Tần Tranh mừng rỡ nghe điện thoại, kết quả cũng đúng là một tin tốt.
Vân An nói: "Tranh Tranh, mình tìm thấy chị rồi."
Tảng đá lớn trong lòng Tần Tranh nặng nề rơi xuống. Cô thở phào một hơi, đến khi cơ thể đau nhức vì thả lỏng thì cô mới nhận ra vừa rồi mình đã căng cứng đến mức nào. Tần Tranh nói: "Tìm thấy rồi à?"
Vân An đáp lại cô: "Tìm thấy rồi."
Tần Tranh nhạy bén nghe ra giọng điệu của Vân An: "Vậy cậu, sao cậu lại không vui?"
Vân An nói rất chậm. Tần Tranh đột nhiên nghĩ tới, Vân An chỉ nói là tìm thấy, chứ không nói là—còn sống.
Lòng Tần Tranh thót lại: "Chị cậu, chị ấy..."
"Tranh Tranh." Vân An nói: "Chị mình bị thương."
Tần Tranh không nhịn được mà muốn mắng nàng: "Cậu nói hết một câu thì chết à? Cậu dọa chết mình rồi đó! Mình còn tưởng chị cậu...!"
Vân An bị cô mắng, bèn cụp mắt xuống, khẽ nói: "Mình xin lỗi."
Giọng Vân An đột nhiên trở nên mềm mại. Tần Tranh mấp máy môi, cắn đầu lưỡi, đột nhiên không nói được lời nào nữa. Hai người im lặng qua điện thoại, Vân An nói: "Tranh Tranh..."
"Vậy cậu chăm sóc tốt cho chị cậu đi." Tần Tranh nói: "Đợi vết thương chị ấy lành rồi hẵng về."
Vân An nhắm mắt lại.
Tần Tranh nói: "Nghe thấy không? Cậu chỉ có hai người thân này thôi, cậu không chăm sóc họ thì ai chăm sóc họ đây? Cậu trông mong người khác chăm sóc họ à?"
Tần Tranh lau khóe mắt ươn ướt, gió lạnh thổi vào mặt, thổi đến mức gò má cô đau rát.
Vân An nói: "Mình nghe rồi."
Tần Tranh nói: "Phải gọi điện báo cáo tình hình cho mình!"
Vân An nói: "Được."
Tần Tranh nói: "Mình đi ăn cơm đây."
Vân An: "Ừm."
Tần Tranh nói: "Lớp chúng ta có bạn học mới, nhìn rất xinh."
Vân An cười nhẹ: "Không xinh bằng cậu đâu."
"Dù sao cũng xinh hơn cậu." Tần Tranh nói: "Người ta mày rậm mắt to, rất xinh luôn đó."
Vân An hít một hơi, nàng nén đau, nhẹ giọng nói: "Vậy cậu đi ăn cơm đi."
"Mình biết rồi." Tần Tranh nói: "Cúp máy đây."
Vân An sắp không nhịn được nữa, nàng ấn vào chân mình, đau đến mức nhíu chặt mày, nhưng giọng nói vẫn dịu dàng như nước: "Được, cậu cúp đi."
Ngay trước khi nàng định cúp máy, Tần Tranh đột nhiên gọi: "Vân An."
Vân An cầm điện thoại, cơn đau khiến nàng choáng váng, ngồi bất động trên giường bệnh, nhất thời không biết vừa rồi có phải Tần Tranh lên tiếng hay không. Hai người im lặng qua điện thoại, Tần Tranh nói: "Chăm sóc chị cậu cho tốt nhé."
"Ừm." Sắc mặt Vân An trắng bệch, không còn chút huyết sắc. Nàng nghiến răng, gân xanh trên cổ nổi lên, đầu ngón tay đang cầm điện thoại siết chặt, đau đến nỗi mất cảm giác. Nàng nói: "Mình sẽ chăm sóc cho chị thật tốt, cậu cũng chăm sóc tốt cho bản thân nhé."
Giọng Tần Tranh ngọt ngào: "Mình biết rồi."
Nàng cúp điện thoại.
Tần Tranh cúp điện thoại.
