Hai người này.
Biết là không tử tế, nhưng Tần Tranh vẫn có hơi muốn cười. Tuy vậy, cô đã nhịn được. Thấy Thời Tuế đang lo lắng nhìn mình, cô nhún vai: "Mình không biết, cậu ấy không nói, hình như không phải lớp chúng ta đâu."
Thời Tuế gật đầu.
Tần Tranh hỏi: "Không phải kỳ nghỉ đông hai cậu luôn ở bên nhau sao? Cậu ấy không nói cho cậu biết à?"
Thời Tuế nói: "Không có." Hai chữ này nghe có vẻ hơi sầu não và đau thương: "Cậu ấy không nói cho mình biết."
Tần Tranh nói: "Chắc là cậu ấy ngại thôi."
Thời Tuế nói: "Cậu ấy lại không thích người ta, vậy ngại cái gì chứ?"
Tần Tranh không còn gì để nói. Thấy lời nói dối sắp bị vạch trần, cô bèn chuyển chủ đề: "Nhược Ninh nói, Hạ Kinh Mặc hẹn cậu đi xem phim à?"
Thời Tuế: "Cô ta có hẹn, nhưng mình không đi."
Tần Tranh gật đầu: "Cậu chú ý một chút."
Thời Tuế nói: "Mình biết mà, hôm nay mình định nói với cô để đổi chỗ ngồi."
Tần Tranh nói: "Không phải là có bài kiểm tra đầu năm sao? Kiểm tra xong chắc sẽ chia lại chỗ ngồi, đến lúc đó cậu đổi chỗ là được."
Thời Tuế: "Ừm, mình cũng nghĩ vậy."
Tần Tranh liếc mắt nhìn cô ấy: "Muốn ngồi cùng ai thế?"
Gò má Thời Tuế ửng hồng, cô ấy nói: "Ai cũng được."
Tần Tranh "Ồ" một tiếng: "Vậy cậu ngồi với mình đi."
"À..." Thời Tuế nói: "Hôm đó mình nói với Nhược Ninh rồi, nếu đổi chỗ thì mình sẽ ngồi với cậu ấy."
Tần Tranh muốn cười, cúi đầu nhịn xuống.
Cô nhún vai: "Được thôi."
Chỉ cần hai người này ngồi cùng nhau, cô có ngồi cùng bàn với Hạ Kinh Mặc cũng không vấn đề gì.
Giây phút này, Tần Tranh đột nhiên hiểu tại sao lúc trước Khương Nhược Ninh lại bằng lòng hy sinh thân mình để ngồi cùng bàn với Khúc Hàm.
Đây mới là tình yêu đích thực!
Tần Tranh rất cảm động, sau khi về lớp liền đưa hộp sữa cho Khương Nhược Ninh. Khương Nhược Ninh nhìn cô chằm chằm: "Cậu lại có ý đồ xấu xa gì đây?"
Có tình yêu đích thực, nhưng không đáng kể.
Tần Tranh nói: "Thích thì uống, không thì thôi."
Khương Nhược Ninh nói: "Uống uống uống!"
Khương Nhược Ninh giật lấy hộp sữa của Tần Tranh, uống một ngụm rồi nói: "Oa, ngọt quá, không phải cậu không thích uống đồ ngọt sao?"
Tần Tranh nói: "Bây giờ thích rồi."
Khương Nhược Ninh: "Khẩu vị thay đổi nhanh vậy."
Tần Tranh:...
Không phải khẩu vị thay đổi nhanh, mà chỉ là cuộc sống quá đắng cay, phải ăn chút đồ ngọt để điều tiết. Tần Tranh vừa quay đầu lại thì phát hiện Khúc Hàm đang nhìn mình, cô đối diện với Khúc Hàm, hỏi: "Cậu nhìn gì vậy?"
Khúc Hàm hỏi: "Thích ăn đồ ngọt, bộ cậu thất tình rồi hả?"
