Thư Tình

Chương 137: Tranh Tranh



Tần Tranh nằm sấp để nghe ngóng động tĩnh bên cạnh, nhưng không ngờ cô cứ giữ tư thế đó mà ngủ thiếp đi. Lúc tỉnh dậy, cô mở mắt ra, mí mắt không còn đau đến thế nữa. Tần Tranh lập tức nhảy xuống giường, chạy vào nhà vệ sinh nhìn chằm chằm vào chiếc gương trên tường. Mí mắt đã hết sưng, chỉ là vẫn còn hơi đỏ.

Không sao rồi.

Như vậy ít nhất có thể lừa được Tần Quế Lan.

Tần Tranh thở phào, cô đi chân trần về giường, nằm xuống một cái phịch, rồi ngửa đầu nhìn trần nhà. Ánh nắng ngoài cửa sổ xuyên qua lớp kính chiếu vào, cô cũng không biết là mấy giờ, nhưng nghĩ chắc là không còn sớm nữa.

Cô mò mẫm một hồi mới tìm thấy điện thoại dưới gối, liếc mắt nhìn thời gian thì đã hơn 8 giờ.

Trong điện thoại có mấy tin nhắn.

Tối qua cô đang nói chuyện dở với Vân An thì ngủ mất. Vân An hỏi cô:【Cậu ngủ rồi hả?】

Khoảng thời gian này cô thường xuyên trò chuyện với Vân An cho tới lúc ngủ. Tối qua cô cũng không cố ý, nhưng trong mắt Vân An, có lẽ là vì giận dỗi nên cô mới cố tình làm vậy. Vân An nhắn:【Cậu ngủ rồi thì mình cũng ngủ nhé?】

Tần Tranh đọc câu này, thế mà lại nhìn ra được ý cầu xin.

Vân An lại nhắn:【Ngủ ngon nha.】

Khoảng mười phút sau.

Cô không trả lời.

Vân An:【Tranh Tranh, ngủ ngon.】

Thật là lắm lời.

Trước đây cô cũng chẳng biết Vân An lại lắm lời như vậy.

Tần Tranh cong môi, xem xong lịch sử trò chuyện với Vân An, lại thấy tin nhắn Khương Nhược Ninh gửi cho cô lúc hơn 7 giờ sáng:【Tranh Tranh, dậy chưa? Ăn sáng thôi!】

Cô trả lời Khương Nhược Ninh bằng một dấu chấm.

Khương Nhược Ninh:【Dậy rồi hả? Mau ra ăn sáng đi, đang đợi cậu đó.】

Tần Tranh:【Mình biết rồi.】

Cô vệ sinh cá nhân đơn giản rồi bước ra khỏi phòng. Khương Nhược Ninh và Thời Tuế đang ngồi ở chiếc bàn đá cách cửa không xa, hai người cúi đầu. Tần Tranh đi tới mới phát hiện họ đang chơi cờ caro, cô tò mò: "Cờ ở đâu ra vậy?"

Khương Nhược Ninh "À" một tiếng: "Bà chủ nói là của khách cũ để lại, cậu ăn xong có muốn chơi vài ván không?"

Tần Tranh không hứng thú: "Hai cậu chơi đi."

Cô thấy trên bàn vẫn còn chén cháo, bánh bao và bánh quẩy. Bữa sáng do bà chủ chuẩn bị, bây giờ không còn nóng lắm. Thấy Tần Tranh ngồi xuống, bà chủ nói: "Để dì đi hâm nóng lại cho con."

Tần Tranh cầm lấy một cái bánh quẩy, nói: "Dạ con cảm ơn dì, dì hâm cháo là được rồi ạ."

Bà chủ bưng chén cháo vào bếp, lát sau lại đi ra và đưa cho cô. Tần Tranh húp một ngụm cháo, sền sệt, cô rất thích, ấm đến tận đáy lòng. Cùng với cháo, cô đã ăn hết hai cái bánh quẩy và một cái bánh bao. Bánh bao nhân thịt vỏ mỏng, rất thơm.

Khương Nhược Ninh ngẩng đầu, nói: "Tranh Tranh, hôm nay khẩu vị của cậu tốt ghê ha?"

Tần Tranh nói: "Ngày nào khẩu vị của mình cũng tốt mà."

Khương Nhược Ninh bật cười: "Mấy bữa trước khẩu vị của cậu không tốt thật mà, người cũng gầy đi rồi."

Tần Tranh cúi đầu nhìn bản thân: "Có sao?"

Thời Tuế hùa theo Khương Nhược Ninh: "Có."

