Thư Tình

Chương 127: Điện thoại



Trước ánh mắt như đang nhìn một kẻ tâm thần của Khúc Hàm, Tần Tranh thở dài.

Khúc Hàm vốn chỉ cảm thấy Tần Tranh bị tâm thần, bây giờ thì lại hơi tò mò: "Cậu thở dài cái gì?"

Tần Tranh nói: "Sao mắt nhìn người của cậu lúc tốt lúc kém thế?"

Vẻ mặt Khúc Hàm rối rắm: "Hả?"

Tần Tranh vừa định nói "Sao mắt nhìn bạn của cậu lại tệ đến vậy?", thì đột nhiên nhớ ra, người bạn thân của Khúc Hàm trước đó là Vu Bất Tiện.

Bỗng chốc cũng có thể hiểu được.

Chỉ là, nếu bi kịch của Khương Nhược Ninh ở kiếp trước lại tái diễn trên người Khúc Hàm, Tần Tranh sợ rằng Khúc Hàm sẽ không thể chịu đựng nổi. Rốt cuộc thì cô ấy vừa mới trải qua chuyện của Vu Bất Tiện, vẫn chưa nguôi ngoai mà lại bị Hạ Kinh Mặc lừa gạt, là người bình thường thì ai mà chấp nhận cho được.

Cô nhìn Khúc Hàm, bề ngoài cô ấy thì giương nanh múa vuốt, nhưng thực chất bản tính lương thiện. Nếu không thì sau lần leo núi đó, cô ấy đã chẳng tự mình kiểm điểm, rồi hỗ trợ giấu Diệp Dư ở Thượng Kinh.

Trước đây Khúc Hàm đã làm những chuyện không tốt, nhưng Vu Bất Tiện đã cho cô ấy một bài học nhớ đời rồi. Còn về Hạ Kinh Mặc...

Tần Tranh vỗ vỗ vai Khúc Hàm, nói: "Cuối tuần chúng ta cùng đi chùa bái Phật đi."

Khúc Hàm gãi đầu khó hiểu trước lời nói của Tần Tranh, ánh mắt nhìn Tần Tranh càng lúc càng giống như đang nhìn một kẻ tâm thần. Đến lúc Khương Nhược Ninh quay lại, Khúc Hàm còn chủ động chặn Khương Nhược Ninh lại để hỏi: "Lần trước Tần Tranh cảm sốt, vẫn chưa khỏi hẳn sao?"

Khương Nhược Ninh nghi hoặc: "Hả?"

Khúc Hàm nói: "Mình thấy cậu ấy bị sốt hỏng đầu rồi, cậu có muốn đưa cậu ấy đi khám bác sĩ không?"

Tần Tranh:...

Thật bái phục khí phách nói xấu ngay trước mặt người trong cuộc của Khúc Hàm.

Sau này cô ấy ắt sẽ làm nên chuyện lớn.

Khương Nhược Ninh cũng bị Khúc Hàm hỏi cho dở khóc dở cười. Khương Nhược Ninh nhìn về phía Tần Tranh, Tần Tranh nhún vai. Khúc Hàm bị một bạn học ngoài cửa gọi đi, Khương Nhược Ninh bèn ngồi xuống ngay sau Tần Tranh, chọc chọc vào sống lưng cô: "Khúc Hàm sao vậy?"

Tần Tranh nói: "Cậu ấy bị để mắt tới rồi."

Khương Nhược Ninh vẫn chưa phản ứng kịp: "Hả?"

Tần Tranh nói: "Cậu ấy bị Hạ Kinh Mặc để mắt tới."

Khương Nhược Ninh: "Á!"

Khương Nhược Ninh đứng bật dậy, nhưng đã bị Tần Tranh kéo lại: "Cậu làm gì vậy?"

Khương Nhược Ninh nói: "Mình đi tìm Khúc Hàm nói cho rõ ràng."

Tần Tranh hỏi: "Cậu nói rõ ràng thế nào?"

Khương Nhược Ninh nói: "Đương nhiên là kể cho cậu ấy nghe chuyện mà cậu đã nói."

"Cậu kể cho cậu ấy nghe, cậu ấy sẽ tin sao?" Tần Tranh nói: "Tình cảm sẽ khiến con người ta trở nên mù quáng."

Ví như lúc đầu, thật ra cô đã nhận ra điểm bất thường của Hạ Kinh Mặc, cũng từng khuyên Khương Nhược Ninh, nhưng Khương Nhược Ninh một mực cố chấp, đem toàn bộ tình cảm đặt lên một kẻ cặn bã.

Khương Nhược Ninh hỏi: "Không phải cậu nói cậu quen cô gái đó sao?"

