Vì lời nhắc nhở của Tần Tranh, Khương Nhược Ninh và Thời Tuế không bao giờ để ý đến Hạ Kinh Mặc nữa. Ngược lại, Hạ Kinh Mặc lại hay nhắn tin cho họ, đặc biệt là Thời Tuế. Cô ta nhắn rất niềm nở, đến nơi nào mới để chơi, cô ta đều chụp ảnh cho Thời Tuế; ăn món gì ngon, cũng đều chia sẻ với Thời Tuế. Thỉnh thoảng Thời Tuế nhắc chuyện này trong nhóm, Khương Nhược Ninh liền nhắn:【Tốt mà, chứng tỏ người ta để ý cậu rồi.】
Thời Tuế:【...】
Tần Tranh:【Người ta để ý thật thì cậu lại không vui @Khương Nhược Ninh】
Khương Nhược Ninh:【Mắc gì mình không vui? Bạn thân thoát ế mình vui chết đi được, nhưng mà cậu phải cẩn thận một chút đó nhé @Thời Tuế】
Thời Tuế:【Mình có để ý đến cô ta đâu, mình nói với cô ta là dạo này mình bận lắm, còn chẳng thèm trả lời tin nhắn nữa.】
Diệp Dư:【Mấy cậu đang nói ai vậy?】
Khương Nhược Ninh:【Ồ! Ngôi sao của chúng ta tới rồi, hoan nghênh đại minh tinh!】
Diệp Dư gửi một sticker ngại ngùng.
Khương Nhược Ninh:【Là học sinh chuyển trường đó, cậu còn nhớ không? Hạ Kinh Mặc, cô ta để ý Thời Tuế rồi.】
Thời Tuế:【Khương Nhược Ninh! Mình giận rồi đó!】
Khương Nhược Ninh:【Thôi mà thôi mà, xin lỗi mà.】
Diệp Dư nhìn hai người tương tác, cô khẽ cụp mi mắt. Nỗi đau nhói nơi đầu tim không hề vơi đi theo thời gian, mà ngược lại, vì không được gặp mặt mà nỗi nhớ càng thêm khắc khoải. Mấy ngày nay, cô thường xuyên mơ về khoảng thời gian ở Lâm Bình. Cô từng ngỡ đó là nơi ác mộng của mình, nhưng không ngờ sau khi rời đi, hồi tưởng lại toàn là những điều tốt đẹp.
Tần Tranh đưa cô về nhà, dạy phụ đạo cho cô.
Khương Nhược Ninh chọc cô cười.
Thời Tuế giúp cô mắng lại bạn học.
Hóa ra thời học sinh của cô cũng có nhiều ký ức đẹp đẽ đến thế.
Lúc gõ cửa bước vào phòng thu âm, Kim Mạn thấy Diệp Dư đang ngẩn người, bèn gọi một tiếng: "Diệp Dư?"
Diệp Dư hoàn hồn, vội vàng đặt điện thoại xuống, câu nệ đứng dậy. Kim Mạn nói: "Lát nữa ăn cơm, em đi cùng chị nhé."
Diệp Dư gật đầu: "Dạ."
Kim Mạn nói xong liền nhìn cô: "Đang nói chuyện với bạn à?"
Diệp Dư hơi thả lỏng người, đáp: "Dạ, em trả lời tin nhắn một chút."
Kim Mạn mỉm cười.
Diệp Dư nói: "Em tập hát xong rồi ạ."
"Chưa tập xong cũng có thể trả lời tin nhắn." Kim Mạn nói: "Diệp Dư, em đừng căng thẳng quá. Em đã rời khỏi nhà để đến chỗ chị, vậy thì hãy cứ coi nơi này như nhà của mình. Còn nhớ chúng ta đã ước hẹn gì không? Có chuyện gì cũng có thể nói với chị, chị vừa là người quản lý, cũng vừa là người giám hộ của em."
Diệp Dư cúi đầu, nói: "Chị Mạn, em đã thành niên rồi ạ."
"Thành niên thì đã sao?" Kim Mạn nói: "Em ở trong giới này, còn chưa biết đi đâu."
Diệp Dư nghe vậy liền nhìn chị. Quả thật, cô còn chưa chính thức bước chân vào cái giới này, đừng nói là đi, đến bò còn chưa biết. Kim Mạn nói chị là người giám hộ của cô, cũng là danh chính ngôn thuận. Có lẽ là vì tin tưởng Tần Tranh, nên cô cũng đặc biệt tin tưởng Kim Mạn.
Kim Mạn thấy cô không nói gì, chỉ ngây ngốc nhìn mình, bèn hất cằm: "Nghĩ gì vậy?"