Tần Tranh:...
Đau đầu.
Cô nói: "Đương nhiên là không."
Khúc Hàm nói: "Đã lâu rồi Vân An không đến trường, hai người sao rồi?"
Khương Nhược Ninh nghe không nổi nữa: "Nhà Vân An có việc nên mới không đến trường, tình cảm của cậu ấy với Tần Tranh vẫn tốt đẹp lắm, cậu đừng có nghĩ đến việc chen chân vào!"
Tuy ngày nào Khương Nhược Ninh cũng phàn nàn việc Vân An không xuất hiện trong nhóm chat nhỏ, nhưng cô tuyệt đối không cho phép người khác tới chen chân.
Khoan đã.
Khúc Hàm muốn chen chân thay thế Vân An, hay là chen chân thay thế Tần Tranh?
Khương Nhược Ninh có chút hồ nghi nhìn Khúc Hàm.
Khúc Hàm bị Khương Nhược Ninh nhìn đến nỗi không hiểu chuyện gì, bèn nói: "Ai muốn chen chân chứ."
Khương Nhược Ninh nói: "Không phải cậu thì hỏi nhiều như vậy làm gì?"
Khúc Hàm thấy thái độ của Khương Nhược Ninh không tốt, bèn đáp lại bằng giọng điệu cũng không mấy tốt đẹp: "Mình quan tâm một chút thì đã sao nào?"
Nói ra thì khó tránh khỏi có hơi ngượng ngùng.
Khúc Hàm gãi gãi tóc, bĩu môi, không lên tiếng.
Tần Tranh quay đầu nhìn cô ấy.
Năm ngoái, vào ngày truyền nước biển ở bệnh viện, Khúc Hàm tan học xong đã đến thăm cô, còn có mẹ của cô ấy nữa. Họ mang theo một ít trái cây, Khúc Hàm tuy không thể nói là nhiệt tình, nhưng cô ấy lại dùng giọng điệu ngượng ngùng hỏi: "Sao lại bị cảm rồi?"
Tần Tranh nhỏ giọng nói với cô ấy: "Vì đi nặng hôi quá."
Nhìn bằng mắt thường cũng thấy sắc mặt Khúc Hàm biến đổi một cách ngoạn mục, có thể nói là muôn màu muôn vẻ. Tâm trạng vốn đang bi thương của Tần Tranh cũng bị chọc cho vui vẻ. Cô nghe thấy Khúc Hàm dùng giọng điệu vừa ghét bỏ vừa nghi hoặc hỏi: "Tại sao đi nặng hôi quá lại bị cảm?"
Tần Tranh giải thích: "Bởi vì hôi quá nên phải mở cửa sổ cho bay mùi, vừa mở cửa sổ thì gió lạnh thổi vào, thế là bị cảm thôi."
Cô nói xong liền õng ẹo nhìn Khúc Hàm: "Cậu biết đó, thể chất của mình trước nay rất công chúa."
Cuối cùng Khúc Hàm không nhịn được nữa, chạy mất.
Tần Tranh nhớ lại vẫn cảm thấy rất buồn cười.
Khúc Hàm thấy cô cười, tưởng là đang cười nhạo mình vì vừa nói chuyện với Khương Nhược Ninh, bèn hét lên với Tần Tranh: "Cậu đừng có đắc ý, mình không có quan tâm cậu đâu!"
Tần Tranh nói: "Khúc Hàm, cậu có biết không?"
Khúc Hàm nhíu mày: "Biết gì?"
Tần Tranh nói: "Người nói dối thường sẽ lớn tiếng, bởi vì họ chột dạ, bị nói trúng tim đen nên thẹn quá hóa giận."
Khúc Hàm phản ứng lại, cô ấy hé miệng định nói.
Tần Tranh nói: "Quan tâm mình là chuyện phạm pháp hay sao?"
