay ba cậu có về không?"

Tần Tranh lắc đầu: "Không nói gì cả, chắc là không về."

Kiếp trước cũng không về, cô đã quen rồi.

Khương Nhược Ninh nói: "Thôi được rồi, vậy tối nay mấy cậu có về nhà ông bà nội không?"

Phải ăn bữa cơm đoàn viên, gần như năm nào họ cũng về nhà ông bà nội. Tần Tranh nói: "Chắc là có, sao vậy?"

Khương Nhược Ninh nói: "Không có gì, chỉ là hơi ngưỡng mộ thôi."

Tần Tranh cười: "Ngưỡng mộ thì cậu về quê cùng mình đi."

"Thế sao được?" Khương Nhược Ninh nói: "Mẹ mình ở nhà một mình, cô đơn lắm."

"Cậu bảo dì đi chung luôn."

"Tính mẹ mình thế nào, có phải là cậu không biết đâu? Chắc chắn sẽ không đồng ý."

Chuyện này thì Tần Tranh biết.

Tần Quế Lan đã nhiều lần mời Khương Cầm cùng về quê ăn Tết, nhưng Khương Cầm đều nói không tiện. Lòng tự trọng của Khương Cầm rất cao, bà luôn cảm thấy người khác đang thương hại mình, nên không chịu về quê ăn Tết cùng họ.

Thời Tuế gật đầu.

Khương Nhược Ninh hỏi Thời Tuế: "Còn cậu thì sao, năm nay ra nước ngoài à?"

"Mình ra nước ngoài làm gì chứ, ở nhà thôi." Thời Tuế buồn cười.

Khương Nhược Ninh nói: "Không phải nhà giàu mấy cậu ăn Tết đều ra nước ngoài sao? Du lịch chỗ này, nghỉ dưỡng chỗ kia."

Thời Tuế:...

Thời Tuế nói: "Nhà mình vẫn chưa giàu đến mức đó đâu."

Khương Nhược Ninh nhấp một ngụm trà sữa, nói: "Không được, vị khoai môn này ngọt quá, mình phải đi đổi ly khác."

Tần Tranh nói: "Cậu muốn mua thêm ly nữa thì cứ mua, kiếm cớ làm gì?"

Khương Nhược Ninh cười hì hì, chưa kịp đứng dậy thì nghe có người gọi: "Khương Nhược Ninh!"

Cô ngẩng đầu, ngỡ ngàng: "Hạ Kinh Mặc?"

Tần Tranh cũng ngẩng đầu nhìn sang.

Hạ Kinh Mặc mặc áo phao màu đen, quần jean, đi bốt đi tuyết, đứng ở cửa quán. Sau khi nhận ra Khương Nhược Ninh, cô ta đi thẳng tới, chủ động chào hỏi: "Mấy cậu cũng đến mua trà sữa à?"

Khương Nhược Ninh gật đầu, hỏi Hạ Kinh Mặc: "Sao cậu lại ở đây?"

"Nhà tôi ở đối diện, tôi qua mua chút đồ uống." Hạ Kinh Mặc trang điểm nhẹ, buộc tóc đuôi ngựa cao, kẻ mày, gắn mi giả, cả người trông như một nàng công chúa nhỏ xinh đẹp tinh tế. Cô ta nhìn Thời Tuế và Tần Tranh, nói: "Thật trùng hợp."

Tần Tranh xin nghỉ phép, đến tận ngày thi cô mới đến thẳng phòng thi, mà thi cũng không phải ở lớp học cũ, nên cô chỉ nhìn thấy Hạ Kinh Mặc lúc ăn trưa chứ không nói chuyện được câu nào. Thi xong, bọn họ ai về nhà nấy, ngày nhận kết quả cũng không gặp Hạ Kinh Mặc, nhưng nghe nói cô ta thi không tệ.

Tần Tranh biết điểm của cô ta khá tốt. Lúc ở bệnh viện, cô đã luôn nghĩ, tại sao Hạ Kinh Mặc lại chuyển đến lớp của họ. Sau này đoán chừng là do Vu Bất Tiện rời đi, lớp họ trống một chỗ, vừa hay để Hạ Kinh Mặc lấp vào.

Tại sao lại không giống kiếp trước?

Là bởi vì kiếp trước, Vu Bất Tiện không chuyển trường, lớp của họ cũng không trống chỗ nào.

Nghĩ lại thì việc cô ta chuyển đến lớp họ cũng hợp lý.

Chỉ là Tần Tranh không thích.

Cô nhìn người trước mặt, nhìn đâu cũng không ưa.

Kiếp trước, lúc mới gặp Hạ Kinh Mặc, cô vẫn còn thấy thích. Chỉ là ai mà có ngờ, cô ta có thể giả tạo đến mức này. Cô thật sự nên kéo Khúc Hàm ra đây, để cô ấy tận mắt xem xem, thế nào mới gọi là giả tạo nhất.

Tần Tranh nhấp một ngụm trà sữa, nghe thấy Thời Tuế cười nói với cô ta: "Đúng là trùng hợp, cậu đi một mình à?"

Hạ Kinh Mặc nói: "Ừm, tôi mới đến đây, vẫn chưa có bạn bè gì nhiều. Tôi ngồi cùng mấy cậu được không?"