Diệp Dư nói: "Em vừa nghĩ, chị rất giống chị của em."
Kim Mạn hỏi: "Em có chị sao?"
Diệp Dư lắc đầu.
Cô nói: "Hồi nhỏ, mỗi lần bị bắt nạt, hoặc là bị ba mẹ đánh, em đều sẽ tưởng tượng ra một người chị, có thể bảo vệ em, có thể ôm em..."
Diệp Dư nghĩ đến suy nghĩ ngây ngô hồi đó, vừa định cười thì Kim Mạn đã đi vài bước đến bên cạnh cô, vươn tay ôm lấy cô. Cơ thể Diệp Dư cứng đờ, không thể cử động. Kim Mạn nói: "Đây, ôm em rồi nhé, sau này có uất ức gì thì cứ nói với chị."
Diệp Dư vội vàng cụp mắt xuống: "À dạ."
Người Thượng Kinh, ai cũng nhiệt tình như vậy sao?
Vẫn đang nói chuyện mà.
Kim Mạn nhận ra cô đang ngại ngùng, bèn nói: "Vậy em tập thêm một lát nữa đi, đến giờ ăn cơm chị sẽ gọi em."
Diệp Dư gật đầu.
Sau khi Kim Mạn rời đi, Diệp Dư hít sâu hai hơi, vẫn chưa quen với việc bị người khác thân mật đột ngột như vậy. Cô cầm lấy điện thoại, mở nhóm chat nhỏ, thấy họ vẫn đang trò chuyện. Khương Nhược Ninh tag cô, hỏi cô năm nay có về ăn Tết không. Cô nhắn: 【Mình không về được, đang tập hát.】
Khương Nhược Ninh:【Không phải chứ, Tết cũng phải tập hát sao?】
Diệp Dư:【Ừm, chị Mạn nói muốn giúp mình ra mắt một bài hát mới vào tháng 4.】
Khương Nhược Ninh:【Là bài mà cậu đang tập đó hả?】
Diệp Dư:【Không phải, là một bài khác.】
Đó là bài hát do chính Kim Mạn chấp bút, đo ni đóng giày cho cô—【Cô Gái Rực Rỡ Vạn Trượng】
Dùng góc nhìn của cô để hát lên câu chuyện về gia đình cô, ba mẹ cô, và những tư tưởng trọng nam khinh nữ ấy. Diệp Dư đã xem bản thảo đầu tiên, mỗi lần nhìn những câu chữ đó, cô như thể quay trở lại căn nhà kia. Kim Mạn nói, nguồn cảm hứng cho bài hát này nảy ra từ lần cô đến Thượng Kinh tìm chị, lúc hai người ngồi trong quán bar chill. Sau này, mỗi lần trò chuyện với Diệp Dư về chủ đề gia đình, nguồn cảm hứng ấy lại càng mãnh liệt hơn, chị gần như không tốn chút sức lực nào đã hoàn thành bản thảo đầu tiên.
Chị muốn bài hát này trở thành tác phẩm tiêu biểu đầu tiên của Diệp Dư.
Chị muốn tất cả mọi người, thông qua bài hát này, sẽ biết đến Diệp Dư.
Diệp Dư không có hùng tâm tráng chí lớn lao đến vậy, nhưng cô thích nghe Kim Mạn nói những lời này, nó khiến cô cảm thấy mình có một tương lai hoàn toàn mới.
Khương Nhược Ninh:【@Diệp Dư, bài gì mà giấu không cho mình biết!】
Tần Tranh:【Nói cho cậu biết cái gì chứ, Diệp Dư đã ký hợp đồng rồi, không thể nói lung tung được.】
Khương Nhược Ninh:【Thôi được rồi. Chớp mắt một cái, Diệp Dư đã thành người đi ký hợp đồng rồi.】
Tần Tranh:【Chẳng lẽ giống cậu, mãi không lớn được?】
Khương Nhược Ninh:【Nói cứ như là cậu lớn rồi ấy @Tần Tranh】
Tần Tranh:【Lớn hơn cậu.】
Khương Nhược Ninh:【Lớn hơn mình chỗ nào? Ra đây so xem?】
Tần Tranh:【...】
Thời Tuế:【...】
Diệp Dư:【...】
Khương Nhược Ninh:【Mấy cậu có thấy thiếu một người không? Sao Vân An không xem tin nhắn nhóm gì cả? Tranh Tranh, không phải ngày nào cậu cũng gọi điện cho cậu ấy sao?】
Tay Tần Tranh run lên, điện thoại suýt nữa thì rơi xuống đất. Cô nhìn chằm chằm vào tin nhắn của Khương Nhược Ninh.