Tần Tranh nói: "Không hổ là đã ngủ chung rồi, hai người ăn ý ghê."

Khương Nhược Ninh ho khan một tiếng, liếc nhìn Tần Tranh.

Tần Tranh xé bánh quẩy, nhúng vào cháo, giả vờ không thấy ánh mắt oán giận của Khương Nhược Ninh. Cô ăn xong bèn hỏi Thời Tuế: "Kế hoạch tiếp theo là gì?"

Thời Tuế nói: "Xem cậu muốn về buổi sáng hay buổi chiều. Nếu về buổi chiều thì buổi sáng chúng ta đi dạo dưới chân núi. Hôm qua mình và Nhược Ninh có đến mấy chỗ cũng được lắm, có thể giải khuây."

Tần Tranh không do dự: "Vậy thì chiều về đi."

Khương Nhược Ninh vui vẻ: "Được đó được đó, mình nói cho cậu nghe, dưới chân núi có một quán xiên chiên ngon cực kỳ! Phải nói là mỹ vị!"

Tần Tranh không mấy hứng thú với xiên chiên, nhưng thấy Khương Nhược Ninh vui đến vậy, cô cũng không nhịn được mà mỉm cười. Vừa định đứng dậy, điện thoại của Khương Nhược Ninh rung lên. Khương Nhược Ninh liếc nhìn, nói: "Diệp Dư kìa!"

Thời Tuế giục cô: "Cậu mau nghe đi."

Khương Nhược Ninh lập tức nghe máy, bật loa ngoài, vui vẻ gọi: "Diệp Dư!"

Diệp Dư nghe thấy giọng nói phấn khởi của Khương Nhược Ninh, tức thì không còn căng thẳng nữa. Hôm nay là lần thu âm cuối cùng. Tuy Kim Mạn đã chuẩn bị phương án hai, nếu hôm nay không lý tưởng thì sẽ dùng bản thu âm cô ở trạng thái tốt trước đó để thay thế, nhưng Diệp Dư vẫn hy vọng hôm nay có thể thu được thành quả hoàn mỹ nhất. Vì vậy trước khi thu âm, cô đã gọi cho Khương Nhược Ninh.

Quả nhiên nghe thấy giọng của Khương Nhược Ninh, Diệp Dư trở nên cực kỳ bình tĩnh.

Cô phảng phất trở về ngày hôm đó khi ba mẹ tìm đến trường, Khương Nhược Ninh che chở cô ở phía sau, nội tâm cô tĩnh lặng mà vững vàng.

Khương Nhược Ninh tò mò: "Sao cậu không nói gì hết vậy?"

Diệp Dư nói: "Cậu đang làm gì thế?"

"Mình đang đi dã ngoại!" Khương Nhược Ninh nói: "Có cả Thời Tuế và Tranh Tranh nữa, đều ở bên cạnh mình nè, cậu có muốn nói chuyện với mấy cậu ấy không?"

Diệp Dư: "Mấy cậu đều ở cùng nhau à?"

"Đúng vậy." Khương Nhược Ninh nói: "Mình đang bật loa ngoài, cậu ở bên đó thế nào? Có ổn không?"

Giọng Diệp Dư hơi khàn: "Rất ổn."

"Cậu ổn là được." Khương Nhược Ninh nói: "Yên tâm đi, đợi bọn mình thi đại học xong là có thể gặp cậu ở Thượng Kinh rồi."

Diệp Dư nói: "Ừm, mình đợi cậu—mấy cậu."

Khương Nhược Ninh cười khúc khích: "Không lâu nữa đâu, chỉ còn mấy tháng thôi."

Tuy họ thường xuyên trò chuyện trong nhóm chat, nhưng gọi điện thế này lại giống như giao tiếp mặt đối mặt hơn, nên Khương Nhược Ninh nói nhiều hơn một chút. Diệp Dư nói: "Được thôi."

Cô vừa dứt lời là đã nghe thấy Kim Mạn gọi mình. Diệp Dư nói: "Em đến ngay ạ."

Tần Tranh nghe thấy giọng Kim Mạn: "Là chị Mạn à?"

"Ừm, hôm nay thu âm." Diệp Dư nói: "Chị Mạn cũng đến phòng thu rồi."

Tần Tranh nhớ ra: "Trước đây cậu nói tháng 4 ra bài hát mới mà, đúng không?"

"Sớm hơn rồi, ngay trong tháng này." Diệp Dư trả lời Tần Tranh.

Khương Nhược Ninh nói: "Vậy chẳng phải tháng này mình có thể nghe bài hát của cậu trên các nền tảng âm nhạc rồi sao?"

