Vân An không nhớ mình đã nói bao nhiêu câu. Nàng thấy Tần Tranh gửi cho nàng:【Đừng nói nữa.】
Nàng khựng lại một chút, rồi lại tiếp tục gửi.
Tần Tranh gọi một cú điện thoại tới.
Vân An bắt máy.
Giọng Tần Tranh không tốt: "Đã biết câu đó không phải mình gửi, sao cậu còn nói?"
Vân An đáp lại: "Bởi vì mình muốn nói."
Muốn nói vào lúc cậu có thể nghe thấy mình nói, nói một trăm lần, một ngàn lần.
Tần Tranh nói: "Cậu không mệt sao?"
Hôm nay Vân An vừa mới tái khám, có lẽ còn truyền nước, về đến nhà đã ồn ào đến giờ, không được nghỉ ngơi chút nào. Tần Tranh biết bây giờ không nên đau lòng cho nàng, nhưng cô không nhịn được. Vân An nghe ra giọng nói của Tần Tranh đã dịu đi, bèn nói: "Mình hơi mệt, chân có chút đau nữa."
Tỏ ra thảm thương làm gì, giả vờ đáng thương làm gì chứ.
Tần Tranh nói: "Đáng đời cậu!"
Nói xong, cô cắn môi, hít một hơi thật sâu, lại không khỏi nghĩ đến cảnh tượng Vân An xuất hiện trước mắt mình.
Đâm vào tim cô, đến bây giờ vẫn còn nhói đau.
Tần Tranh hối hận rồi.
Lẽ ra lúc đó cô nên đi tới, hù chết Vân An.
Hoặc là.
Ôm Vân An một cái.
Tần Tranh cụp mắt, trên lông mi còn vương giọt nước, cô lau đi, giọng nghẹn ngào: "Cúp đây."
"Tranh Tranh." Vân An nói: "Cậu ăn cơm xong chưa?"
Tần Tranh nói: "Không phải Nhược Ninh đã nói hết với cậu rồi sao?"
"Đó là cậu ấy nói." Vân An nói: "Mình muốn nghe cậu nói cơ."
Giọng Tần Tranh cứng nhắc: "Ăn xong rồi."
Nói rồi, cô đứng dậy, đi ra khỏi khu bếp lò. Khương Nhược Ninh ngước mắt nhìn Tần Tranh, quay đầu lại nhỏ giọng thì thầm với Thời Tuế: "Hai người họ cãi nhau rồi."
Thời Tuế mỉm cười, không lên tiếng.
Khương Nhược Ninh nhìn cô ấy: "Cậu cười cái gì?"
Thời Tuế nói: "Cãi nhau chứng tỏ tình cảm của họ vẫn tốt đẹp."
Khương Nhược Ninh: "Cậu không sợ họ cãi nhau tới mức chia tay à?"
Thời Tuế nói: "Không sợ."
Khương Nhược Ninh "chậc" một tiếng: "Cậu đúng là có lòng tin vào tình cảm của họ thật đấy."
Thời Tuế nói: "Mình cũng có lòng tin vào tình cảm của cậu."
Khương Nhược Ninh liếc mắt nhìn Thời Tuế: "Vào mình? Cậu biết mình thích ai không mà lại có lòng tin vào mình chứ?"
Thời Tuế cúi đầu cười, không lên tiếng.
Khương Nhược Ninh không nhịn được, đưa tay véo má Thời Tuế: "Không được cười!"
Thời Tuế kéo tay cô xuống, nói: "Được được được, mình không cười."
Tay phải của Khương Nhược Ninh bị Thời Tuế nắm trong lòng bàn tay. Cô giật giật về, nhưng không rút ra được. Khương Nhược Ninh quay đầu, Thời Tuế đang cúi đầu, góc nghiêng của cô ấy được ánh lửa bập bùng trong lò sưởi hắt lên, trông hơi ửng hồng.
Khương Nhược Ninh co ngón tay lại, đầu ngón tay lướt qua lòng bàn tay Thời Tuế.
Khẽ khàng, nhồn nhột.
Thời Tuế nắm chặt hơn.
Tần Tranh đi ra khỏi khoảng sân lớn của nông trại. Bên ngoài tối đen như mực, ở nông thôn mọi người đều nghỉ ngơi khá sớm, bên này có nông trại nên đèn đuốc vẫn sáng. Phía trước nông trại có một khoảng sân nhỏ, lúc Tần Tranh tới đã nhìn thấy. Trong sân trồng rất nhiều hoa, những loài hoa vẫn còn nở rộ vào mùa này quả là hiếm thấy. Cô đi vào trong, ngồi xuống bậc thềm, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
Giọng Vân An êm ái, nàng nói như thể đang dâng vật quý: "Tranh Tranh, đề thi lần trước cậu gửi cho mình, mình làm xong rồi, khi nào cậu sửa cho mình vậy?"
