Vân An ăn bánh mì, nhìn Vân Thụy đang khoanh vòng tròn trên bản đồ. Dì vạch ra mấy khu vực, mỗi khu vực đại diện cho một tuyến đường. Dì nói: "Tối nay dì và Tiểu Mạc đi tuyến số ba, con nghỉ ngơi đi."
Vân An nói: "Con không sao đâu dì, con đi tuyến số bốn cho ạ."
Vân Thụy kéo nàng lại: "Đã ba ngày con không nghỉ ngơi rồi."
Tinh thần Vân An không tệ: "Buổi chiều con ngủ một giấc rồi ạ."
"Con—" Vân Thụy đau đầu, nói: "Vậy con không được đi một mình, con và Tiểu Mạc đi tuyến số bốn đi."
Vân An nói: "Dì ơi, tuyến số ba địa bàn rộng, điều tra không dễ, hay là dì với dì Mạc đi cùng nhau đi ạ. Tuyến số bốn một mình con là được rồi."
Vân Thụy nhìn Vân An, không có cách nào phản bác. Ban đầu lúc biết Vân An qua đây, cô đã nổi trận lôi đình, lần đầu tiên nổi nóng với Mạc Tang Du như vậy, chỉ thiếu điều chưa chỉ thẳng vào mặt Mạc Tang Du bắt cô ấy đưa Vân An về. Vân Kính Thư mất tích, sao cô có thể để Vân An dấn thân vào nguy hiểm được?
Nhưng Vân An chỉ bình tĩnh nhìn cô tức giận nổi nóng, rồi nói: "Dì ơi, chị con mất tích có liên quan đến chị Lam, hay liên quan đến Lữ Xương Bình đúng không ạ?"
Cô nhìn Mạc Tang Du.
Mạc Tang Du nói: "Chị nhìn em cũng vô dụng, đây chính là lý do em đưa con bé đến đây."
Cô nói: "Sao con lại biết Lữ Xương Bình?"
Ngay cả Mạc Tang Du cũng không biết.
Sao con bé có thể biết được?
Vân An nói: "Dì, việc cấp bách bây giờ không phải là làm sao con biết, mà là phải tìm được chị con. Dì không có cách nào huy động lực lượng cảnh sát để tìm chị ấy, đúng không ạ?"
Vân Thụy bị Vân An nói cho cứng họng không trả lời được.
Đúng là không có cách nào.
Thứ nhất, thân phận của Vân Kính Thư đặc biệt. Ngoài người kết nối ra, không thể để bất kỳ ai biết được thân phận của Vân Kính Thư, dù là đồng nghiệp trong sở cảnh sát.
Thứ hai, cô vẫn chưa xác định được Vân Kính Thư chủ động mất tích, hay là bị động mất tích.
Khi gặp nguy hiểm và không kịp thông báo cho người kết nối, rất nhiều nội gián sẽ chọn cách chủ động mất tích. Vân Kính Thư từng suýt bị bắt và đã dùng chiêu chủ động mất tích này. Vân Thụy không chắc chắn, lỡ như là chủ động mất tích, vậy thì thân phận của Vân Kính Thư càng không thể bại lộ. Cho nên lần tìm người này, thực tế chỉ có cô và cộng sự, cùng với Mạc Tang Du.
Đây cũng là lý do cô ngầm cho phép Mạc Tang Du quay lại một lần nữa.
Nhưng sao Vân An lại biết nhiều đến vậy?
Vân An hoàn toàn không giải thích nhiều cho Vân Thụy, mà hỏi dì định tìm thế nào. Thấy Vân Thụy còn đang ngẩn người, nàng trực tiếp lấy cây bút đỏ trên tay mình, khoanh vào tên một địa danh: "Là ở đây phải không ạ?"
Vân Thụy kinh ngạc vì Vân An lại biết nơi này, càng kinh ngạc hơn khi con bé biết ám hiệu giữa người kết nối và nội gián, thậm chí còn biết cả chuyện của Lữ Xương Bình. Lữ Xương Bình là manh mối mà cô chỉ tra ra được sau khi Vân Kính Thư mất tích, vậy mà chi tiết Vân An biết còn nhiều hơn cả cô.
