Thư Tình

Chương 129: Nhìn cậu



Trên đường về, Tần Tranh và Hạ Kinh Mặc ngồi ở hàng ghế sau. Tài xế lái xe không nhanh, Hạ Kinh Mặc nói sẽ đưa Tần Tranh về trước. Tần Tranh đáp: "Hay là đưa cậu về trước đi, tôi tiện thể đi mua ít đồ."

Hạ Kinh Mặc nói: "Được thôi."

Nói rồi, cô nhìn Tần Tranh. Ánh sáng ngoài cửa sổ rọi lên góc nghiêng của Tần Tranh, lúc sáng lúc tối. Giây phút này, Tần Tranh trông rất giống con búp bê mà cô chơi hồi còn nhỏ. Cô thích thay quần áo, đổi kiểu tóc cho búp bê. Ngón tay Hạ Kinh Mặc mân mê lọn tóc dài chấm eo của Tần Tranh, cô nói: "Tranh Tranh, tóc cậu dài thật đấy."

"Dài sao?" Tần Tranh kéo lọn tóc đang bị Hạ Kinh Mặc mân mê lại, ngước mắt nhìn cô ta, hàng mi dài cong vút vẽ nên một đường cong tuyệt đẹp. Tần Tranh nói: "Cũng bình thường thôi."

"Chăm sóc cũng tốt nữa." Hạ Kinh Mặc nói: "Rất mềm mượt, không giống tóc của tôi, vừa khô vừa xơ."

Tần Tranh nhìn mái tóc được cô ta buộc thành đuôi ngựa thấp. Hạ Kinh Mặc nhấc đuôi tóc lên đưa cho Tần Tranh, dường như muốn cô sờ thử để chứng minh mình không nói dối. Tần Tranh không đưa tay ra mà nói: "Đẹp mà."

Hạ Kinh Mặc mỉm cười, giọng nói dịu dàng: "Không đẹp bằng của cậu, cậu dùng dầu gội gì vậy?"

Tần Tranh nói: "Chỉ là dầu gội bình thường thôi, tôi hay đổi loại lắm."

Hạ Kinh Mặc nói: "Tôi cũng dùng dầu gội bình thường, mà hiệu quả gội xong không bằng cậu."

Tần Tranh cúi đầu: "Cũng không thể chỉ dựa vào dầu gội được, cậu phải ăn nhiều trứng gà vào."

Hạ Kinh Mặc nhìn cô: "Trứng gà?"

Tần Tranh nói: "Đúng vậy, một ngày khoảng năm sáu trứng, có thể giúp tóc vừa đen vừa mượt đấy."

Dường như Hạ Kinh Mặc đang cân nhắc tính xác thực của câu nói này, nhưng Tần Tranh nói năng chắc nịch, vẻ mặt cũng rất nghiêm túc, không giống như đang nói đùa. Hạ Kinh Mặc gật đầu, trong xe im lặng một lúc. Khi sắp đến nhà Hạ Kinh Mặc, cô ta gọi: "Tranh Tranh."

Tần Tranh quay đầu lại.

Hạ Kinh Mặc nói: "Cậu có vẻ không thích tôi lắm thì phải?"

Tần Tranh thẳng thắn: "Đúng vậy."

Cô vốn chẳng hề che giấu sự ghét bỏ của mình, ngay từ lần gặp đầu tiên đã vậy.

Hạ Kinh Mặc thấy cô thẳng thắn như vậy, ngược lại còn ngẩn người hai giây mới trấn tĩnh lại: "Tại sao?"

Tần Tranh nói: "Vì cậu xinh đẹp."

Hạ Kinh Mặc: "Xinh đẹp?"

Lần này thì cô ta ngẩn ra thật.

Tần Tranh nói: "Đúng vậy, tôi không thích người xinh đẹp hơn tôi, tôi sẽ đố kỵ mất."

Hạ Kinh Mặc khẽ bật cười: "Chỉ vì chuyện này thôi sao?"

Tần Tranh gật đầu.

Hạ Kinh Mặc nói: "Vậy thì cậu yên tâm đi, cậu xinh hơn tôi nhiều lắm."

Ánh mắt Hạ Kinh Mặc ánh lên sự yêu thích đối với những thứ xinh đẹp, nhìn Tần Tranh càng lúc càng giống như đang nhìn một con búp bê sứ xinh xắn. Tần Tranh còn đẹp hơn, sống động hơn nhiều so với những con búp bê sứ trước đây của cô ta.