"Rồi sao nữa?" Tần Tranh nói: "Chẳng lẽ lại để cô gái đó đứng ra chịu tổn thương lần thứ hai à?"

Khương Nhược Ninh: "Vậy..."

Tần Tranh thấy Khương Nhược Ninh tức đến nghiến răng nghiến lợi thì rất vui mừng, cuối cùng cũng có được cảm giác sung sướng méo mó bệnh hoạn như thể đại thù kiếp trước đã được báo.

Khương Nhược Ninh nghĩ tới nghĩ lui, rồi im lặng.

Tần Tranh thấy vậy liền cầm điện thoại lên, nhìn thấy con số +1 chói mắt ở mục lời mời kết bạn, cô suy nghĩ một lát rồi nhấn đồng ý. Khương Nhược Ninh thấy hành động của cô thì sững người, kinh ngạc đến rớt cằm: "Hả?"

"Hả cái gì mà hả?" Tần Tranh nói: "Không phải Khúc Hàm thì cũng sẽ có bạn học khác."

Chỉ có cách ngăn chặn tận gốc sự bẩn thỉu của Hạ Kinh Mặc, vạch trần bộ mặt giả tạo của cô ta, khiến cô ta không thể tiếp tục hại người được nữa.

Khương Nhược Ninh hỏi cô: "Cậu muốn làm gì?"

Tần Tranh lắc lắc điện thoại: "Muốn làm bạn với cô ta."

Khương Nhược Ninh:...

Xả thân cho nổ hố phân. [1]

[1] Xả thân cho nổ hố phân: Thành ngữ này dùng để chỉ hành động dũng cảm, hy sinh bản thân để giải quyết một vấn đề cực kỳ bẩn thỉu, rắc rối hoặc đối phó với một kẻ xấu xa, đáng ghê tởm.

Phục luôn.

Tần Tranh không nghĩ mình vĩ đại đến thế, chỉ là cô không muốn trơ mắt nhìn thêm bất kỳ một bạn học nào đi vào vết xe đổ của Khương Nhược Ninh. Kiếp trước cô không kịp can thiệp, kiếp này nếu đã biết trước, cô không thể để Hạ Kinh Mặc được như ý.

Hạ Kinh Mặc có chút bất ngờ khi Tần Tranh đồng ý kết bạn.

Từ khi chuyển đến trường Trung học số 2, người mà cô hứng thú nhất có lẽ chính là Tần Tranh.

Bởi vì Tần Tranh chưa bao giờ cho cô sắc mặt tốt, điều này khiến Hạ Kinh Mặc vô cùng tò mò. Cô và Tần Tranh xưa nay không thù không oán, tại sao ánh mắt Tần Tranh nhìn cô lại lạnh băng như vậy? Ngay từ lần gặp đầu tiên đã thế, điều này càng khiến cô cực kỳ tò mò về Tần Tranh

Suốt cả kỳ nghỉ đông, cô và các bạn học đã thu thập thông tin về Tần Tranh, biết bạn thân của cô ấy tên là Khương Nhược Ninh, còn biết quan hệ của cô với những học sinh giỏi trong lớp đều không tệ. Thời Tuế và Diệp Dư cũng thường đi theo Tần Tranh, và còn một người nữa, Khúc Hàm.

Trước đây hai người họ là đối thủ một mất một còn, không hiểu sao bây giờ quan hệ lại khá tốt. Lần trước, bạn thân của Tần Tranh là Diệp Dư còn ra mặt giúp Khúc Hàm nữa chứ.

Những mối quan hệ phức tạp đan xen này khiến cô vô cùng hứng thú, lập tức gửi lời mời kết bạn cho Tần Tranh, nhưng không được chấp nhận.

Hạ Kinh Mặc không để tâm, đợi đến khi bắt đầu học kỳ mới, cô sẽ tìm cách hòa hợp với Tần Tranh, thuận tiện kết bạn. Nhưng Hạ Kinh Mặc không ngờ, lần này vừa mới gửi lời mời đã được đồng ý ngay.

Hạ Kinh Mặc ngước mắt nhìn Tần Tranh, vừa hay bắt gặp ánh mắt Tần Tranh đang nhìn qua. Ánh mắt cô ấy lạnh lẽo, bình thản, trong con ngươi không nhìn ra được cảm xúc gì, cũng không biết là đang vui hay giận. Cô mỉm cười với Tần Tranh. Tần Tranh kiềm nén cảm xúc, ngoài cười nhưng trong không cười.

Có lẽ là vì thái độ của Tần Tranh đã chuyển biến và trở nên thân thiện hơn, nên Hạ Kinh Mặc chủ động gửi tin nhắn cho cô: [Chào cậu.]

Tần Tranh nhìn tin nhắn, hít một hơi thật sâu rồi trả lời cô ta: [Chào cậu, có việc gì không?]