Nếu không phải biết Vân An vẫn luôn đi học ở trường, cô thật sự nghi ngờ có phải Vân An từng làm nội gián hay không.
Thật không thể tin nổi.
Nhưng Vân An nói đúng, bây giờ không phải là lúc truy cứu, mà là phải mau chóng tìm được Vân Kính Thư. Vì vậy sau khi cân nhắc, Vân Thụy đã chọn đưa Vân An đến Trường Hồ.
Nơi cuối cùng Vân Kính Thư xuất hiện.
Chính là ở đây.
Vân Thụy vừa định phản bác thì Mạc Tang Du đã nói: "Chị cứ để Vân An đi đi."
Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, Mạc Tang Du cũng phát hiện Vân An thích hợp hoạt động một mình hơn. Vân An không chỉ nắm rõ các quy chế nội bộ của sở cảnh sát trong lòng bàn tay, mà còn rất rành rẽ thông tin về những tên tội phạm này, cũng như phạm vi hoạt động của chúng. Dường như con bé không chỉ đơn thuần biết chuyện của Lữ Xương Bình, mà đã từng thâm nhập vào trong đó.
Thật ra trước nay Lữ Xương Bình không có giao du gì với họ, với Vân Kính Thư thì cũng chẳng có liên quan. Nếu không phải Vân Thụy cẩn thận để ý, có lẽ đã không tra ra được người này.
Năm hắn 5 tuổi đã được họ hàng đưa ra nước ngoài, sớm đã có thân phận mới. Hắn quanh năm ở nước ngoài, không ai biết thật ra hắn còn có một người em trai ở trong nước. Người em trai này dính vào đủ thứ, từ cờ bạc, mại dâm đến ma túy. Để tìm ra manh mối phạm tội của em trai hắn, Vân Kính Thư đã làm nội gián, tiếp cận người em này. Hai năm trước, không hiểu vì sao con thuyền chế tạo ma túy của em trai hắn bốc cháy, gây ra một vụ nổ. Khi đó em trai hắn đang ở trên thuyền, không kịp thoát ra nên bị nổ chết. Sau đó, thế lực của em trai hắn bị nhổ tận gốc, xóa sổ toàn bộ, kẻ thì bị bắt, người thì đầu quân cho kẻ khác.
Trong số đó, có Vân Kính Thư.
Có lời đồn rằng, Vân Kính Thư đã sớm phản bội em trai hắn để đầu quân cho chị Lam, trận hỏa hoạn đó chính là lễ ra mắt mà Vân Kính Thư dâng lên cô ta. Chị Lam này, tên là Kỳ Nhĩ Lam, làm việc lòng lang dạ sói, sớm đã kết thù với em trai hắn, hai thế lực ở Trường Hồ như nước với lửa. Bây giờ em trai hắn đã chết, với tư cách là tay chân đắc lực của em trai hắn, Vân Kính Thư đột nhiên xuất hiện trong phe cánh của chị Lam. Tất nhiên không cần nghĩ nhiều, trăm phần trăm là đã phản bội. Vì vậy, hắn mới ra lệnh truy sát Vân Kính Thư.
Vấn đề bây giờ là, Vân Kính Thư đã nhận ra điều không ổn, không tiện liên lạc với bất kỳ ai, hay đã bị Lữ Xương Bình bắt, hay là—bị chị Lam phát hiện?
Những khả năng này đều có thể xảy ra, nhưng Vân An đã xem camera giám sát lần cuối chị xuất hiện. Chị chỉ có một mình, không có ai theo sau, cho nên khả năng chị chủ động mất tích lớn hơn một chút.
Vì vậy, càng phải tìm thấy chị sớm hơn.
Vân An không dám lơ là một khắc, dựa theo manh mối Vân Thụy cung cấp, nàng tìm kiếm những nơi Vân Kính Thư có thể ở. Vào thời điểm này ở kiếp trước, nàng hoàn toàn không biết chuyện của Vân Kính Thư, cũng không biết kiếp trước vụ mất tích này có tồn tại hay không. Nếu có tồn tại, vậy thì Vân Kính Thư vẫn sẽ xuất hiện. Nếu sự việc xảy ra sớm hơn, vậy thì Vân Kính Thư—lành ít dữ nhiều.