Vân An xác nhận lại mấy lần mới đặt điện thoại lên đầu giường. Cơn đau bỏng rát từ da thịt ở chân trái bắt đầu sinh sôi, lan rộng, nàng đau đến nỗi toát mồ hôi trán. Lẽ ra vừa rồi nàng không nên gọi cuộc điện thoại đó. Cơn đau sau khi thuốc tê hết tác dụng khiến nàng suýt nữa không nhịn được mà để lộ sơ hở trước mặt Tần Tranh. Vân An dựa vào đầu giường, lúc bước vào phòng bệnh, Vân Thụy nói: "Sao con lại ngồi dậy? Mau nằm xuống!"
Vân An hỏi Vân Thụy: "Chị con tỉnh chưa ạ?"
Vân Thụy nói: "Vẫn chưa, chắc là..."
Vân Thụy còn chưa nói hết câu thì sau lưng đã vang lên một giọng nói đầy tức giận: "Vân An!"
Vân An ngẩng đầu, cơn đau như ăn mòn xương cốt vừa rồi đã giảm đi rất nhiều. Thấy cánh tay Vân Kính Thư đang bó thạch cao, những chỗ khác không bị thương gì, Vân An bèn thở phào một hơi rồi nói: "Chị ơi."
Vân Kính Thư nói: "Em điên rồi sao? Em suýt chết đó em có biết không!"
Vân An nói: "Sẽ không đâu ạ."
"Sẽ không?" Vân Kính Thư vẫn rất tức giận: "Em có biết khi nào sẽ nổ không? Em có biết đó là loại bom gì không? Chị bảo em đi sao em lại không đi?"
Vân An nhìn dáng vẻ tức giận của chị, nàng không hề sợ hãi, ngược lại còn rất vui.
Kiếp trước, nàng đã tận mắt chứng kiến Vân Kính Thư chết ngay trước mặt, tinh thần bị kích động, rồi bị chị Lam chạy đến cứu Vân Kính Thư đưa vào bệnh viện tâm thần. Nàng ở trong đó một thời gian, sau đó liên lạc được với Vân Thụy, Vân Thụy lén đưa nàng đến nơi khác chữa trị thì nàng mới khôi phục lại được phần nào bình thường. Sau khi ra ngoài, nàng mới biết Lữ Xương Bình đã dựa vào ngọn gió đông [1] từ việc giết chị gái mình lần đó để tập hợp lại thế lực của em trai hắn, xây dựng thế lực ở Trường Hồ. Nàng không thể không làm nội gián cho Vân Thụy, đi theo Lữ Xương Bình.
[1] Ngọn gió đông: Trong văn hóa Trung Quốc, ngọn gió đông thường mang ý nghĩa là "cơ hội thuận lợi, thời cơ chín muồi". Nó xuất phát từ điển tích "Gia Cát Lượng mượn gió đông" trong Tam Quốc Diễn Nghĩa.
Vì vậy khi Tần Tranh hỏi nàng về chuyện nhà họ Lâm ở kiếp trước, nàng thật sự không biết nhiều.
Bởi vì nàng vẫn luôn hoạt động ở Trường Hồ, sau này mượn tay chị Lam để trừ khử Lữ Xương Bình, muốn để bọn họ chó cắn chó. Nhưng lúc đó chị Lam đã sớm nhận ra thân phận của nàng, cô ta chỉ lợi dụng thân phận của nàng để tiến hành một cuộc càn quét lớn đối với Lữ Xương Bình.
Ngày Lữ Xương Bình chết.
Cũng là ngày nàng bị tóm.
Lần đầu tiên vào bệnh viện tâm thần, nàng đến là để chữa bệnh.
Lần thứ hai.
Nàng bị giam ở bên trong.
Không bao giờ ra ngoài được nữa.
Những ký ức này không hiện về cùng một lúc, nên nàng không thể nào lên kế hoạch trước. Thế nhưng, nàng vẫn dựa vào việc có một phần ký ức của kiếp trước mà cứu được Vân Kính Thư.
Cơ thể nàng đau.
Nhưng trong lòng lại vui mừng.
Vân Kính Thư thấy bộ dạng này của nàng thì càng tức hơn: "Sao còn cười được? Bác sĩ nói có thể không giữ được cái chân này của em đâu!"
Vân Thụy không nhịn được: "Con dọa con bé làm gì?"
Vân Kính Thư nói: "Con không dọa em ấy thì em ấy nhớ lâu được sao? Đây là chuyện có thể đùa à? Dì cũng thật là, tại sao lại đồng ý cho em ấy đến Trường Hồ? Mấy người đúng là hồ đồ mà!"
