Không phải dì, mà là Tần Tranh đã đến.
Vân An theo phản xạ xoay người muốn ra ngoài tìm Tần Tranh, nhưng bước chân sải quá dài, nàng quên mất chân mình đang bị thương, vừa thấy đau nhói thì nàng đã suýt ngã. Cơ thể Vân An đập mạnh vào tủ quần áo một cái "rầm"!
Vân Kính Thư lập tức bỏ lại đồ đạc, chạy đến bên nàng: "Em sao vậy?"
Vân An đối diện với ánh mắt lo lắng của chị, nàng mở miệng, nhưng cổ họng nghẹn lại, vừa rát vừa xót. Nàng nén lại một lúc rồi nói: "Dạ không, không sao, chân đau thôi ạ."
"Đã bảo em đừng đứng rồi mà." Vân Kính Thư đỡ lấy người nàng: "Nằm lên giường nghỉ một lát đi."
Vân An cúi đầu, che đi đôi mắt đã hoe đỏ, giọng nói pha chút ẩm ướt: "Dạ."
Nàng giục Vân Kính Thư: "Chị, chị đi làm việc của mình đi."
Vân Kính Thư vẫn không yên tâm liếc nhìn nàng. Vân An ngoan ngoãn nằm trên giường, nhưng ngay khi Vân Kính Thư vừa đi, nàng lập tức với lấy điện thoại, nhìn chằm chằm vào số điện thoại của Tần Tranh.
Tới lúc nào?
Có thấy nàng không?
Hay là, đã biết cả rồi?
Chắc chắn Tranh Tranh đã biết rồi, cô thông minh như vậy mà.
Vậy tại sao cô không để lại một lời nào? Buổi chiều nàng nhắn tin cho Tần Tranh, Tần Tranh cũng không có gì khác thường.
Là cô không có gì khác thường, hay là đã giận đến mức quá bình tĩnh?
Lòng dạ Vân An thấp thỏm, căng thẳng đứng ngồi không yên. Tim nàng đập loạn nhịp hệt như ngày nghe tin chị gái mất tích, vừa nôn nao vừa sốt ruột. Cuối cùng nàng khẽ cắn răng, gọi cho Tần Tranh.
Tắt máy.
Vân An ôm đầu.
Tần Tranh có thể sẽ tới một mình, nhưng cô sẽ không tìm được đến tận đây, sẽ không vào được trong này.
Vân An nghĩ đến đó liền gọi ngay cho Vân Thụy. Vân Thụy vừa tiễn Tần Tranh lên máy bay, quay đầu đã nhận được điện thoại của Vân An. Vân Thụy lấy làm lạ: "Hai đứa không gặp nhau à?"
Đúng 2 giờ chiều Vân Thụy đã ở cửa đợi Tần Tranh, cô cứ ngỡ sẽ phải đợi thêm một lúc, nhưng không ngờ Tần Tranh cũng đến đúng giờ. Suốt đường đi Tần Tranh không nói gì, chỉ có đôi mắt là đỏ hoe, giọng nói khàn khàn. Cô cứ tưởng hai đứa đã gặp mặt, đã nói chuyện với nhau rồi, nên Tần Tranh mới ra nông nỗi này.
Vân An hỏi: "Cậu ấy đến lúc nào ạ?"
"Buổi trưa." Vân Thụy nói: "Chẳng phải con ở nhà sao?"
"Con..." Vân An nói: "Hôm nay con đi tái khám, buổi trưa con đến bệnh viện rồi."
Vân Thụy nói: "Vậy con bé—"
Vân An nói: "Lát nữa con sẽ gọi lại cho cậu ấy."
Vân Thụy nghĩ ngợi một lát, vẫn quyết định nói: "An An, là con bé bảo dì đừng nói cho con biết, con bé sớm đã biết chuyện con bị thương rồi."
Vân An đã đoán được, nhưng khi Vân Thụy nói thẳng ra như vậy, nàng vẫn không kiềm được mà ho khan một tiếng. Hốc mắt Vân An căng lên, giọng nói trầm thấp: "Dạ con biết rồi dì."
Nàng cúp máy, gọi cho Tần Tranh, nhưng vẫn là trạng thái tắt máy. Vân Thụy nói Tần Tranh vừa lên máy bay rồi.
Đợi cô xuống máy bay đã.
Vân An chưa bao giờ cảm thấy thời gian trôi qua khó khăn như thế, còn khó khăn hơn cả những ngày nàng chờ phẫu thuật và phục hồi chức năng. Lúc thì nàng ngồi bên cửa sổ, lúc lại ngồi trước bàn. Ngay lúc vừa định đứng dậy, nàng nhìn thấy cuốn lịch để bàn của mình. Hai ngày nàng vốn khoanh tròn, đã được Tần Tranh dùng bút đỏ vẽ một đám mây nhỏ, có mưa rơi xuống từ trong mây.