Diệp Dư cười nhẹ: "Ừm."

Khương Nhược Ninh nói: "Hồi hộp quá."

Diệp Dư nói: "Vậy mình đi trước nhé, tạm biệt."

Khương Nhược Ninh nói: "Tạm biệt."

Đầu dây bên kia cúp máy, Khương Nhược Ninh nói: "Để mình nghĩ xem, nếu Diệp Dư ra bài hát mới, thì sẽ có bao nhiêu người nghe nhỉ!"

Khương Nhược Ninh nói với Tần Tranh: "Cậu mau tra xem, mấy bài hát đứng đầu bảng xếp hạng bán chạy trên các nền tảng âm nhạc bây giờ là bài nào?"

Tần Tranh cười: "Sao thế? Cậu muốn Diệp Dư vừa lên nền tảng là đã chiếm lĩnh bảng xếp hạng luôn hả?"

Khương Nhược Ninh gật đầu lia lịa: "Không nên sao?"

Thời Tuế giải thích: "Đây không phải là chuyện nên hay không nên. Diệp Dư là người mới, chưa có nền tảng người nghe, giai đoạn đầu có thể lọt vào bảng xếp hạng người mới đã là rất giỏi rồi."

Khương Nhược Ninh nói: "Mình thật sự chưa để ý đến mấy cái này bao giờ."

Tần Tranh nói: "Cứ từ từ, như vậy đã tốt hơn so với trước đây không có tiến triển gì rồi."

Khương Nhược Ninh gật đầu.

Ba người dạo quanh mấy điểm tham quan và quán ăn vặt dưới chân núi, Khương Nhược Ninh cứ đi một đoạn là lại kêu đói, Tần Tranh nói: "Sau này cậu có thể làm mukbang, chắc chắn sẽ nổi tiếng."

Khương Nhược Ninh suy nghĩ một lát: "Mình thấy làm mukbang không hợp với mình."

Tần Tranh buồn cười: "Vậy cậu hợp với cái gì?"

"Đi catwalk trên sàn chữ T đó." Khương Nhược Ninh nói đùa, rồi đi catwalk trước mặt Tần Tranh và Thời Tuế. Cô quay đầu lại nói: "Hai cậu nhìn vóc người của mình nè, không đi làm người mẫu thì thật tiếc!"

Tần Tranh thu lại nụ cười, nhìn Khương Nhược Ninh, muốn nói lại thôi.

Thời Tuế đỡ lấy eo Khương Nhược Ninh, cười rất vui vẻ.

Khương Nhược Ninh hỏi Thời Tuế: "Có giống người mẫu trên tivi không?"

Thời Tuế gật đầu lia lịa.

Tần Tranh cụp mắt, hỏi Thời Tuế: "Còn cậu thì sao, sau này tốt nghiệp đại học muốn làm gì?"

Thời Tuế nói: "Ba mẹ mình hy vọng mình về nhà tiếp quản công việc kinh doanh của gia đình."

Khương Nhược Ninh nhìn Thời Tuế: "Vậy cậu học xong đại học sẽ về Lâm Bình à?"

Thời Tuế nói: "Cũng không biết nữa, mình muốn ra ngoài làm việc vài năm rồi mới tính."

Tần Tranh gật đầu.

Ba người trò chuyện rôm rả mãi cho đến trưa, rồi họ vào một quán miến ở chân núi ăn miến chua cay. Tần Tranh vừa ăn vừa nhìn điện thoại, Khương Nhược Ninh ghé sát vào: "Đang đợi tin nhắn của Vân An hả?"

Tần Tranh nói: "Không, là Hạ Kinh Mặc."

Khương Nhược Ninh nhếch mép, vẻ mặt chán ghét: "Cô ta tìm cậu làm gì?"

Tần Tranh rất hài lòng với thái độ của Khương Nhược Ninh, nói: "Muốn hẹn mình tối nay đi xem phim."

Khương Nhược Ninh: "Tối nay?"

Tần Tranh gật đầu.

Khương Nhược Ninh: "Không được!"

Tần Tranh liếc nhìn cô ấy: "Sao vậy?"

"Cậu làm sao thế!" Khương Nhược Ninh bực bội: "Chẳng lẽ cậu đã đồng ý rồi?"

Tần Tranh nói: "Vẫn đang xem xét."

"Xem xét cái khỉ gì mà xem xét." Khương Nhược Ninh nói: "Cậu thừa biết cô ta không phải người tốt mà, bây giờ cô ta không còn bám lấy Khúc Hàm nữa, cậu cũng có thể thành công lui thân rồi. Đừng nói chuyện với cô ta nữa, chặn cô ta đi!"

