Bên phía Vân An lập tức im bặt. Có một thoáng, Tần Tranh nghi ngờ liệu có phải Vân An bị kích thích quá độ mà ngất đi rồi không. Cô vừa định gọi tên Vân An thì nghe thấy một giọng nói rất khẽ truyền từ đầu dây bên kia: "Tranh Tranh."
Khẽ đến mức gần như không nghe thấy.
Tần Tranh đưa tay lên day day mí mắt đang đau của mình: "Sao?"
Vân An cố gắng thả lỏng giọng nói đang căng cứng: "Cậu, cậu đang giỡn phải không?"
Dù cách một chiếc điện thoại, Tần Tranh cũng có thể tưởng tượng ra sắc mặt của Vân An, giọng cô bình thản: "Cậu thấy mình giống đang giỡn lắm hả?"
"Xin lỗi cậu, Tranh Tranh." Vân An nói: "Mình không cố ý lừa cậu đâu, chị mình cũng bị thương mà, thật đó, tay chị ấy cũng bị thương."
Thái độ của Vân An vô cùng khẩn thiết. Tần Tranh không hề nghi ngờ, nếu Vân An đang ở trước mặt cô, thì nàng đã lôi chị nàng qua để chứng minh lời bản thân nói rồi. Tần Tranh bật cười: "Thì sao?"
Nghe giọng điệu lạnh lùng của Tần Tranh, Vân An bỗng không biết phải nói gì, chỉ đành cất giọng khẽ khàng gọi: "Tranh Tranh à."
Tần Tranh cứ nghe nàng gọi tên mình là lại phát bực, không nghĩ ngợi gì mà cúp máy ngay.
Vân An nhìn chằm chằm màn hình đã ngắt kết nối mà ngây người.
Giây tiếp theo.
Nàng gọi lại cho Tần Tranh.
Không ai bắt máy.
Vân An nén lại cảm giác cay xè nơi sống mũi, nàng chớp chớp mắt, lau đi giọt nước mắt nơi khóe mi. Vân Kính Thư nói không sai, nàng chính là đứa mít ướt, từ nhỏ đã hay khóc, khóc cái gì mà khóc chứ! Đồ vô dụng! Nàng trút giận lên chính mình, tự mắng nhiếc bản thân, rồi lại gọi cho Tần Tranh. Ngay khoảnh khắc điện thoại được kết nối, Vân An nói: "Cậu đừng cúp máy mà."
Tần Tranh cứng người.
Cô nghe ra sự nghẹn ngào trong giọng nói của Vân An, mang theo cả tiếng khóc nức nở.
Hình như, cô chưa thấy Vân An khóc bao giờ.
Khương Nhược Ninh hỏi cô tại sao buổi chiều lại về, rõ ràng đã xin phép Tần Quế Lan rồi, sao không qua đêm ở đó? Bởi vì cô quá hiểu bản thân mình, chỉ cần Vân An đỏ mắt trước mặt cô, giọng nói mềm đi một tí là cô chẳng còn bất cứ nguyên tắc nào nữa.
Không thể nuông chiều Vân An như vậy được.
Nhất định phải cho nàng một bài học.
Tần Tranh tự nhận mình đã cực kỳ, cực kỳ lý trí rồi. Cô chưa bao giờ ngăn cản Vân An làm bất cứ việc gì, dẫu biết rằng việc đó rất nguy hiểm, cô cũng không ngăn cản. Bởi vì cô biết, nếu không để Vân An làm, Vân An sẽ ăn không ngon ngủ không yên.
Nhưng bây giờ Vân An lại khiến cô ăn không ngon ngủ không yên.
Nàng vậy mà lại giấu cô chuyện nàng bị thương.
Trước khi đi, Tần Tranh đã vô cùng không vui, cảm xúc bị đè nén. Cho đến khi thật sự nhìn thấy Vân An chống nạng bước ra từ căn nhà đó, những cảm xúc bị đè nén ấy mới cuồn cuộn ập đến như lật núi úp biển, nhấn chìm cô.
Cái gọi là lý trí của cô, thật ra cũng chẳng lý trí là bao.
Chẳng qua là vì không gặp được nên mới phải ép mình lý trí mà thôi.
Vào khoảnh khắc ấy, Tần Tranh đột nhiên rất thấu hiểu tại sao Vân An lại giấu cô, nhưng cô không chấp nhận, cũng không muốn chấp nhận. Cô chính là một người ích kỷ như vậy, cô chỉ muốn Vân An đi làm nhiệm vụ rồi có thể bình an trở về.
Cô đau, khó chịu, uất ức.
Càng nghĩ cô càng giận.