Khúc Hàm hít một hơi, mãi không thở ra được. Cuối cùng cô ấy đứng bật dậy, rời khỏi chỗ ngồi.
Khương Nhược Ninh thấy các cô nói chuyện, bèn nói: "Khúc Hàm có ý gì vậy? Thích cậu thật à?"
Tần Tranh nói: "Bạn học giao lưu hữu nghị với nhau được không? Lấy đâu ra nhiều 'thích' thế, cậu ấy nói một câu là thích mình à?"
Khương Nhược Ninh nói: "Cậu ấy quan tâm cậu đó."
"Thời Tuế cũng quan tâm cậu kìa." Tần Tranh nhướng mày: "Sao cậu không nói cậu ấy thích cậu đi?"
Khương Nhược Ninh khựng lại: "Cái đó thì khác."
Tần Tranh nhún vai: "Đó, cậu cũng biết là khác mà."
Khương Nhược Ninh bị cô nói cho cứng họng không trả lời được.
Tần Tranh liên tiếp thắng hai trận. Cô cúi đầu xem sách Tiếng Anh, nghe thấy cô Chu bước vào lớp đúng lúc chuông reo.
Bắt đầu học kỳ mới chẳng có gì thú vị, nhưng lớp của họ thì lại rất thú vị. Đầu tiên là Vu Bất Tiện chuyển trường, sau đó Diệp Dư cũng đi, Vân An thì xin nghỉ phép, lại có thêm một Hạ Kinh Mặc. Các bạn học cảm thấy những gương mặt quen lạ này thay phiên nhau, rất nhanh đã hòa đồng với Hạ Kinh Mặc.
Tuần đầu tiên của học kỳ mới không phải học tiết tự học buổi tối, 5 giờ rưỡi là đã tan học. Cô Chu dặn dò về việc kiểm tra đầu năm, bảo họ về nhà ôn tập kỹ lại nội dung học kỳ trước, đừng để qua một kỳ nghỉ đông mà mai một. Khương Nhược Ninh kéo tay Tần Tranh: "Lần này cậu chắc chắn đứng nhất."
Tần Tranh nghiêng đầu: "Sao lại nói vậy?"
"Còn sao lại nói vậy nữa chứ." Khương Nhược Ninh nói: "Cả kỳ nghỉ đông cậu đều không ngừng luyện đề, mình cảm thấy cậu bây giờ có thể đi thi đại học được rồi. Cậu tuyệt đối là nhất trường, không, nhất thành phố luôn!"
Tần Tranh:...
Cô nhất thời cũng không biết Khương Nhược Ninh đang nói thật hay nói đùa.
Cô bật cười: "Đánh giá mình cao vậy hả? Lỡ như Thời Tuế đứng nhất thì sao?"
Khương Nhược Ninh nói: "Mình giúp cậu ám sát cậu ấy!"
Lần này Tần Tranh thật sự bật cười, khóe mắt cũng cười ra nước mắt. Cô lau đi, nghe thấy Khương Nhược Ninh lẩm bẩm: "Thật sự buồn cười đến vậy sao?"
Cô liên tục gật đầu, cười đến mức không thẳng nổi lưng.
Vẻ mặt Khương Nhược Ninh đầy ngơ ngác.
Tần Tranh cười đủ rồi thì bèn ngồi xuống, nhìn Thời Tuế đi đến bên cạnh Khương Nhược Ninh, ngồi vào chỗ của Vân An. Khương Nhược Ninh nói: "Ủa, người bận rộn đến rồi kìa."
Thời Tuế nói: "Mình bận gì chứ."
"Ai biết cậu bận gì." Khương Nhược Ninh nói: "Bận giới thiệu lớp chúng ta với bạn cùng bàn mới chứ gì."
"Cô ta có cần mình giới thiệu đâu." Thời Tuế chọc chọc Tần Tranh, nhỏ giọng nói: "Cô ta kết bạn với cậu chưa?"
Tần Tranh lấy điện thoại ra: "Kết bạn?"