Tần Tranh hỏi: "Vậy lỡ cô ta lại đi hại các bạn học khác thì sao?"

Khương Nhược Ninh ngập ngừng: "Chắc không đến nỗi đâu nhỉ?"

Tần Tranh nhún vai: "Cậu cũng nói rồi đó, cô ta không phải người tốt."

Khương Nhược Ninh lẩm bẩm: "Mình không tài nào hiểu nổi, rốt cuộc cô ta muốn làm gì?"

Tần Tranh nói: "Mình không quan tâm cô ta muốn làm gì."

Cô chưa bao giờ nghĩ đến việc thấu hiểu Hạ Kinh Mặc. Có những người sinh ra đã là ác quỷ, kiếp trước, Tần Tranh đã nghĩ đến rất nhiều lý do, thậm chí đứng trên góc độ của Hạ Kinh Mặc để cố gắng thấu hiểu cô ta. Nhưng rồi cô phát hiện ra, cô không tài nào hiểu nổi.

Ba mẹ Hạ Kinh Mặc đối xử với cô ta rất tốt, từ nhỏ đến lớn muốn gì được nấy. Ở trường, tuy thành tích cô ta không được xuất sắc, nhưng thi đỗ vào một trường đại học là chuyện không thành vấn đề. Sau khi tốt nghiệp, cô ta lại có ba mẹ trải đường tìm việc giúp, thuộc tuýp người rất may mắn. Vì vậy Tần Tranh hoàn toàn không thể hiểu nổi, rốt cuộc lúc trước Hạ Kinh Mặc vì mục đích gì mà lại đối xử với Khương Nhược Ninh như vậy.

Sau này Tần Tranh nghĩ.

Có mấy người ác độc.

Không cần đến lý do.

Hạ Kinh Mặc chính là loại người như vậy.

Vì thế, Tần Tranh cũng giữ thái độ muốn kiểm soát đối với Hạ Kinh Mặc. Cô đương nhiên sẽ không để xảy ra chuyện gì với Hạ Kinh Mặc, nhưng cô cũng hy vọng rằng trước khi tốt nghiệp, không một bạn học nào khác có thể nảy sinh chuyện gì với cô ta cả.

Tần Tranh cất điện thoại.

Khương Nhược Ninh tò mò: "Cậu đồng ý rồi à?"

Tần Tranh nhìn vẻ mặt ngứa ngáy muốn biết của Khương Nhược Ninh, cố tình nói: "Cậu đoán xem."

Khương Nhược Ninh:...

Cô muốn vạch tim Tần Tranh ra xem thử!

Khương Nhược Ninh vươn tay ra, Tần Tranh nghiêng người né được. Hai người đùa giỡn rồi trở về nông trại. Chuyến xe về nhà lúc hơn 2 giờ chiều, sau khi lên xe, Tần Tranh gọi cho Tần Quế Lan, báo rằng một lát nữa sẽ về tới nhà. Tần Quế Lan lo lắng sợ hãi hai ngày trời, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm: "Về là tốt rồi, vậy buổi chiều con ở nhà nghỉ ngơi, mẹ sẽ tan làm sớm."

Tần Tranh nói: "Dạ."

Tần Quế Lan hỏi cô: "Có muốn ăn gì không?"

Tần Tranh nói: "Gì cũng được ạ."

Tần Quế Lan bật cười: "Mẹ biết rồi."

Tần Tranh cúp máy, cô xuống xe taxi, vừa trả lời tin nhắn báo đã về nhà của Khương Nhược Ninh, vừa mở cửa đi vào trong. Sáng hôm qua cô đã làm xong gần hết bài tập, chỉ còn lại một phần chép tay. Cô vừa đặt mông xuống ghế, thì đã nghe thấy tiếng động ở cửa.

Mẹ cô về rồi sao?

Nhanh vậy à?

Tần Tranh nhớ lại vừa rồi trong điện thoại, Tần Quế Lan có nói sẽ về sớm. Cô không do dự, xỏ dép lê lật đật chạy ra cửa, mỉm cười mở cửa một cái "xoạt".

Ngay sau đó, nụ cười của cô cứng đờ.

Ngoài cửa.

Vân An chống nạng, bốn mắt nhìn nhau với cô, nhẹ giọng nói: "Tranh Tranh."

---

Tác giả có lời muốn nói:

Vân An: Vợ ơi [đáng thương]

Tần Tranh: Cô là ai? [liếc]

---