Tần Tranh im lặng không nói, hai người ở hai đầu điện thoại đều không lên tiếng. Vân An bảo Tần Tranh đừng cúp máy, nhưng lại đột nhiên không biết phải nói gì, nói gì lúc này cũng như ngụy biện, mà nàng thì không muốn ngụy biện. Vân An nói: "Tranh Tranh, mình xin lỗi."
Vì khóc nức nở, giọng nàng nghe oan ức vô cùng.
Tần Tranh nhắm mắt, sụt sịt mũi.
Vân An hỏi cô: "Cậu đang khóc hả?"
Tần Tranh nói: "Không có."
Giọng cô lạnh lùng mà cứng nhắc.
Vân An nói: "Cậu đang khóc."
Tần Tranh tức giận: "Mình đã nói là không có! Cậu nghe không hiểu à?"
Vân An nói: "Mình xin lỗi."
Tần Tranh gào lên: "Cậu có thể đừng nói xin lỗi nữa được không!"
Vân An nói đến mức khiến cô không thể nhẫn tâm nói thêm những lời khác nữa. Nàng có thể đừng tỏ ra yếu đuối như vậy được không? Điểm yếu của Tần Tranh đã bị nắm thóp, cô rất khó nói thêm được câu nào. Vân An mấp máy môi, nói: "Tranh Tranh, mình chỉ không muốn cậu lo lắng, không muốn làm cậu khóc thôi."
"Không muốn mình lo lắng? Không muốn mình khóc?" Tần Tranh nói: "Vân An, cậu bị thương mà không nói cho mình biết, cậu định đến bao giờ mới nói hả? Đợi bị thiêu thành tro cốt rồi mới nói cho mình biết à?"
Vân An giật mình: "Sẽ không đâu."
"Sẽ có đấy." Tần Tranh nói xong liền nghiến răng. Cô biết mình đã lỡ lời, câu này quá nặng nề. Nhưng Vân An đã bị thiêu thành tro cốt, chết cũng đã hai ba năm, được chôn bên bờ sông nơi cô mỗi ngày đi làm đều đi ngang qua. Tần Tranh càng nghĩ càng thấy ngạt thở, cô xoay người úp mặt xuống giường, vùi mặt vào gối, nghẹn ngào khóc lên. Vân An lo lắng: "Tranh Tranh, cậu đừng khóc, cậu đừng khóc mà."
Thời khắc này, dường như nàng lại trở về lúc chỉ còn là linh hồn bầu bạn bên Tần Tranh, bất lực không thể làm gì.
Vân An ghét cảm giác bất lực này, nàng nói: "Tranh Tranh, mình sẽ không giấu cậu nữa, sau này chuyện gì mình cũng không giấu cậu, có chuyện gì mình cũng sẽ nói với cậu. Tranh Tranh, xin cậu đừng khóc nữa mà."
Giọng nàng đầy khẩn thiết: "Mình thề, mình thề thật mà. Tranh Tranh cậu nhìn mình đi."
Nhìn mình đi.
Nhìn mình đi, mình vẫn luôn ở bên cạnh cậu này.
Tần Tranh nín khóc, nghe thấy Vân An nói lời này, ngược lại còn tức đến bật cười: "Nhìn cậu?"
Cô hỏi Vân An: "Mình nhìn cậu thế nào? Nhìn cậu bị thương? Nhìn cậu chống nạng đến bệnh viện? Nhìn cậu nằm trên giường bệnh à?"
Vân An cúi đầu, quả nhiên Tần Tranh đã thấy hết mọi chuyện.
Nàng nói: "Cậu đã đến rồi, tại sao lại không gặp mình?"
Tần Tranh nói: "Mắc gì mình phải gặp cậu?"
Vân An lí nhí: "Chẳng phải cậu đến để gặp mình sao?"
"Đúng vậy." Tần Tranh nói đầy lý lẽ: "Tự nhiên mình đổi ý, không được hả?"
Vân An cụp mắt, dụi dụi khóe mi. Nàng nói: "Tranh Tranh..."
"Cậu mà còn nói thêm một câu xin lỗi nào nữa, mình sẽ cho cậu vào danh sách đen luôn." Tần Tranh nghiến răng nghiến lợi. Vân An cắn đầu lưỡi, nói: "Không nói nữa."
Tần Tranh không lên tiếng.
Vân An nói: "Sau này mình sẽ không lừa cậu nữa."
Tần Tranh cười khẩy, hoàn toàn không tin. Vân An nói: "Mình nói thật đó, Tranh Tranh, cậu để ý đến mình một chút có được không?"
Được cái con khỉ.
Tần Tranh muốn nói câu này, nhưng nghe thái độ của Vân An đã mềm mỏng xuống, cô lại không nỡ. Cuối cùng cô vẫn không nói ra lời cứng rắn nào, chỉ lạnh nhạt đáp: "Mình mệt rồi, cúp đây."