Tần Tranh nhìn kỹ, quả thật có một lời mời kết bạn. Lúc trong lớp cô để chế độ im lặng, nên hoàn toàn không nghe thấy. Thật ra đây không phải lần đầu tiên Hạ Kinh Mặc kết bạn với Tần Tranh. Lúc mới chuyển đến, cô ta đã kết bạn với cô, chỉ là lúc đó cô từ chối, không ngờ bây giờ cô ta lại gửi lần nữa. Tần Tranh hỏi Thời Tuế: "Kết bạn làm gì vậy?"
Thời Tuế nói: "Mình thấy cô ta kết bạn với mấy người rồi."
Tần Tranh kéo Khương Nhược Ninh lại, hỏi cô ấy: "Kết bạn với cậu chưa?"
Khương Nhược Ninh "A" một tiếng, nhìn vào điện thoại, còn chưa kịp nói thì đã bị Tần Tranh giật lấy. Chỗ bạn mới trống không, không có dấu "+1" chói mắt.
Tần Tranh yên tâm.
Cô trả điện thoại lại cho Khương Nhược Ninh.
Khương Nhược Ninh lẩm bẩm: "Cậu làm gì vậy?"
Tần Tranh nói: "Cô ta mà có kết bạn với cậu, cậu tuyệt đối đừng đồng ý."
Khương Nhược Ninh: "Còn cần cậu phải nói sao!"
Tần Tranh hỏi Thời Tuế: "Vậy cô ta kết bạn với mấy người rồi?"
Thời Tuế nói: "Mình không biết nữa, chắc phải hơn nửa lớp rồi."
Tần Tranh cau mày.
Thời Tuế hỏi cô: "Sao thế?"
Tần Tranh nói: "Không có gì."
Cô chỉ hơi lo lắng, kiếp này cô đã phòng bị nghiêm ngặt, không để Hạ Kinh Mặc tiếp cận Khương Nhược Ninh, hai người chắc chắn sẽ không có diễn biến gì sau này. Nhưng các bạn học khác thì sao? Lỡ như...
Tần Tranh ôm đầu.
Thời Tuế lo lắng: "Cậu sao vậy?"
Tần Tranh nói: "Đau đầu."
Khương Nhược Ninh vội đưa tay sờ trán cô: "Sao lại đau đầu, cậu bị sốt hả?"
Tần Tranh kéo tay Khương Nhược Ninh xuống, nói: "Không có."
Khương Nhược Ninh phì cười: "Thế là nhớ Vân An à?"
Tần Tranh:...
Càng đau đầu hơn.
Tần Tranh dựa vào ghế, tựa lưng vào chiếc bàn trống đằng sau. Khi không chịu nổi trọng lượng của cô, cái ghế sẽ nghiêng về phía sau. Trước đây khi Vân An còn ở đây, nàng sẽ đỡ lấy vai cô, cô chỉ cần quay đầu là có thể thấy Vân An cười với mình.
Khương Nhược Ninh nói không sai.
Cô nhớ Vân An rồi.
Tần Tranh cúi đầu nhìn sách Tiếng Anh.
Khúc Hàm vui vẻ trở lại chỗ ngồi. Tần Tranh đang học từ vựng, vừa ngẩng đầu lên đã thấy Khúc Hàm cầm điện thoại ngồi bên cạnh mình, mặt tươi cười.
Kể từ sau chuyện của Vu Bất Tiện, việc đó vẫn có ảnh hưởng khá lớn đến Khúc Hàm. Mặc dù bề ngoài cô ấy không có biểu hiện gì, nhưng nghe Khương Nhược Ninh nói, cô ấy đã rời rất nhiều nhóm chat của lớp, còn xóa bạn bè với nhiều bạn học nữa.
Một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng.
Chắc cũng vì Vu Bất Tiện mà Khúc Hàm không còn tin tưởng người khác nữa.