Tần Tranh đối diện với ánh mắt của cô ta, cảm thấy vô cùng khó chịu, nhưng cô vẫn kiên nhẫn mỉm cười. Xe nhanh chóng đến trước cửa nhà Hạ Kinh Mặc, cô ta mời Tần Tranh xuống xe vào ngồi chơi một chút. Tần Tranh nhìn điện thoại: "Tôi còn phải đi mua đồ, về nhà muộn thì mẹ tôi mắng chết."

Cô lôi phụ huynh ra làm lá chắn vạn năng, Hạ Kinh Mặc đành nói: "Vậy thôi, hẹn gặp ở trường nhé."

Tần Tranh nhếch môi: "Hẹn gặp ở trường."

Mặc dù hai người đã chào nhau ở cửa, cũng hẹn gặp lại ở trường, nhưng Tần Tranh vừa về đến nhà đã nhận được tin nhắn của Hạ Kinh Mặc. Cô ta hỏi cô:【Cậu mua đồ xong chưa?】

Tần Tranh:【Rồi.】

Hạ Kinh Mặc:【Mua gì thế?】

Tần Tranh:【Sách tham khảo.】

Hạ Kinh Mặc:【Biết sớm thì tôi cũng đi mua một ít rồi. Bài kiểm tra đầu năm lần này, chắc tôi làm kém lắm.】

Tần Tranh trả lời cô ta:【Kỳ thi cuối kỳ lần trước, không phải cậu làm tốt lắm sao?】

Hạ Kinh Mặc:【Lần trước là ăn may thôi.】

Tần Tranh:【Lần này chắc chắn cũng không kém đâu. Nếu cậu cần, tôi có thể cho cậu mượn vở ghi chép trên lớp.】

Hạ Kinh Mặc:【Thật không?】

Tần Tranh:【Ừ.】

Hạ Kinh Mặc:【Tranh Tranh, cảm ơn cậu.】

Tần Tranh không trả lời lại.

Trò chuyện có chừng mực như vậy là được rồi.

Cô đặt điện thoại xuống, nghe thấy Tần Quế Lan hỏi mình: "Đi ăn gì với bạn cùng lớp vậy con?"

Tần Tranh nói: "Thịt kho tàu, sườn, gà quay, cá nướng..."

Cô chưa nói hết là đã đưa tay ôm lấy Tần Quế Lan: "Không ngon bằng mẹ nấu."

Tần Quế Lan kéo tay cô xuống: "Chỉ giỏi làm nũng. Con vào bếp uống hết canh gà đi."

Tần Tranh gật đầu.

Tần Quế Lan hỏi cô: "Có kết quả bài kiểm tra đầu năm chưa?"

"Thứ hai ạ." Tần Tranh nói: "Chắc con làm cũng ổn."

Tần Quế Lan vui vẻ: "Mẹ tin con."

Vui xong bà lại nói: "À phải rồi, Vân An vẫn chưa về à?"

Tần Tranh nói: "Dạ, dì của cậu ấy bị thương, cậu ấy phải ở quê chăm sóc dì."

"Ôi trời." Tần Quế Lan lập tức thu lại nụ cười: "Đang yên đang lành sao lại bị thương vậy?"

"Con không biết, trời lạnh đường trơn, chắc là bị ngã ạ." Giọng Tần Tranh vừa nhẹ vừa trầm. Trước kia cô sợ người khác nhắc đến Vân An, bây giờ vẫn sợ.

Tần Quế Lan nói: "Thế Vân An đi học kiểu gì? Không thể cứ chăm sóc mãi mà không đi học được. Hay con nói với Vân An, bảo hai dì cháu họ đến Lâm Bình đi. Mẹ chăm sóc dì con bé giúp cho, để con bé yên tâm đi học."

"Còn mấy tháng nữa là thi đại học rồi, giờ con bé không ôn tập, không thi đỗ đại học thì làm sao đây?" Tần Quế Lan lo lắng.

Tần Tranh nghe mà sống mũi cay cay, cô nói: "Mẹ, họ có dự định của riêng mình, mẹ đừng xen vào nữa."

"Sao lại gọi là xen vào chứ?" Tần Quế Lan nói: "Thi đại học đó! Cả đời các con chỉ có một cơ hội này thôi, sao lại không coi trọng cho được chứ? Con bé Vân An này cũng thật là, thuê người chăm sóc dì con bé đi chứ, thế này thì lơ là việc học..."

Tần Tranh ôm đầu, sắc mặt hơi tái đi. Tần Quế Lan phát hiện Tần Tranh không ổn, vội đỡ lấy cô, hỏi: "Con sao vậy hả?"