Vân An hỏi cô: "Cậu về đến nhà chưa?"
"Chưa, đang ở bên ngoài." Tần Tranh vừa nói xong liền nghe thấy giọng nói căng thẳng của Vân An: "Cậu, cậu đang ở bên ngoài sao? Ngoài nào?"
Nghe thấy giọng nói lo lắng của nàng, tự dưng Tần Tranh lại muốn cười, nhưng ban nãy cô vẫn đang nổi nóng. Tần Tranh khó mà giữ vẻ mặt lạnh lùng được nữa, bèn nói: "Đang ở bên ngoài với Nhược Ninh."
Cô vừa dứt lời thì ngoài cửa có tiếng động, giọng nói trong trẻo của Khương Nhược Ninh vọng vào: "Tranh Tranh! Ra ăn cơm thôi!"
Cách một chiếc điện thoại, Vân An cũng có thể nghe thấy giọng của Khương Nhược Ninh. Nàng thả lỏng người, nói với Tần Tranh: "Cậu vẫn chưa ăn cơm à?"
Tần Tranh hỏi: "Cậu ăn rồi sao?"
Vân An ngập ngừng: "Vẫn, vẫn chưa."
Nàng nói mà có chút chột dạ.
Vân Kính Thư đã làm xong sủi cảo từ lâu và vào phòng nàng mấy lần. Lần nào chị cũng thấy nàng ngồi ngây ngốc, hồn xiêu phách lạc, lại thở dài rời đi, cũng không gọi nàng ra ăn tối. Tần Tranh hỏi: "Không đói à?"
"Không đói." Vân An nói: "Cậu đói không?"
Tần Tranh nói: "Đói rồi."
Cô nói: "Mình ra ăn cơm đây."
Vân An không nghe ra được hỉ nộ trong giọng nói của Tần Tranh, không biết cô đã hết giận chưa, nhưng cô vẫn chịu nói chuyện với nàng là đã tốt hơn lúc nãy nhiều rồi. Vân An nói: "Ừm, cậu đi đi."
Trước khi cúp máy, Tần Tranh nói: "Cậu cũng đi ăn đi."
Vân An cong môi: "Được."
Nàng cúp máy, chớp chớp mắt, vỗ vỗ hai má, cuối cùng chống nạng bước ra khỏi phòng. Vân Kính Thư thấy nàng ra ngoài liền ngước mắt nhìn: "Gọi được rồi à?"
Vân An gật đầu.
Vân Kính Thư hỏi: "Nói gì thế?"
Vân An nói: "Không nói gì hết ạ."
Mắt đều đỏ hoe rồi mà còn bảo không nói gì hết. Vân Kính Thư cũng không ép nàng, nói: "Chị đi múc sủi cảo cho em."
Vân An "Dạ" một tiếng.
Vân Kính Thư nói: "Vân An, muốn về Lâm Bình thì cứ về đi, không cần lo cho chị đâu."
Vân An cầm đũa, cúi đầu nhìn sủi cảo trong chén, lần này nàng không còn dứt khoát bảo rằng không về như trước nữa. Vân Kính Thư nghe ra được sự im lặng của nàng, bèn mỉm cười. Có thể khiến một người cố chấp như Vân An thay đổi quyết định...
Tần Tranh thật lợi hại.
Cô bỗng có chút cảm kích Tần Tranh.
Bởi vì cô biết, nếu có một ngày cô không còn nữa, Tần Tranh có thể khiến Vân An được vui vẻ.
Hai chị em ăn xong bữa tối mà không nói chuyện với nhau. Sau khi về phòng, Vân An cầm điện thoại, hy vọng sẽ thấy tin nhắn Tần Tranh gửi tới, nhưng chẳng có gì cả.
Chắc Tần Tranh đang ăn cơm, nên chưa trả lời tin nhắn nàng gửi trước bữa tối, Vân An tự an ủi mình như vậy. Nàng ngồi trên ghế đợi rồi lại đợi, thời gian từ nửa tiếng đến hơn một tiếng, nhưng vẫn không có tin nhắn của Tần Tranh.
Vân An ngồi không yên nữa, nàng lại gửi thêm một tin:【Tranh Tranh ơi?】
Tần Tranh đang nghe bà chủ kể những chuyện thú vị của du khách, còn chỉ cho họ những món ngon và chỗ vui chơi gần đây, nhưng điện thoại cứ rung liên tục. Khương Nhược Ninh ngồi bên cạnh cô, nói: "Là Vân An phải không? Sao cậu không trả lời tin nhắn của cậu ấy?"