Thời Tuế:【Đúng đó, lâu rồi Vân An không xuất hiện.】
Diệp Dư:【Chuyện ở quê cậu ấy vẫn chưa xong sao?】
Tần Tranh liếc nhìn thời gian.
Mùng 8 Tết.
Lần trước cô nhận được điện thoại của Vân An, Vân An nói đã có tin tức của chị gái, bảo cô đừng lo lắng. Vân An nói nếu thuận lợi, chắc trước lễ Tiểu Niên [1] là nàng có thể về. Lễ Tiểu Niên.
[1] Lễ Tiểu Niên: Là một ngày lễ truyền thống, thường diễn ra vào ngày 23 hoặc 24 tháng chạp âm lịch, một tuần trước Tết Nguyên Đán. Đây được coi là ngày bắt đầu các hoạt động chuẩn bị đón Tết.
Còn bảy ngày nữa.
Nàng có về được không?
Tần Tranh nghiến răng nhìn điện thoại, ngón tay bất giác sờ lên miếng ngọc trên cổ. Miếng ngọc áp vào da thịt cô, hơi lạnh đã tan đi, trở nên rất ấm áp. Hôm cô bị sốt, Tần Quế Lan lau người cho cô, nhìn miếng ngọc này thì thấy rất kỳ lạ: "Ở đâu ra thế?"
Cô đáp: "Dạ bạn tặng."
Không đợi Tần Quế Lan hỏi thêm, cô nói: "Không phải Thời Tuế."
Tần Quế Lan:...
Tần Tranh nghĩ đến vẻ mặt của bà lúc đó mà vẫn thấy buồn cười.
Nếu bà biết là Vân An tặng.
Sẽ thế nào đây?
"Tranh Tranh à." Tần Quế Lan ló đầu vào phòng, hỏi cô: "Lát nữa con đi ăn tối với mẹ ở nhà bà nội không?"
Tần Tranh nói: "Mẹ đi đi, con không đi đâu ạ."
"Thế tối con ở nhà ăn gì?" Tần Quế Lan nói: "Với lại tối đường đóng băng nên mẹ sẽ không về đâu, con ở nhà một mình à?"
Tần Tranh nói: "Ở nhà một mình cũng không sao ạ. Lát nữa con hâm lại đồ ăn trưa, con vẫn chưa đói."
Tần Quế Lan nói: "Nhưng mà..."
Tần Tranh nói: "Mẹ ơi, con vẫn chưa làm xong bài tập hôm nay."
Tần Quế Lan bị nắm trúng điểm yếu, đành nói: "Thôi được rồi, vậy con nhất định phải nhớ ăn tối đấy, đừng ăn qua loa, mẹ hâm sẵn thức ăn trong nồi cho con."
Tần Tranh gật đầu.
Tần Quế Lan lải nhải gần mười phút mới chịu đi. Tần Tranh nhìn bà lên xe, vẫy tay chào bà, rồi quay về phòng làm hai tờ đề thi. Lúc cô ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ thì đã hơn 7 giờ tối.
Vân An không liên lạc với cô mỗi ngày, nhưng ngày nào cô cũng đợi tin nhắn hoặc điện thoại của nàng.
Cô biết Vân An không tiện, nên chưa bao giờ chủ động gọi điện hay nhắn tin cho nàng, sợ làm phiền đến Vân An. Cô cứ kiềm nén mãi, kiềm đến mức không chịu nổi thì lại ra ngoài đi dạo hai vòng. Tần Tranh nhìn ra ngoài cửa sổ, mấy ngày nay tuyết rơi, tiết trời vốn nên mù mịt nhưng về đêm lại rất sáng sủa. Ánh trăng chiếu rọi trên nền tuyết trắng, buổi tối đi đường cũng không cần bật đèn. Cô nhìn mấy phút, rồi lấy chiếc áo phao trên ghế, khoác lên người, xỏ đôi ủng đi tuyết vào, rồi bước ra khỏi nhà.
Trước đây, Vân An luôn bắt cô phải rèn luyện thân thể, muốn cùng cô đi dạo vài vòng trước cửa nhà sau bữa cơm. Lúc đó cô không vui, cảm thấy phiền, lại không muốn vận động, nên chưa bao giờ đi dạo trước cửa nhà cả. Thật ra trước cửa nhà chẳng có gì đáng để đi dạo. Mấy con đường lớn, mấy con đường nhỏ, mấy cái cây trước cổng, thậm chí vài chiếc lá mỏng manh treo mình trên cây, cô đều biết cả rồi, thật sự không có gì đáng để đi dạo. Nhưng khi thật sự bước chân ra khỏi nhà, giẫm lên nền tuyết và nghe tiếng lạo xạo vang lên, cô lại cảm thấy, thật ra đi dạo một chút cũng rất tốt.