Vân Thụy nói: "Kính Thư, con bình tĩnh một chút."
"Con không bình tĩnh được!" Vân Kính Thư gào lên với Vân Thụy, mặt cô đỏ tía tai, lồng ngực phập phồng quá nhanh. Vân Kính Thư đứng không vững, loạng choạng ngã sang một bên. Vân Thụy đỡ lấy tay Vân Kính Thư, Vân Kính Thư muốn đẩy Vân Thụy ra nhưng cô thật sự không còn sức, đành để dì dìu ngồi xuống trước giường bệnh.
Cô vừa cúi đầu là đã nhìn thấy cái chân trái đẫm máu của Vân An, càng đau đến nỗi hô hấp không thông.
Vân An nén đau, nhích lại gần bên cạnh Vân Kính Thư.
Trong ký ức của Vân An, Vân Kính Thư lúc nào cũng bình tĩnh. Từ nhỏ chị đã biết mình phải làm gì, chạy bộ, rèn luyện, tán thủ [2], cái gì chị cũng học, chỉ riêng việc học là không giỏi lắm. Chị luôn nói: "An An của chúng ta học giỏi là được rồi, sau này thi đại học đều dựa vào An An cả."
[2] Tán thủ: Võ chiến đấu tay không tự do ra đời ở Trung Quốc, chú trọng vào các dạng chiến đấu tự do thực tế, đòi hỏi sự thành thạo các kỹ thuật võ thuật Trung Hoa (còn gọi là kungfu).
Đó là một trong số ít khoảnh khắc ấm áp của họ.
Trong lòng Vân An, Vân Kính Thư vừa là chị vừa là mẹ. Chị đã cho nàng mặt dịu dàng nhất, cũng cho nàng mặt nghiêm khắc nhất. Nhưng dù nghiêm khắc đến đâu, chị cũng chưa từng la lớn tiếng, chưa từng nổi giận gào thét.
Lần này chị thật sự rất giận.
Vân An cọ cọ bên cạnh chị, vươn tay ôm lấy eo chị. Vân Kính Thư vốn đang tức giận, cô định hất Vân An ra, nhưng khi cúi đầu và nhìn thấy khuôn mặt giống mình đến sáu bảy phần, chỉ là non nớt hơn, sống mũi cô cay cay.
Vân An nói: "Chị ơi."
Vân Kính Thư hỏi nàng: "Có đau không?"
Vân An nói: "Dạ không đau."
Vân Kính Thư nói: "Không đau cái gì, đợi tới lúc thay da là đau chết em!"
Vân An lại bật cười, nàng ôm Vân Kính Thư, nói: "Chị, em thật sự không đau."
Nàng không biết mình đã vui đến nhường nào.
Vân Kính Thư không sao.
Không sao cả.
Vân An hoàn toàn thả lỏng cơ thể. Sự mệt mỏi do cơn đau càn quét ập đến, Vân An không trụ được nữa, cứ giữ tư thế ôm Vân Kính Thư như vậy mà thiếp đi. Vân Kính Thư cúi đầu đặt Vân An nằm ngay ngắn trên giường bệnh, vén lại góc chăn cho Vân An rồi hỏi Vân Thụy: "Bác sĩ nói khi nào có thể phẫu thuật ạ?"
Vân Thụy nói: "Ít nhất nửa tháng nữa."
Vân Kính Thư hỏi dì: "Có đưa về Lâm Bình không ạ?"
Vân Thụy lắc đầu.
Vân Kính Thư nhìn dì.
Vân Thụy nói: "Con bé muốn điều trị ở bên này, hơn nữa về chuyện Lữ Xương Bình, dì còn rất nhiều vấn đề muốn hỏi con bé."
Vân Kính Thư nhìn Vân Thụy, hai người nhìn nhau, đều biết vấn đề trong lòng đối phương là gì. Vân Thụy nói: "Con cũng về nghỉ ngơi đi."
Vân Kính Thư nói: "Con ở đây với em ấy."
Đã lâu rồi cô không ở bên cạnh Vân An. Lúc nhỏ Vân An hay khóc, đều là cô dỗ Vân An ngủ, kể chuyện cho em nghe, rồi hát đồng dao. Sau này khi Vân An lớn hơn một chút, cô dẫn em đi chạy bộ, luyện đối kháng. Cô đã dạy cho Vân An toàn bộ những gì cô học được. Lúc đó cô chỉ hy vọng Vân An có thể tự bảo vệ mình, nhưng không ngờ có một ngày, em sẽ dùng những thứ đã học được để bảo vệ cô.