Nàng nhắm mắt, đứng dậy khỏi ghế, theo thói quen liếc nhìn điện thoại. Mười phút trước, Tần Tranh gửi tin nhắn cho nàng, chỉ có một tấm hình, là hình chụp cổng nhà nàng. Hai cái cây nhỏ treo đầy lồng đèn, trên cửa dán câu đối và chữ Phúc màu đỏ. Nét mặt Vân An dịu đi, Vân Thụy uống nước xong định nói chuyện với nàng, ngẩng đầu lên thì thấy dáng vẻ này của nàng, bèn hỏi: "Là Tần Tranh à?"
Vân An đưa điện thoại cho dì. Vân Thụy nói: "Trang trí thế này, dì cũng không nhận ra luôn."
Mạc Tang Du cũng đi tới, cúi đầu, thấy câu đối thì nói: "Tranh Tranh dán đẹp thật đó, tôi thấy hai dì cháu mấy người đúng là chẳng có chút tình thú nào cả!"
Vân An nói: "Con cũng thấy đẹp."
Mạc Tang Du nói: "Con thì miễn cưỡng đạt chuẩn, còn dì của con đúng là không có tình thú luôn."
Vân Thụy: "...Sao chị không có tình thú?"
Mạc Tang Du liếc Vân Thụy một cái, nhếch mép, vẻ mặt rất ghét bỏ.
Vân Thụy:...
Vân An nghe hai người đối thoại thì cúi đầu cười, trả lời Tần Tranh:【Cậu đang ở ngoài cửa à?】
Nhạc chuông điện thoại Tần Tranh vang lên, đây là nhạc chuông cô cài riêng cho Vân An. Cô không ngờ vừa gửi đi đã có hồi âm, bèn cúi đầu xem tin nhắn, cong môi:【Ừm, đang ở ngoài cửa. Thế nào? Có phải là đẹp hơn cậu làm không?】
Vân An:【Ừm, đẹp hơn mình làm rất nhiều. Rất đẹp.】
Má Tần Tranh hơi nóng lên, hốc mắt cũng có chút nóng. Gió lạnh thổi qua, càng cảm thấy se sắt. Cô cúi đầu, hỏi Vân An:【Cậu ăn tối chưa?】
Vân An không do dự:【Ăn rồi.】
Tần Tranh:【Lại là bánh mì à?】
Vân An có chút chột dạ đặt miếng bánh mì chưa ăn hết xuống, uống một ngụm nước:【Không phải.】
Tần Tranh:【Hờ.】
Vân An:【Tranh Tranh.】
Tần Tranh:【Đi làm việc đi.】
Làm xong việc.
Trước lễ Tiểu Niên thì về.
Vân An:【Được, vậy cậu nhớ đừng để bị cảm lạnh, về nhà sớm nhé.】
Tần Tranh:【Ừm.】
Tần Tranh:【Vân An.】
Vân An:【Hửm?】
Tần Tranh:【Trời mưa rồi.】
Vân An nhìn tin nhắn, nàng lật lại tấm hình lần nữa, không thấy giọt mưa nào, ngược lại là tuyết rơi lất phất. Nàng bỗng nhiên hiểu ý của Tần Tranh, trả lời:【Ừm, mình cũng nhớ cậu rồi.】
Vân An quá thẳng thắn, thẳng thắn đến mức Tần Tranh phải hít sâu một hơi, rồi hít phải gió lạnh. Cô bị sặc, ho mấy tiếng, gò má hơi ửng hồng. Tần Tranh sợ mình lại bị cảm, bèn đứng dậy phủi tuyết trên người rồi về nhà.
Suốt cả kỳ nghỉ đông, Tần Tranh đều vùi đầu vào việc học. Mùng 9 Tết thì trường báo danh, mùng 10 chính thức bắt đầu học kỳ mới. Lúc Khương Nhược Ninh đeo cặp mới xuất hiện trước cửa nhà, Tần Tranh vẫn còn hơi ngẩn ngơ.