"Con hơi đau đầu ạ." Tần Tranh nói: "Chắc lúc nãy ra ngoài ăn cơm bị gió thổi."

"Thế con mau về phòng nghỉ ngơi đi." Tần Quế Lan nói: "Để mẹ mang canh gà vào cho con."

Tần Tranh nói: "Con không muốn uống đâu, ngán lắm."

Tần Quế Lan nhìn cô một cái: "Thôi được, không uống thì thôi, vậy con đi nghỉ đi, mẹ qua nhà Ninh Ninh một chuyến."

Tần Tranh nói: "Mẹ tìm dì Khương ạ?"

"Ừm, lần trước bà ấy nhờ mẹ mua len giùm. Mẹ mua xong rồi, giờ mang qua cho bà ấy." Tần Quế Lan nói: "Một lát là mẹ về, con ngủ trước đi."

Tần Tranh gật đầu.

Cô nằm trên giường nhưng không ngủ được. Sau khi Tần Quế Lan đi, cả căn nhà trở nên vắng lặng, yên tĩnh đến mức cô có thể nghe thấy tiếng tim mình đập. Tần Tranh cũng không hiểu tại sao mình lại ngồi dậy, tại sao lại bước ra khỏi nhà. Mãi đến khi gió lạnh thổi tạt vào mặt, cô mới tỉnh táo lại.

Cô đã đứng trước cửa nhà Vân An.

Tần Tranh thở dài, cảm thấy mình quả thật hết thuốc chữa. Cô vừa định quay về nhà, nhưng cúi đầu thì thấy dấu chân bên cạnh cái cây nhỏ. Tần Tranh cau mày, bước tới. Hai hôm nay tuyết tan, không nhìn ra vết tích gì trên đường xi măng, nhưng trên nền đất thì rất rõ ràng. Cái cây nhỏ trước cửa nhà Vân An được trồng ở khoảng đất trống không có xi măng bên cạnh, tuyết rơi làm đất trở nên lầy lội. Hôm đó treo đèn lồng, Tần Tranh đã giẫm nát chỗ này, nhưng sau đó nước tuyết tan đã san phẳng mảnh đất. Bây giờ, lại có thêm dấu chân.

Dấu chân không rõ ràng, rất mờ, không biết có phải người hàng xóm nào đó đi ngang qua, hay là—có người từng quay về?

Tần Tranh có chìa khóa nhà Vân An, chỉ là sau khi Vân An rời đi, cô chưa từng vào trong. Lần này đứng trước cửa, cô hít sâu ba giây, đẩy cửa bước vào. Khương Nhược Ninh nói không sai, tính toán đâu ra đấy. Vân An và dì đã rời đi được gần một tháng rồi, nhưng không khí trong nhà không hề ngột ngạt, mà còn rất thông thoáng. Không khí lạnh ùa vào mũi, Tần Tranh còn hắt xì một cái.

Cửa sổ đang mở.

Tần Tranh đi đến bên cửa sổ, cúi xuống nhìn bệ cửa. Cửa sổ này rõ ràng vừa mới được mở ra, vụn tuyết bị gạt ra ngoài từ bệ cửa sổ, tạo thành một đường cong ngay ngắn. Tần Tranh lập tức lấy điện thoại ra định gọi cho Vân An, nhưng ngay khoảnh khắc bấm số, cô lại cúp máy.

Những thứ khác trong nhà gần như không khác gì trong trí nhớ của Tần Tranh. Cô đẩy cửa phòng Vân An ra, vở bài tập vẫn ở đó, cặp sách cũng ở đó, mọi thứ đều ở đó.

Không có gì khác so với lúc nàng rời đi.

Không phải Vân An về.

Tần Tranh cầm điện thoại rời khỏi phòng, cũng rời khỏi nhà Vân An. Cô về đến nhà không bao lâu thì Tần Quế Lan cũng đã về, bà nói với cô: "Sao Ninh Ninh vẫn chưa về vậy con?"

Tần Tranh ngơ ngác: "Dạ?"

Tần Quế Lan nói: "Lúc nãy mẹ qua nhà con bé. Không phải Ninh Ninh đi ăn liên hoan cùng con xong rồi sao? Sao lại chưa về nhà?"

"À." Tần Tranh nói: "Chắc là cậu ấy đi mua đồ với bạn học rồi ạ."

Tần Quế Lan nói: "Tối muộn lạnh chết đi được mà còn chạy ra ngoài, không hiểu mấy đứa nghĩ gì nữa."