Hạ Kinh Mặc: [Thứ bảy tuần này tôi muốn mời mọi người đi ăn một bữa, không biết cậu có tiện ghé qua không?]

Tần Tranh đảo mắt một vòng, trả lời cô ta: [Được thôi.]

Hạ Kinh Mặc không nói nhiều, dường như cô ta cũng biết mình không được chào đón ở chỗ Tần Tranh, nên rất biết chừng mực. Tần Tranh đặt điện thoại xuống, nghe thấy Khương Nhược Ninh hỏi: "Nói gì thế?"

Tần Tranh nói: "Thứ bảy cô ta mời mọi người đi ăn cơm."

Khương Nhược Ninh: "Cậu cũng đi hả?"

Tần Tranh nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi Khúc Hàm đang nói chuyện với bạn học, rồi nói: "Đi chứ, chúng ta cùng đi."

Khương Nhược Ninh: "Mình cũng đi hả?"

Mặt Khương Nhược Ninh nhăn lại như trái khổ qua. Tần Tranh véo má cô ấy, nói: "Cậu cũng phải đi!"

Khương Nhược Ninh lập tức xụ vai xuống, ai oán: "Không muốn đi đâu."

Tần Tranh cười, lại liếc nhìn điện thoại. Khương Nhược Ninh nói: "Sao cậu cứ nhìn điện thoại hoài vậy? Đợi tin nhắn của Vân An hả?"

"Ừm." Tần Tranh nói: "Vân An nói, cậu ấy có thể sẽ về trước lễ Tiểu Niên."

"Thật không!" Khương Nhược Ninh bấm ngón tay: "Wow, cậu ấy đi gần một tháng rồi đó! Cậu có hỏi sao cậu ấy không trồi lên trong nhóm chat không?"

Tần Tranh nói: "Cậu ấy bận nên không thấy."

"Bận vậy hả?" Khương Nhược Ninh nói: "Mình thật sự nghĩ hai cậu chia tay rồi đó."

Tần Tranh:...

Khương Nhược Ninh nói: "Nhưng nghĩ lại thì cũng thấy không thể nào ha."

Tần Tranh buồn cười: "Sao lại không thể?"

Khương Nhược Ninh: "Nếu thật sự chia tay, không phải cậu sẽ khóc đến chết sao?"

Tần Tranh không phản bác Khương Nhược Ninh.

Thật ra ở kiếp trước, cô khóc còn không nhiều bằng kiếp này.

Mắt đã sưng lên mấy lần, phải lén lút bôi thuốc sau lưng Tần Quế Lan, không dám để bất kỳ ai biết.

Khương Nhược Ninh cảm thán: "Tốt thật."

Tần Tranh nhìn cô ấy.

Khương Nhược Ninh nói: "Sau khi Diệp Dư đi, mình cảm thấy có hơi vắng vẻ. Tranh Tranh à, cậu nói xem con người có phải rất kỳ lạ không? Thật ra thời gian chúng ta thân với Diệp Dư cũng không dài đến thế, chưa được một học kỳ nữa, sao cậu ấy đi mà mình lại buồn như vậy chứ?"

"Bởi vì tình cảm của con người không được đo đếm bằng thời gian dài hay ngắn." Tần Tranh nói: "Cậu xem cậu ấy là bạn bè tâm giao, cậu ấy đi, cậu chắc chắn sẽ buồn."

"Vậy sao?" Khương Nhược Ninh nói: "Lạ thật, câu này của cậu, sao mình cứ có cảm giác đã nghe ở đâu rồi ấy nhỉ?"

Tần Tranh nhìn Khương Nhược Ninh.

Bởi vì đây chính là câu mà cậu đã từng nói.

Trước đây khi cô khuyên Khương Nhược Ninh đừng tiến triển quá nhanh với Hạ Kinh Mặc, cô ấy đã trả lời cô như vậy.

Lời nói không sai.

Sai là ở con người.

Tần Tranh cúi đầu, tiếp tục học từ vựng.

Thời tiết thứ bảy rất đẹp, thứ sáu vừa mới kết thúc bài kiểm tra đầu năm, đến thứ bảy ai nấy đều như khỉ được thả, chơi bời thỏa thích. Vốn dĩ Thời Tuế và Khương Nhược Ninh đều không muốn tham gia bữa tiệc của Hạ Kinh Mặc, nhưng Khương Nhược Ninh lại không yên tâm để Tần Tranh đi một mình, nên đành nén lại cảm giác buồn nôn mà đến. Tần Tranh nói: "Hai cậu không tới cũng được, một mình mình lo được rồi."

Khương Nhược Ninh nói: "Lỡ cô ta nói lời ngon tiếng ngọt, dụ dỗ cậu thì sao?"