Tần Tranh nói: "Đang ăn cơm mà, trả lời tin nhắn gì chứ."
Thời Tuế nhìn cô: "Tranh Tranh, hôm nay cậu ăn ngon miệng ghê."
Một con gà, một nửa đã vào bụng Tần Tranh. Tần Tranh gật đầu: "Hôm nay mình hơi đói."
Khương Nhược Ninh tò mò: "Cậu đến quê Vân An mà, thế nào rồi? Quê cậu ấy có vui không?"
Tần Tranh nói: "Không để ý, lần sau cậu ấy về thì cậu hỏi cậu ấy đi."
"Cậu ấy có thèm trồi lên trong nhóm đâu mà hỏi, mình có biết bao nhiêu chuyện muốn nói với cậu ấy." Khương Nhược Ninh bĩu môi. Nghe vậy, Tần Tranh đưa điện thoại cho cô ấy. Khương Nhược Ninh trợn tròn mắt, Tần Tranh nói: "Chẳng phải có nhiều chuyện muốn nói với cậu ấy sao? Nè, cậu nói chuyện với cậu ấy đi."
Khương Nhược Ninh đẩy điện thoại của Tần Tranh ra: "Vậy sao được—"
Nhưng nghĩ lại thì.
Sao lại không được chứ?
Vân An có bận đến mấy cũng không đến nỗi không có thời gian ngoi lên trong nhóm. Khương Nhược Ninh nghĩ vậy, bèn cầm lấy điện thoại trên tay Tần Tranh. Cô nhìn thấy giao diện trò chuyện, Vân An đã gửi mấy tin nhắn:【Tranh Tranh, cậu ăn xong chưa?】
Nửa tiếng trước.
【Tranh Tranh, vẫn chưa ăn xong à?】
Mười phút trước.
【Tranh Tranh ơi?】
Năm phút trước.
Khương Nhược Ninh liếc nhìn Tần Tranh, rồi lại liếc nhìn điện thoại. Cô cứ tưởng mình là người bám dính lấy người khác, nhưng so với Vân An, cô đột nhiên cảm thấy mình chẳng dính người một chút nào cả. Khương Nhược Ninh trả lời:【Ăn xong rồi.】
Vân An nhận được tin nhắn, hàng lông mày giãn ra:【Tranh Tranh, cậu còn giận sao?】
Giận?
Quả nhiên là cãi nhau rồi.
Nếu không thì Tần Tranh nỡ lòng nào chiều đã về chứ.
Khương Nhược Ninh:【Có thể không giận được sao?】
Vân An:【Vậy cậu mắng mình đi, có được không?】
Khương Nhược Ninh:【Không được, dựa vào đâu mà cậu nói gì thì là cái đó. Chuyện cậu cần làm bây giờ là khiến cho mình nguôi giận!】
Vân An:【Vậy làm thế nào cậu mới nguôi giận?】
Khương Nhược Ninh đảo mắt một vòng:【Nói mình thích Tần Tranh một trăm lần.】
Vân An nhận được tin nhắn, đôi mày vừa giãn ra lại từ từ nhíu chặt. Nàng cau mày, thăm dò gửi đi:【Khương Nhược Ninh?】
Khương Nhược Ninh nhìn thấy ba chữ này thì trợn tròn mắt.
Chơi lố rồi!
Vân An này, sao lại biết được chứ!
Cô sợ đến mức ném điện thoại cho Tần Tranh như một củ khoai lang nóng. Tần Tranh nhận lấy chiếc điện thoại bị Khương Nhược Ninh ném tới, còn tưởng bọn họ đang nói chuyện gì. Cô nhìn kỹ lại, mím môi với Khương Nhược Ninh. Cô vừa gõ chữ chuẩn bị trả lời Vân An thì thấy Vân An gửi tới một tin nhắn thoại.
Tần Tranh xóa đi những chữ chưa gõ xong, đưa phần loa thoại của điện thoại lên sát tai, vặn nhỏ âm lượng. Vân An dùng chất giọng khô khàn nói: "Mình thích Tần Tranh."
Cô nắm chặt điện thoại.
Hai giây sau, cô lại thấy Vân An gửi thêm một tin nhắn thoại nữa.
Cùng số giây với tin nhắn vừa rồi.
Không cần nghe, cô cũng biết đó là gì.
Tiếp theo, tin nhắn thứ ba.
Thứ tư.
...
Tần Tranh lặng lẽ nhìn, trái tim như được ngâm trong nước ấm, vừa ấm áp lại vừa ẩm ướt.
---
Tác giả có lời muốn nói:
Vân An: Mình thích Tần Tranh [đáng thương]
Tần Tranh: Hừ [liếc]
---