Có lòng phòng bị là chuyện tốt, chỉ sợ phòng bị quá mức. Tần Tranh vốn còn hơi lo lắng cho tâm trạng của Khúc Hàm, bây giờ thấy bộ dạng này của Khúc Hàm, dường như cô ấy lại có bạn mới rồi. Cô hỏi Khúc Hàm: "Nói chuyện với bạn à?"
Khúc Hàm nghe thấy Tần Tranh chủ động bắt chuyện thì hơi ngạc nhiên. Tuy quan hệ hiện tại của cô và Tần Tranh đã hòa hợp hơn trước rất nhiều, nhưng từ sáng đến giờ Tần Tranh đều vùi đầu vào việc học, đột nhiên lên tiếng khiến cô phải mất hai giây mới đáp lại: "Ừm, nói chuyện với bạn."
Tần Tranh nói chuyện tử tế.
Cô cũng đáp lại tử tế.
Hai người như thể trước đây chưa từng xảy ra mâu thuẫn, không khí hòa hợp một cách bất ngờ. Sau khi ngồi xuống, Khúc Hàm liếc thấy tin nhắn mới trên điện thoại, bèn cúi đầu trả lời. Tần Tranh thấy dáng vẻ Khúc Hàm có bạn mới mà quên cả trời đất thì có chút buồn cười. Cô quay đầu đi, cụp mắt nhìn đề kiểm tra. Hai giây sau, cô đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, gọi một tiếng: "Khúc Hàm."
Khúc Hàm ngẩng đầu, đối diện với cô: "Hửm?"
Tần Tranh dùng giọng điệu do dự, từ từ hỏi Khúc Hàm: "Người bạn mà cậu đang nói chuyện, không phải là Hạ Kinh Mặc đấy chứ?"
Tuy cô không thấy Khúc Hàm nói chuyện với Hạ Kinh Mặc, nhưng cô có linh cảm như vậy.
Quả nhiên.
Khúc Hàm nói: "Sao cậu biết?"
Tần Tranh cau mày: "Thật sự là cô ta à? Sao cậu quen cô ta?"
Tuy Khúc Hàm không hiểu sao cô dùng giọng điệu này, nhưng vẫn nói thật: "Chiều mùng 2 Tết mình đi xem phim, tình cờ gặp cậu ấy ở cửa, thế là cùng nhau xem phim thôi."
Tần Tranh nói: "Sau đó hai người thân nhau hả?"
Khúc Hàm nói: "Cũng không thân lắm, chỉ là tình cờ nghệ sĩ mình thích, cậu ấy cũng có hứng thú."
Lại là chiêu này.
Kiếp trước Tần Tranh đã nói với Khương Nhược Ninh, Hạ Kinh Mặc căn bản không thích cùng một nghệ sĩ với cô ấy, chỉ là tìm cớ để tiếp cận thôi. Lúc đó cho dù Khương Nhược Ninh thích một con chó, Hạ Kinh Mặc cũng có thể tìm ra chủ đề liên quan tới con chó đó.
Quả nhiên, bây giờ lời của Khúc Hàm đã chứng thực suy đoán của Tần Tranh.
Tần Tranh chần chừ, đắn đo, do dự. Khúc Hàm thấy sắc mặt Tần Tranh biến đổi liên tục, thì vô cùng thắc mắc: "Cậu sao thế?"
Tần Tranh đối diện với ánh mắt của Khúc Hàm, cảm khái: "Hay là cậu quay về thích Vân An đi."
Khúc Hàm:...
Tần Tranh: "Thích mình cũng được."
Khúc Hàm:...
---
Tác giả có lời muốn nói:
Tần Tranh: Thật ra nghĩ lại, cũng không phải là không thể chấp nhận được.
Vân An: ???
Đừng quên dành tặng mình 1 vote để tiếp sức cho mình edit những chương tiếp theo nha. Xin chân thành cảm ơn các bạn vì đã đón đọc.