Tần Tranh lườm Khương Nhược Ninh một cái.

Các bạn học đến tham gia bữa tiệc không nhiều, chỉ chừng mười người, đều là những người Tần Tranh quen biết. Khúc Hàm cũng đến, thời tiết dần ấm lên, cô ấy mặc một chiếc váy nhỏ, bên ngoài khoác áo phao, cả người không còn vẻ u ám như ở trường mà trông rạng rỡ hơn nhiều. Tần Tranh đến sớm, sau khi tới liền ngồi xuống bên cạnh Khúc Hàm. Khúc Hàm lẩm bẩm: "Nhiều chỗ thế mà cậu không ngồi, sao lại ngồi đây?"

"Đúng vậy." Tần Tranh nói: "Mình thích ngồi cùng cậu đó."

Khúc Hàm:...

Cô thật sự nghi rằng Tần Tranh bị sốt hỏng não rồi.

Tần Tranh không thấy hành động làm nũng của mình buồn nôn đến mức nào, còn áp lại gần Khúc Hàm. Khúc Hàm nhíu mày: "Làm gì đó?"

Tần Tranh nói: "Hơi lạnh."

Cô ngồi ở vị trí gần cửa, mỗi lần cửa mở là có gió lùa vào người, quả thật có chút lạnh. Khúc Hàm nói: "Hay là hai chúng ta đổi chỗ đi?"

Tần Tranh nhìn Khúc Hàm.

Khúc Hàm ngượng ngùng: "Mình sợ cậu lại bị cảm rồi lây cho mình thôi!"

Tần Tranh nói: "Cậu với mình cũng đâu có thân mật gì đâu, sao mà lây cảm được?"

Khúc Hàm:...

Khúc Hàm nghiến răng.

Tần Tranh thấy được thì thôi, liền đổi chỗ với Khúc Hàm. Hạ Kinh Mặc mời bạn học cuối cùng đến bàn ăn, tổng cộng có mười hai người, cả nam lẫn nữ. Ngoài Khương Nhược Ninh và Thời Tuế ra, Tần Tranh thấy ai cũng nói nói cười cười với Hạ Kinh Mặc, trò chuyện rất vui vẻ.

Cô sớm đã biết Hạ Kinh Mặc này rất biết cách cư xử, giỏi ngụy trang, nhưng không ngờ khả năng giao tiếp của cô ta lại mạnh đến vậy.

Vương Hiểu Nặc nói: "Tranh Tranh, cậu cũng đến à."

Hạ Kinh Mặc nói: "Là tôi đặc biệt mời đó, còn sợ Tranh Tranh không nể mặt mà không đến ấy chứ."

Cô ta gọi thân mật là "Tranh Tranh", Tần Tranh cũng không phản bác, nhếch môi nói: "Vừa hay có thời gian rảnh nên đến."

Vương Hiểu Nặc nói: "Mặc Mặc à, cậu không biết đó thôi, từ trước tới nay Tranh Tranh không bao giờ tham gia tiệc tùng của bạn học đâu, lần này cậu ấy rất nể mặt cậu đó."

Hạ Kinh Mặc nói: "Thật sao?" Cô ta tỏ ra rất bất ngờ: "Vậy tôi mời Tranh Tranh ly đầu tiên, mấy cậu không có ý kiến gì chứ?"

Khương Nhược Ninh ngước mắt nhìn về phía Tần Tranh.

Tần Tranh cũng nâng ly lên, là bia. Trong tiếng hò reo của các bạn học, cô cụng ly với Hạ Kinh Mặc. Lúc ngồi xuống, Khương Nhược Ninh giơ ngón tay cái với cô, cô kéo tay Khương Nhược Ninh xuống. Mông Tần Tranh vừa chạm vào ghế là chuông điện thoại đã vang lên. Trong đáy mắt Tần Tranh ánh lên niềm vui, đó là nhạc chuông cô dành riêng cho Vân An.

Vân An gọi cho cô.

Là sắp về rồi sao?

Hay là, đã về rồi?

Tần Tranh không nén được niềm vui ánh lên nơi khóe mắt, giọng điệu khi chào mọi người cũng vút cao. Cô đứng dậy nói: "Mọi người ăn trước đi nhé, mình ra ngoài nghe điện thoại."

Cảm xúc của cô lây sang cả những người khác trên bàn. Vương Hiểu Nặc tò mò: "Ai gọi cho cậu ấy mà trông cậu ấy vui vậy?"

Khương Nhược Ninh đoán được là ai, nhưng không nói ra, chỉ bảo những người khác: "Chắc là điện thoại của gia đình cậu ấy thôi."

Hạ Kinh Mặc nhìn về hướng Tần Tranh rời đi, nhấp một ngụm bia.

---