Tần Tranh hít sâu, men theo rìa đường đi về phía trước. Cô nhìn thấy một cô bé đang ngồi xổm trước một quầy hàng bán những chiếc đèn lồng nhỏ, đó là loại đèn lồng đỏ nhỏ để treo trên cây. Tần Tranh từng thấy Tần Quế Lan mua, 5 tệ một túi, có mười cái. Mấy cái cây trước cổng đã được Tần Quế Lan treo rất nhiều, trông đỏ rực, rất có không khí lễ hội.
Cô hỏi cô bé: "Bao nhiêu tiền một túi vậy em?"
Giọng cô bé trong trẻo: "5 tệ một túi, ba túi 10 tệ ạ. Chị có mua không ạ?"
Miệng ngọt thật.
Tần Tranh cười: "Vậy lấy cho chị 20 tệ đi."
Cô liếc mắt, còn thấy cả câu đối, bèn hỏi cô bé: "Cái này bán thế nào?"
Cô bé nói: "Chị muốn lấy thì 3 tệ thôi ạ."
Ngoan thật.
Tần Tranh đưa cho cô bé 5 tệ, bảo cô bé giữ lại 2 tệ để mua kẹo ăn. Cô bé cười tít mắt, còn tặng thêm cho cô mấy tờ chữ Phúc. Tần Tranh xách túi đi về, lúc gần đến cửa nhà mình, cô đứng lại, rồi đi về phía căn nhà Vân Thụy thuê. Vì họ không về ăn Tết nên Tần Quế Lan đã nhờ cô dán giúp một chữ Phúc lên cửa. Hôm đó dán xong, thật ra cô đã muốn gửi ảnh cho Vân An, nhưng rồi lại kiềm xuống.
Trước cửa nhà Vân An cũng có mấy cái cây nhỏ, trên đó treo lác đác vài chiếc đèn lồng, cũng là do Tần Quế Lan treo. Bà nói: "Sang năm ra xuân, họ từ quê nhà trở về, thấy vậy tâm trạng cũng tốt hơn."
Tần Quế Lan không biết ở quê Vân An đã xảy ra chuyện gì, bà cũng từng hỏi Tần Tranh, nhưng Tần Tranh đáp: "Con không biết ạ."
"Lạ thật." Tần Quế Lan nói: "Dạo này cũng không liên lạc được với dì của con bé."
Tần Tranh không có biểu cảm gì, chỉ an ủi Tần Quế Lan: "Biết đâu người ta có việc bận mà mẹ."
Tần Quế Lan cười cười.
Tần Tranh nhìn mấy cái cây kia, tuyết đã phủ lên chúng như những cành cây nở hoa, trông cũng khá đẹp. Cô treo hết những chiếc đèn lồng đỏ vừa mua lên, sáu mươi chiếc đèn lồng treo kín hai cái cây, trông như cây thông Noel. Tần Tranh bị tác phẩm của mình chọc cười. Cuối cùng nhìn khung cửa trống không, cô lại dán cặp câu đối vừa mua lên, bên cạnh cửa sổ thì dán hai chữ Phúc.
Kiếp trước, lúc ăn Tết, cô cũng cùng Vân An dán câu đối Tết như thế này.
Bây giờ làm lại y hệt, cô cứ có cảm giác trong nhà có người, dường như giây tiếp theo, cánh cửa đang đóng chặt này sẽ được mở toang, Vân An mặc áo phao từ trong bước ra, đầu đội đầy tuyết, nhìn cô, nói: "Cậu dán xong rồi à?"
Cô sẽ cười nhìn Vân An, gật đầu, cuối cùng nhặt một nắm tuyết, ném về phía Vân An.
Trước mắt Tần Tranh hiện lên từng cảnh hai người chơi đùa với tuyết, vẻ mặt cô dịu dàng. Cô lẩm bẩm: "Vân An."
Đáp lại cô chỉ có tiếng gió lạnh buốt, và những chiếc đèn lồng nhỏ vừa được treo lên, bị thổi cho xiêu vẹo ngả nghiêng.
Giọng Tần Tranh khẽ khàng: "Mình nhớ cậu."
Rất nhớ, rất nhớ cậu.
---
Tác giả có lời muốn nói:
Tần Tranh: Nhớ cậu rồi, cậu mà không về nữa là mình đi theo người khác đó.
Vân An: [đáng thương][đáng thương][đáng thương]
Đừng quên dành tặng mình 1 vote để tiếp sức cho mình edit những chương tiếp theo nha. Xin chân thành cảm ơn các bạn vì đã đón đọc.