Vân Kính Thư vuốt lọn tóc rối đã ướt đẫm mồ hôi trên trán Vân An, cô vừa lau đi là lại lấm tấm những giọt mồ hôi nhỏ.
Còn nói không đau.
Vân Kính Thư quay mặt đi.
Điện thoại của Vân Thụy rung lên. Vân Thụy nói với Vân Kính Thư: "Vậy con ở đây nhé, dì ra ngoài nghe điện thoại."
"Là dì Mạc sao ạ?" Vân Kính Thư nói: "Dì ấy về Lâm Bình rồi ạ?"
"Ừm." Vân Thụy nói: "Em ấy về trước rồi."
Vân Kính Thư gật đầu.
Vân Thụy vỗ vai cô, ra ngoài nghe điện thoại của Mạc Tang Du.
Mạc Tang Du về nhà mà lại giống như đang làm kẻ trộm. Cô cứ lén lút nhìn về phía nhà Tần Tranh, thấy cổng lớn nhà Tần Tranh đóng chặt thì cô mới yên tâm về nhà thu dọn đồ đạc.
May mà Diệp Dư đã đến Thượng Kinh, nơi trước đây cô ở đã trống, nên cô không cần phải ở đây ngày ngày đối mặt với Tần Tranh. Mạc Tang Du thật sự sợ mình không nhịn được, một ngày nào đó sẽ nói ra sự thật. Rõ ràng là Vân An sợ Tần Tranh biết, rồi ảnh hưởng đến kỳ thi.
Đây là học kỳ cuối cùng, đối với một học sinh mà nói, nó quan trọng đến mức nào, tất nhiên không cần phải nhiều lời.
Đương nhiên, điều Vân An sợ nhất vẫn là Tần Tranh biết thì sẽ đau lòng.
Mạc Tang Du cảm động lây, cũng có thể thấu hiểu. Cho nên lần này trở về, cô mới cẩn thận tránh mặt Tần Tranh, chính là vì không muốn phải đối mặt với con bé rồi nói dối.
May mà, Tần Tranh không có ở đây.
Tần Tranh vẫn đang ở buổi liên hoan, nhìn các bạn học chơi trò chơi, nào là trò một hai ba người gỗ [3], bốn năm sáu lệnh mời rượu [4]. Cô chẳng hề để tâm, sau khi uống liền ba ly bia, Khương Nhược Ninh lo cô say, bèn giành lấy cái ly trước mặt cô và nói: "Mình uống thay cậu."
[3] Một hai ba người gỗ: Tương tự trò một hai ba ở Việt Nam, người quản trò quay lưng đi và đếm, những người khác phải di chuyển, khi người quản trò quay lại thì tất cả phải đứng im như tượng gỗ.
[4] Bốn năm sáu lệnh mời rượu: Là một phong tục uống rượu của Trung Quốc, thường được sử dụng trong các buổi tụ tập bạn bè hoặc bữa tiệc. Luật chơi như sau: khi đến lượt một người nào đó nâng ly, nếu người đó bốc phải các số bốn, năm, hoặc sáu thì sẽ phải làm một số việc đặc biệt như uống rượu, hát hò, biểu diễn văn nghệ,...
Các bạn học có mặt đều không để ý, chỉ có lúc ngồi xuống, Khương Nhược Ninh mới hỏi cô: "Tâm trạng không tốt hả? Vừa rồi là điện thoại của Vân An phải không?"
Tần Tranh nói: "Con mắt nào của cậu thấy tâm trạng mình không tốt?"
Khương Nhược Ninh: "Cả hai mắt đều thấy. Không phải cậu nói qua lễ Tiểu Niên là Vân An về sao? Sao vậy? Cãi nhau hả?"
Tần Tranh nói: "Không có cãi nhau."
Khương Nhược Ninh: "Vậy sao cậu lại không vui?"
Tần Tranh nói: "Đến đây thấy người mình không thích, nên không vui."