Nàng nắm chặt cuốn lịch.
Hai tiếng.
Nàng đợi hai tiếng, rồi gọi cho Tần Tranh.
Nhưng hai tiếng này, dài tựa như hai kiếp người.
Tần Tranh vừa hạ cánh, mở điện thoại lên đã nhận được rất nhiều tin nhắn, còn có cả thông báo cuộc gọi nhỡ, trong đó nhiều nhất là của Vân An. Tần Tranh không để ý đến nàng, mà gọi một cuộc cho Khương Nhược Ninh. Tần Tranh hỏi: "Cậu đang ở đâu đấy?"
Khương Nhược Ninh: "Cậu về rồi hả?"
Tần Tranh: "Ừm."
Khương Nhược Ninh: "Cậu không ở lại đó qua đêm à?"
Tần Tranh: "Hình như cậu rất mong mình qua đêm ở đó nhỉ?"
Bị nói trúng tim đen, giọng Khương Nhược Ninh cũng lắp bắp: "Đâu, đâu có."
Tần Tranh hỏi cô ấy: "Cậu đang ở đâu?"
"Mình đang ở một nông trại bên phía núi Đào Hoa." Khương Nhược Ninh hỏi: "Cậu có muốn qua đây không?"
Tần Tranh nói: "Ừm, mình qua ngay."
Khương Nhược Ninh gửi địa chỉ cho cô.
Cô đã nói với Tần Quế Lan là tối nay không về, giờ đột ngột về thì không biết phải giải thích với bà thế nào. Hơn nữa, cô còn rủ Khương Nhược Ninh dẫn cả Thời Tuế ra ngoài chơi, không thể nào mình cô lại về trước được. Thế nên Tần Tranh nghĩ một lát, vẫn quyết định đến chỗ Khương Nhược Ninh hội họp trước.
Nông trại mà Khương Nhược Ninh đặt nằm ngay dưới chân núi Đào Hoa, trong một thôn làng, là nơi thỉnh thoảng khách du lịch ghé chơi sẽ ở lại. Mùa này, giờ này chẳng có mấy du khách. Lúc Tần Tranh được Khương Nhược Ninh dẫn vào thì bà chủ đang làm gà, thấy có thêm một cô gái nhỏ đến, bà chủ bèn cười hì hì: "Con cũng đến để leo núi à?"
"Dạ dì." Khương Nhược Ninh dẻo miệng: "Áp lực học hành lớn quá ạ."
"Lớn chứ sao không." Bà chủ nhiệt tình hiếu khách: "Tối nay dì làm cho mấy đứa một con gà thả vườn ăn thử nhé, béo lắm."
Khương Nhược Ninh nói: "Dì ơi, con cũng phụ một tay ạ."
Bà chủ ngồi xổm xuống: "Vậy con giúp dì giữ chỗ này đi."
Khương Nhược Ninh ngoan ngoãn đứng bên cạnh bà chủ, giúp bà chủ làm xong thịt gà, ba người ngồi cùng nhau vặt lông. Lại gần rồi, Khương Nhược Ninh mới thấy mắt Tần Tranh vừa đỏ vừa sưng. Cô giật mình suýt nhảy dựng lên, bị Thời Tuế giữ lại: "Cậu làm gì thế?"
Cô hỏi Tần Tranh: "Cậu làm sao vậy?"
Tần Tranh ngẩng đầu, nhìn hai người bằng vẻ mặt mờ mịt.
Khương Nhược Ninh nói: "Sao mắt đỏ thế? Có phải Vân An bắt nạt cậu không? Cậu ấy ở quê làm gì hả? Có phải là có bạn gái mới nên không chịu về không?"
Tần Tranh:...
Một bộ phim truyền hình ba mươi tập vừa được chiếu xong trong đầu Khương Nhược Ninh.
Giọng Tần Tranh uể oải: "Không có."
Khương Nhược Ninh nói: "Thế sao cậu lại khóc?"
Tần Tranh nói: "Lâu quá không gặp nên xúc động thôi."
Khương Nhược Ninh có chút lúng túng ngồi xuống, gãi đầu: "Xúc động đến vậy luôn hả?"
Tần Tranh nói: "Để cậu và Thời Tuế hai tháng không gặp nhau, cậu không xúc động chắc?"
"Mình..." Khương Nhược Ninh nhất thời không nhận ra cái bẫy trong lời của Tần Tranh, còn nghiêm túc đặt mình vào hoàn cảnh đó suy nghĩ một lát. Một lúc sau, Khương Nhược Ninh nói: "Chắc là cũng xúc động ha."