Khương Nhược Ninh không lên tiếng, vẫn nhớ chuyện Tần Tranh nói không thích Hạ Kinh Mặc. Thế nhưng Thời Tuế không biết, nghe Hạ Kinh Mặc nói xong, cô gật đầu, vẻ mặt xởi lởi: "Được chứ." Cô còn chủ động nhường ra vị trí bên cạnh mình. Sau khi ngồi xuống, Hạ Kinh Mặc nhìn Tần Tranh, nói: "Cậu là Tranh Tranh nhỉ? Thời Tuế hay nhắc đến cậu lắm."

Khương Nhược Ninh liếc nhìn Thời Tuế.

Thời Tuế vội giải thích: "Chỉ là hai hôm Tranh Tranh xin nghỉ, bọn mình có nhắc qua một hai câu thôi."

Khương Nhược Ninh ngoài cười nhưng trong không cười: "Cậu cũng nhiệt tình ghê ha."

Thời Tuế cười gượng.

Tần Tranh không nhìn Hạ Kinh Mặc, mà nói với Khương Nhược Ninh: "Không phải cậu định đi mua trà sữa sao? Mua thêm cho mình một ly nữa."

Khương Nhược Ninh nói: "Được thôi, cậu muốn vị gì?"

Tần Tranh nói: "Sao cũng được."

Tần Tranh nói chuyện với Khương Nhược Ninh, không thèm để ý đến lời chào hỏi của Hạ Kinh Mặc. Trong lòng Khương Nhược Ninh bỗng dâng lên một cảm giác rất sảng khoái. Thật ra cô không có cảm giác gì với Hạ Kinh Mặc, sau này Tần Tranh bảo cô đừng nói chuyện với cô ta, cô cũng đã chấp hành nghiêm chỉnh. Vốn dĩ cô cũng không nhất thiết phải làm bạn với Hạ Kinh Mặc, chỉ là cô ta và Thời Tuế khá thân nhau, hai người họ thì thầm to nhỏ trong giờ học, tan học rồi mà vẫn thì thầm to nhỏ. Tiết tự học buổi tối hôm đó, cô còn thấy Thời Tuế truyền mẩu giấy nhỏ cho cô ta.

Hừ.

Khương Nhược Ninh ghét tất cả những ai cướp đi bạn bè của mình, vì vậy mà không ưa Hạ Kinh Mặc cho lắm. Nhưng giơ tay không đánh người đang cười, lần nào Hạ Kinh Mặc cũng cười tủm tỉm nói chuyện với họ, cô vì phép lịch sự nên không thể nào lạnh mặt được. Giờ phút này Tần Tranh tỏ vẻ lạnh lùng, cô chỉ cảm thấy sướng!

Sướng điên lên được!

Khương Nhược Ninh hô một tiếng, nói: "Được thôi, mua cho cậu một ly Yoyo lắc siêu to khổng lồ luôn!"

Tần Tranh:...

Khương Nhược Ninh xoay người định đi thì Hạ Kinh Mặc nói: "Nhược Ninh."

Cơ thể Tần Tranh lạnh buốt, lập tức ngẩng đầu nhìn Hạ Kinh Mặc.

Khương Nhược Ninh cũng quay đầu nhìn Hạ Kinh Mặc. Hạ Kinh Mặc nói: "Cậu mua giúp tôi một ly được không? Tiền thì tôi quét mã cho cậu."

"À—" Khương Nhược Ninh ngập ngừng: "Tôi không đủ tiền."

Hạ Kinh Mặc nói: "Tôi quét cho cậu bây giờ luôn."

"Không cần phiền phức như vậy đâu." Thời Tuế đứng dậy, nói: "Mình mời mấy cậu." Cô hỏi Hạ Kinh Mặc: "Cậu uống vị gì?"

"Vị đào tươi, cảm ơn cậu." Giọng Hạ Kinh Mặc nhẹ nhàng: "Lát nữa tôi chuyển tiền cho cậu."

Thời Tuế nói: "Không cần đâu, chỉ một ly trà sữa thôi mà."

Thời Tuế nói rồi đứng dậy đi mua trà sữa, Khương Nhược Ninh cũng đi cùng cô. Thời Tuế tưởng Khương Nhược Ninh muốn tự mình gọi trà sữa nên nhường chỗ cho cô ấy. Nhân viên hỏi họ thanh toán thế nào, Thời Tuế vừa định nói thanh toán chung, thì Khương Nhược Ninh đã nhanh hơn một bước trả tiền cho ly của mình và Tần Tranh. Thời Tuế nói: "Nhược Ninh, để mình trả chung luôn cho."

"Không cần đâu." Khương Nhược Ninh nói giọng cạnh khóe: "Chỉ một ly trà sữa thôi mà."

Thời Tuế:...

---

Tác giả có lời muốn nói:

Khương Nhược Ninh: Tụi này không uống nổi trà sữa của bà chủ Thời đâu.

Thời Tuế:...

Đừng quên dành tặng mình 1 vote để tiếp sức cho mình edit những chương tiếp theo nha. Xin chân thành cảm ơn các bạn vì đã đón đọc.