"Cũng phải." Khương Nhược Ninh ngây thơ, quả nhiên tin thật: "Mình cũng rất không vui. Cậu xem bọn họ tán gẫu rôm rả chưa kìa. Khúc Hàm cũng thật là, sao vẫn còn muốn làm bạn với Hạ Kinh Mặc vậy chứ?"
Tần Tranh liếc Khương Nhược Ninh: "Nếu mình không nói, chẳng phải cậu cũng muốn làm bạn với cô ta sao?"
Khương Nhược Ninh cứng miệng: "Mình đâu có giống vậy."
"Đều giống nhau cả." Tần Tranh nói: "Trong mắt cô ta, chúng ta đều giống nhau."
Chỉ là con mồi có thể săn được mà thôi.
Khương Nhược Ninh nói: "Cô ta lại nhìn cậu kìa."
Tần Tranh đưa tay vuốt mái tóc xinh đẹp của mình. Nghe một bạn học nói lát nữa có việc phải về trước, cô cũng nhân cơ hội đứng dậy nói muốn về. Khương Nhược Ninh và Thời Tuế cũng đứng dậy theo. Các bạn học khác hết cách, buổi tụ tập đến đây là kết thúc, cứ thế mà tan.
Lúc ra khỏi cổng lớn, Tần Tranh đang gọi xe, cô vừa quay đầu lại thì đã thấy Hạ Kinh Mặc đang xách túi chào hỏi các bạn học khác. Bên cạnh cô ta là Khúc Hàm, không biết hai người đang nói gì mà Khúc Hàm cúi đầu cười.
Tần Tranh đứng ngay cửa, Hạ Kinh Mặc vừa ra khỏi cổng lớn là đã nhìn thấy cô, không nhịn được mà ngắm kỹ góc nghiêng của cô. Tần Tranh xinh đẹp như một bức tranh sơn dầu, đường nét rõ ràng, sắc sảo, không biết lông mi có phải là bẩm sinh hay không mà rất cong, rất dày. Khi cụp mắt, hàng mi cong vút tạo thành một đường cung.
Cả người cứ như một cô búp bê Barbie tinh xảo.
Là vẻ đẹp tinh xảo mà Hạ Kinh Mặc chưa thấy bao giờ.
Cô ta nhìn đến ngây người, Khúc Hàm gọi thì cô ta mới phản ứng lại.
Khúc Hàm nói: "Cậu nhìn gì vậy?"
Hạ Kinh Mặc nói: "Không có gì, cậu về thế nào?"
Khúc Hàm nói: "Tôi đi xe, còn cậu?"
Hạ Kinh Mặc vừa định trả lời Khúc Hàm thì liếc thấy một ánh mắt, cô ngẩng đầu lên, vừa hay đối diện với ánh mắt của Tần Tranh.
Tần Tranh đang nhìn cô.
Hạ Kinh Mặc nói: "Chắc tôi bắt taxi."
Khúc Hàm không để ý: "Vậy tôi đi trước nhé."
Hạ Kinh Mặc gật đầu.
Tần Tranh thấy Hạ Kinh Mặc đi lại gần, bèn bảo Thời Tuế và Khương Nhược Ninh về trước. Khương Nhược Ninh không yên tâm, mày nhíu chặt lại. Tần Tranh thấy vậy thì muốn bật cười, bọn họ từng người một đều xem Hạ Kinh Mặc như hồng thủy mãnh thú.
Trong mắt cô.
Cô ta chẳng qua chỉ là một con nhóc độc ác thôi.
Lúc Hạ Kinh Mặc đến bên cạnh cô, Khương Nhược Ninh đã bị Thời Tuế kéo đi. Hạ Kinh Mặc hỏi: "Mấy cậu không về cùng nhau à?"
Tần Tranh nói: "Ừm, họ muốn đi mua đồ."
Hạ Kinh Mặc hỏi: "Vậy cậu về thế nào?"
Tần Tranh nói: "Vẫn chưa biết, cậu về thế nào?"
Hạ Kinh Mặc nói: "Tôi bắt taxi."
Hạ Kinh Mặc nhìn Tần Tranh: "Có muốn đi cùng nhau không?"
---
Tác giả có lời muốn nói:
Vân An: Vợ ơi, chân mình đau.
Tần Tranh: Không sao, nằm yên đó là vừa.
Đừng quên dành tặng mình 1 vote để tiếp sức cho mình edit những chương tiếp theo nha. Xin chân thành cảm ơn các bạn vì đã đón đọc.