Tần Tranh:...
Thời Tuế cúi đầu cười.
Thời Tuế liếc nhìn Khương Nhược Ninh, nói: "Cậu chưa vặt sạch lông gà chỗ kia kìa."
Khương Nhược Ninh cúi đầu: "Đâu cơ?"
Thời Tuế trêu cô ấy: "Đây nè."
Khương Nhược Ninh nói: "Có thấy đâu?"
Thời Tuế nói: "Cậu tìm kĩ vào."
Khương Nhược Ninh cúi rạp người xuống nghiên cứu một cách nghiêm túc. Tần Tranh nhìn bộ dạng này của hai người họ, không biết tuổi tâm hồn họ có lớn bằng cỡ giày của cô không nữa.
Thật cạn lời.
Nhưng Khương Nhược Ninh lại rất vui.
Chơi đùa không biết trời trăng mây gió.
Kiếp trước, lúc cô ấy và Hạ Kinh Mặc mới ở bên nhau, cô ấy cũng rất vui vẻ. Khương Nhược Ninh nắm tay cô, kể về chuyện của Hạ Kinh Mặc vanh vách như của nhà mình, kể về những điều ngọt ngào nhỏ nhặt trong cuộc sống thường ngày sau khi họ yêu nhau.
Chỉ là, sự ngọt ngào của quá khứ chính là lưỡi dao sắc bén.
Đâm vào lồng ngực cô ấy theo một cách mà Khương Nhược Ninh chưa bao giờ ngờ tới.
Kiếp này, sẽ không như vậy nữa.
Tần Tranh nhoẻn miệng cười.
Khương Nhược Ninh nói: "Cậu ngồi đó cười ngốc cái gì đó?"
"Nhìn cậu vui." Tần Tranh nói: "Cậu vui thì mình cũng vui."
Khương Nhược Ninh "chậc chậc" mấy tiếng: "Gặp Vân An xong, ăn nói cũng khéo hẳn ra ha."
Tần Tranh không để ý đến cô ấy. Điện thoại lại rung lên, lần này cô cuối cùng cũng cầm lên, thấy màn hình nhấp nháy số của Vân An. Tần Tranh hỏi: "Phải rồi, hai người ở phòng nào?"
"Á!" Khương Nhược Ninh như bừng tỉnh khỏi giấc mộng: "Quên mất, tụi mình chỉ đặt hai phòng thôi!"
Cô và Thời Tuế hai người đặt hai phòng, Tần Tranh đến mà lại quên đặt thêm một phòng nữa. Thời Tuế nói: "Không sao, để mình đi đặt thêm một phòng."
Tần Tranh nói: "Đừng phiền phức thế, mình một phòng, hai cậu một phòng là được rồi."
Thời Tuế cứng người.
Khương Nhược Ninh ngờ vực: "Được không?"
Tần Tranh nói: "Không được hả? Đặt thêm một phòng là tốn thêm một khoản tiền, tiền đó chúng ta để dành mai ăn cơm không tốt hơn sao? Dạo này mình muốn ăn gì đó ngon một chút."
Khương Nhược Ninh liếc nhìn Thời Tuế.
Thời Tuế vừa mở miệng thì Tần Tranh đã nói: "Sao thế, hai cậu ngại vậy à? Trước đây không phải thường xuyên ngủ chung sao?"
Mặt Khương Nhược Ninh lập tức đỏ bừng: "Tụi mình ngủ chung hồi nào?"
"Hồi trước chúng ta đến chỗ Diệp Dư đó, không phải hai cậu ngủ chung à?" Tần Tranh buồn cười: "Cậu kích động như vậy làm gì? Hay là tối nay cậu ngủ với mình nhé?"
Khương Nhược Ninh: "Mình không muốn."
Cô ấy buột miệng: "Vân An mà biết sẽ đánh mình chết mất."
Tần Tranh liếc cô ấy một cái. Thời Tuế nói: "Cứ vậy đi, Tranh Tranh cậu ở phòng số 103, phòng của tụi mình ở ngay cạnh cậu."
Tụi mình.
Dùng từ nhanh thật đấy.
Tần Tranh gật đầu, nhận lấy chìa khóa của Thời Tuế, nói: "Vậy mình về phòng nghỉ ngơi trước nhé."
Khương Nhược Ninh nói: "Bữa tối mình gọi cậu."
Tần Tranh đáp lại: "Được thôi."