Sau khi Vân An đi, thế giới của cô dường như bị nhấn nút tua nhanh, mỗi ngày đều trôi qua với tốc độ chóng mặt.
Nhưng vẫn chưa đủ.
Hoàn toàn không đủ.
Cô hy vọng mình vừa mở mắt ra, đã đến lúc Vân An trở về.
Khương Nhược Ninh vừa nhai cá khô vừa đợi ở cửa nhà cô, nói: "Sao Vân An vẫn chưa về nhỉ?"
Tần Tranh nói: "Chẳng phải đã nói với cậu là nhà cậu ấy có việc rồi sao."
"Việc gì mà nghiêm trọng vậy?" Khương Nhược Ninh không hiểu: "Cả một kỳ nghỉ đông rồi, chẳng thấy cậu ấy đâu cả."
Khương Nhược Ninh nghi ngờ nhìn Tần Tranh: "Thật sự là ngày nào cậu ấy cũng liên lạc với cậu hả?"
Tần Tranh nói: "Đúng vậy, lần sau cậu ấy gọi điện đến, cậu có muốn nghe không?"
Khương Nhược Ninh nói: "Nghe thì nghe thôi, có phải là mình không được nghe đâu? Cậu ấy đi lâu như vậy, trong nhóm chat cũng không thấy đâu, cũng thấy hơi nhớ cậu ấy."
Tần Tranh đột nhiên nghĩ đến kiếp trước, sau khi Vân An rời đi, Khương Nhược Ninh đã mắng nàng một trận xối xả, mỗi lần nhắc đến đều nghiến răng nghiến lợi. Kiếp này, cô ấy vậy mà lại có thể nói nhớ.
Khương Nhược Ninh ghé sát vào cô: "Cười gì thế?"
Tần Tranh thu lại vẻ mặt: "Cười vì cậu buồn cười thôi."
"Mình buồn cười chỗ nào?" Khương Nhược Ninh nói: "Đúng rồi, Thời Tuế có nói với cậu là Hạ Kinh Mặc hẹn cậu ấy đi xem phim không?"
Tần Tranh nhíu mày: "Hạ Kinh Mặc?"
Cô hỏi: "Thời Tuế?"
Kiếp trước Hạ Kinh Mặc ở lớp 12/7, giao tiếp với lớp các cô chỉ giới hạn ở Khương Nhược Ninh. Cô chưa bao giờ nghe Thời Tuế nhắc đến Hạ Kinh Mặc, chắc là không quen hoặc không thân, sao cô ta lại hẹn Thời Tuế?
Tần Tranh nói: "Thật sự không phải hẹn cậu à?"
Khương Nhược Ninh giật mình: "Hẹn mình làm gì?"
"Thì—" Tần Tranh bị hỏi cho ngẩn ra, nói: "Mình còn tưởng cô ta sẽ hẹn cậu."
Khương Nhược Ninh: "Mình với cô ta còn không thân."
Tần Tranh nói: "Thời Tuế với cô ta cũng không thân mà?"
"Ai mà biết được." Khương Nhược Ninh nói: "Mình thấy hai hôm nay bọn họ nói chuyện rôm rả lắm."
Tần Tranh nghe ra được sự ghen tuông trong lời nói của cô ấy, bèn cười: "Nhược Ninh, Thời Tuế không phải người như vậy đâu."
Khương Nhược Ninh nói: "Mình có nói cậu ấy là người thế nào đâu. Được rồi được rồi, cậu nhanh lên."
Khương Nhược Ninh không muốn nói về chủ đề này lắm, nhưng Tần Tranh thì lại rất vui. Có thể thấy được, kiếp này, Khương Nhược Ninh không thích Hạ Kinh Mặc.
Thậm chí còn có chút ghét.
Vậy là tốt rồi.
Còn về Thời Tuế, cô tin Thời Tuế sẽ không thích Hạ Kinh Mặc.