Tần Tranh:...

Về phòng, cô liền gọi điện cho Khương Nhược Ninh. Khương Nhược Ninh chột dạ: "Sao cậu biết mình chưa về nhà?"

Tần Tranh nói: "Mẹ cậu tìm đến tận nhà mình rồi."

"Á!" Khương Nhược Ninh giật nảy mình như lò xo. Tần Tranh bật cười khúc khích: "Lừa cậu thôi, mẹ mình qua nhà cậu đưa đồ mà không thấy cậu đâu."

Khương Nhược Ninh: "À."

Cô ấy nói: "Thời Tuế bảo ở trung tâm thành phố có một quán xiên chiên ngon lắm, nên mình định tới ăn thử xem sao."

Tần Tranh: "...Không phải cậu vừa ăn tối xong sao?"

Khương Nhược Ninh: "Có ăn được bao nhiêu đâu."

Tần Tranh: "Thôi được rồi."

Khương Nhược Ninh hỏi cô: "Cậu với Hạ Kinh Mặc, thế nào rồi?"

Tần Tranh nói: "Thế nào là thế nào? Cậu đừng nói như thể mình với cô ta yêu nhau ấy."

Khương Nhược Ninh tò mò: "Không phải à?"

Tần Tranh: "Phải cái đầu cậu!"

Khương Nhược Ninh: "Vậy cậu muốn làm gì?"

Tần Tranh nói: "Cần một sự đảm bảo thôi."

Khương Nhược Ninh không hiểu: "Đảm bảo gì cơ?"

Tần Tranh nói: "Đảm bảo rằng cô ta không thể lừa gạt người khác được nữa."

Khương Nhược Ninh gãi đầu, Thời Tuế đưa xiên chiên đã mua xong cho cô, hỏi: "Ai vậy?"

"Tranh Tranh đó mà." Khương Nhược Ninh cúp điện thoại, lấy một xiên chiên đưa cho Thời Tuế, thế nhưng Thời Tuế còn đang xách trà sữa trên tay. Thời Tuế nói: "Cậu đưa cao lên một chút."

Khương Nhược Ninh bất giác giơ tay cao lên, Thời Tuế cứ thế nương theo tư thế cầm xiên của cô, cắn lấy xiên chiên cô đang cầm. Tư thế này, có chút giống như cô đang đút cho Thời Tuế ăn. Khương Nhược Ninh rụt tay về, Thời Tuế nói: "Cậu đừng động đậy, mình còn chưa ăn được mà."

Khương Nhược Ninh: "Ờ."

Cô nói: "Để mình xách trà sữa giúp cậu."

Thời Tuế không đưa cho cô, mà vừa nhai xiên chiên vừa nói: "Thôi mình xách cho, cậu xách thì tay không tiện ăn."

Khương Nhược Ninh: "Vậy cậu xách cũng đâu có tiện ăn đâu."

"Mình ăn ít mà." Thời Tuế nói: "Lúc nào mình muốn ăn, cậu đút cho mình là được."

Khương Nhược Ninh:...

Giống như vừa nãy sao?

Khương Nhược Ninh chớp chớp mắt, đột nhiên nhớ lại câu hỏi của Tần Tranh rằng có phải cô thích Thời Tuế hay không. Cô liếc nhìn Thời Tuế bằng ánh mắt nghi ngờ.

Đúng là xinh đẹp, ngũ quan thanh tú, tính tình cũng tốt, học giỏi, chơi game cũng cừ, tính cách chín chắn, lại còn tỉ mỉ chu đáo, cả một đống ưu điểm. Cô thích cô ấy, cũng không phải là chuyện gì khó hiểu, đúng không?

Cô im lặng một lúc lâu, chỉ chăm chú nhìn Thời Tuế.

Thời Tuế bị Khương Nhược Ninh nhìn đến mức ngỡ như đã bị nhìn thấu ý đồ, cố gắng trấn tĩnh hỏi: "Cậu nhìn gì vậy?"

Khương Nhược Ninh nói: "Đang nhìn cậu."

Nói thừa.

Thời Tuế nói: "Nhìn, nhìn mình làm gì?"

Khương Nhược Ninh nói: "Có một câu hỏi muốn hỏi cậu."

Thời Tuế: "Cậu hỏi đi."

Khương Nhược Ninh hỏi thẳng: "Cậu có thích con gái không?"

---

Tác giả có lời muốn nói:

Thời Tuế: Thích lắm ấy chứ [ngượng ngùng]

---