Cô quay người tìm phòng 103. Cô không có hành lý, sau khi vào phòng, cả người liền lao thẳng lên chiếc giường lớn. Ưu điểm lớn nhất của nông trại này là cảm giác như ở nhà, nhưng lại có sự sạch sẽ và gọn gàng của khách sạn. Tần Tranh nằm trên giường, ngửa đầu nhìn trần nhà và bóng đèn sợi đốt. Cô không bật đèn, chút ánh sáng còn sót lại ngoài cửa sổ hắt vào, lờ mờ phản chiếu lên đồ đạc.
Điện thoại vẫn đang rung.
Tần Tranh lấy điện thoại ra.
Sắp bị gọi đến hết pin rồi.
Ba mươi ba cuộc gọi nhỡ.
Nếu là trước đây, cô tuyệt đối không tin mình sẽ từ chối cuộc gọi của Vân An, thậm chí là còn nhiều lần như vậy.
Vân An thật sự sốt ruột rồi.
Cả buổi tối nàng hồn bay phách lạc, muốn quay về Lâm Bình ngay lập tức nhưng bị Vân Kính Thư giữ lại. Vân Kính Thư nói với trạng thái này của nàng mà về, không xảy ra chuyện mới là lạ. Vân An cũng muốn bình tĩnh, nhưng nàng không tài nào bình tĩnh nổi. Mỗi một cuộc gọi đi đều giống như một tầng giày vò của lửa thiêu, nội tâm nàng bị đặt lên giàn hỏa, bị thiêu đốt hết lần này đến lần khác.
Không biết là chân đau hơn hay tim đau hơn, đau đến mức tê dại, mất hết cảm giác. Nàng ngây người ngồi trên ghế, lúc điện thoại rung, tay nàng run lên một cái, điện thoại liền rơi xuống bàn. Khi nhìn rõ cái tên đang nhấp nháy trên màn hình, hốc mắt Vân An nóng lên, nước mắt tức thì trào ra.
Nàng không muốn khóc.
Nhưng nàng không nhịn được.
Mỗi một cơn đau nơi trái tim đều chuyển thành sự xúc động, bàn tay mà nàng cầm điện thoại cứ run mãi, không cầm chắc được. Vân An dùng đầu ngón tay run rẩy trượt mở màn hình, cúi đầu, nghe giọng nói nghẹn ngào của chính mình: "Tranh Tranh ơi."
Không đợi Tần Tranh mở lời.
Nàng nói: "Mình xin lỗi."
Tần Tranh siết chặt điện thoại, cô chưa bao giờ nghe thấy giọng nói yếu ớt đến thế, yếu ớt đến mức không đỡ nổi một đòn. Dường như vào khoảnh khắc này, sự trấn tĩnh mà Vân An gắng gượng ngụy trang suốt hai tháng qua, đã sụp đổ hoàn toàn. Nàng luống cuống như một đứa trẻ phạm lỗi, không biết làm sao để người khác tha thứ cho mình, chỉ đành cúi đầu, mắt đỏ hoe.
Mặc dù lúc này, Vân An không ở trước mặt cô.
Nhưng Tần Tranh vẫn biết dáng vẻ của nàng bây giờ.
Vân An không nghe thấy giọng nói của cô, trái tim treo lơ lửng. Tần Tranh giận đến mức, ngay cả nói chuyện với nàng cũng không muốn nữa sao?
Nàng đương nhiên biết Tần Tranh sẽ giận, sau khi biết sự thật sẽ vô cùng tức giận. Nàng cũng đã chuẩn bị sẵn sàng để Tần Tranh trút giận, bất kể là đánh hay mắng, hay là muốn làm gì, Vân An đều đã chuẩn bị để chấp nhận tất cả. Nhưng Tần Tranh không nói gì cả.
Vân An sợ.
Nỗi sợ toát ra từ tận xương tủy này khiến sắc mặt nàng trắng bệch, cả người nàng ngồi trên ghế, bóng lưng đơn bạc mà bất lực. Chiếc điện thoại lặng lẽ nằm trên bàn, giọng Vân An khẩn cầu: "Tranh Tranh, cậu nói gì đi được không?"
Nàng nức nở: "Cậu đừng làm mình sợ mà, cậu nói gì đi có được không?"
Tần Tranh nghe giọng nói gần như van xin của Vân An, bèn nhắm mắt lại. Cơn đau thấu xương tủy khiến da đầu cô tê dại, ngón tay cầm điện thoại dùng sức quá nhiều, móng tay trắng bệch, mu bàn tay nổi rõ gân xanh. Giọng Tần Tranh lạnh lùng: "Nói gì đây?"
Cô hít sâu: "Nói rằng mình muốn chia tay cậu sao?"
---
Đừng quên dành tặng mình 1 vote để tiếp sức cho mình edit những chương tiếp theo nha. Xin chân thành cảm ơn các bạn vì đã đón đọc.