Thời Tuế quả thật không thích Hạ Kinh Mặc. Thế nhưng cô là lớp trưởng, ở trường có trách nhiệm chăm sóc bạn học mới, còn ngoài đời họ là bạn cùng bàn. Thật ra cô đã rất lạnh nhạt rồi, Hạ Kinh Mặc gửi cho cô năm sáu tin nhắn, có lúc phải đến hôm sau cô mới trả lời hoặc giả vờ bận không trả lời. Nhưng vào học kỳ mới thì khác, phải ngồi cùng nhau, nghĩ đến đây là Thời Tuế lại đau đầu. Đến cổng trường thấy bóng dáng quen thuộc, cô mới giãn mày ra và gọi: "Nhược Ninh!"
Khương Nhược Ninh nghe tiếng nên quay đầu lại. Thấy là Thời Tuế, cô liền đẩy xe, giục Tần Tranh: "Đi lẹ, đi lẹ, đi lẹ."
Tần Tranh không hiểu: "Làm gì vậy? Cậu nợ tiền cậu ấy hả?"
Khương Nhược Ninh đỏ mặt: "Không có, mình cãi nhau với cậu ấy."
Tần Tranh: "Hả? Khi nào?"
Khương Nhược Ninh nói: "Hôm qua, con nhỏ Hạ Kinh Mặc đó hẹn cậu ấy đi xem phim Tết."
Tần Tranh: "Cậu ấy đi sao?"
Khương Nhược Ninh: "Không đi."
Tần Tranh hỏi: "Không đi thì hai cậu cãi nhau cái gì?"
Khương Nhược Ninh nín nhịn một lúc: "Chỉ là mình không thích con nhỏ Hạ Kinh Mặc đó tìm cậu ấy. Lần trước cậu đã kể cho cậu ấy chuyện của Hạ Kinh Mặc rồi, vậy mà cậu ấy vẫn không chặn con nhỏ đó!"
Tần Tranh nói: "Chặn thì có tác dụng à? Họ còn là bạn cùng bàn nữa, Thời Tuế chắc chắn cũng không muốn làm mọi chuyện tuyệt tình quá, phải giữ lại cho người ta chút thể diện."
"Có gì mà phải giữ thể diện?" Khương Nhược Ninh nói: "Mình nghĩ đến việc người này đã làm là mình đã khinh bỉ rồi!"
Tần Tranh nhìn Khương Nhược Ninh, ánh mắt chăm chú.
Khương Nhược Ninh bị Tần Tranh nhìn đến nỗi dựng cả tóc gáy, không nhịn được: "Cậu nhìn mình làm gì?"
Tần Tranh nói: "Cậu tức giận như vậy làm gì? Cậu ta tìm Thời Tuế, chứ có phải tìm cậu đâu?"
"Mình..." Khương Nhược Ninh do dự một chút: "Mình sợ cậu ấy lầm đường lạc lối!"
Tần Tranh nói: "Nhược Ninh, chẳng lẽ cậu thích Thời Tuế?"
Khương Nhược Ninh như bị rắn cắn một phát, giật nảy mình, nhảy cao ba thước: "Nói bậy nói bạ!"
Mặt Khương Nhược Ninh đỏ bừng, Thời Tuế còn chưa đến gần là cô đã co giò bỏ chạy. Tần Tranh chớp mắt, lần đầu tiên phát hiện thần kinh vận động của Khương Nhược Ninh tốt đến vậy. Thời Tuế đi đến bên cạnh Tần Tranh, cô cũng thấy bộ dạng vừa rồi của Khương Nhược Ninh, không hiểu: "Nhược Ninh sao thế?"
Tần Tranh nhàn nhạt "Ồ" một tiếng, nói: "Nghỉ đông có một bạn học tỏ tình với cậu ấy, tụi mình vừa nói đến chuyện đó nên cậu ấy ngại."
Thời Tuế nghe vậy thì sững người một chút, giả vờ như không có chuyện gì: "Vậy à?"
Ngay sau đó liền nhìn chằm chằm Tần Tranh, hỏi: "Ai vậy?"
---
Tác giả có lời muốn nói:
Thời Tuế: Cái quỷ gì đây? Diệp Dư đi rồi lại thêm ai tới nữa?
Tần Tranh: Một đứa ngốc.
---