Tần Tranh mỉa mai nàng: "Cậu giỏi hơn mình nhiều, cậu tự sửa đi."
Vân An nói: "Mình không giỏi bằng cậu."
Tần Tranh ngoài cười nhưng trong không cười.
Vân An hỏi cô: "Ngày mai cậu về nhà sao?"
Tần Tranh: "Ừm."
Vân An nói: "Buổi sáng hay buổi chiều?"
Tần Tranh nói: "Không biết."
Vân An nghe ra được sự hờn dỗi trong câu nói này. Lòng người đúng là tham lam, lúc vừa biết Tần Tranh đang giận, trong đầu nàng chỉ toàn nghĩ làm sao để xin lỗi, làm sao để Tần Tranh chịu mở miệng. Cho dù cô có mắng nàng, có nổi giận, Vân An cũng vui vẻ chấp nhận.
Bây giờ nghe giọng nói có hơi lạnh lùng của cô.
Vân An lại đau lòng đến mức muốn khóc hơn.
Nàng thật vô dụng.
Cổ họng Vân An đau nhức, sợ Tần Tranh nghe ra điều khác thường, nàng nói: "Vậy cậu đi đường cẩn thận nha."
Tần Tranh nói: "Biết rồi."
Vân An nói: "Mình đi tắm trước, lát nữa sẽ nhắn tin cho cậu."
Tần Tranh: "Ờ."
Vân An có chút buồn bực.
Tần Tranh định cúp máy.
Vân An bèn gọi: "Tranh Tranh ơi."
Tần Tranh nắm chặt điện thoại.
Vân An nói: "Hôm nay sao cậu không gặp mình, mình chẳng được nhìn thấy cậu gì cả." Giọng nàng đặc biệt tủi thân và mềm mại: "Mình nhớ cậu nhiều lắm."
Một câu nói khiến Tần Tranh suýt nữa thì bật khóc.
Cô nghiến răng, viền hàm căng cứng, những đường gân trên cổ vì căng thẳng mà hiện rõ. Tần Tranh hít một hơi thật sâu, nói: "Đáng đời cậu!"
Nói xong, cô lập tức cúp máy, vùi đầu vào đầu gối, hai vai run run.
Suýt chút nữa đã không kiềm được trong điện thoại.
Tần Tranh vừa khóc vừa hít sâu, trong tầm mắt nhòe đi vì lệ, cô thoáng thấy bông hoa dại màu vàng tươi non bên cạnh bậc thềm. Trong bóng đêm lạnh giá thế này, nó khiến tâm trạng đau nhói của cô dần dần bình ổn lại. Tần Tranh ngồi một lúc lâu, ngón tay sờ lên cánh hoa màu vàng non. Nghe thấy tiếng bước chân phía sau, cô quay đầu lại.
Khương Nhược Ninh và Thời Tuế cũng đã đến bên cạnh cô, nói: "Cậu làm gì vậy? Gọi điện thoại xong rồi à?"
Tần Tranh nói: "Ừm, đang ngắm hoa."
Cô nhìn bông hoa nhỏ màu vàng trước mặt. Khương Nhược Ninh nhìn theo tầm mắt của cô, hỏi: "Bông hoa dại này có gì đẹp đâu?"
Tần Tranh:...
Thời Tuế:...
Thấy mắt Tần Tranh hơi sưng, Thời Tuế kéo tay Khương Nhược Ninh. Khương Nhược Ninh bĩu môi, không nói gì.
Tần Tranh đứng dậy phủi mông, nhìn hai người họ, nói: "Đi thôi, về nào."
Nói xong, Tần Tranh cảm thấy có gì đó không đúng, bèn quay đầu lại, nhìn hai bàn tay đang nắm lấy nhau của họ. Khương Nhược Ninh bị Tần Tranh nhìn đến nỗi ngại ngùng, cô đưa một tay ra, nắm lấy tay Tần Tranh, nói: "Đi thôi, về."
Tay trái cô dắt Tần Tranh, tay phải dắt Thời Tuế, đi ở giữa, giống như một chú bướm.
Tâm trạng u uất của Tần Tranh được Khương Nhược Ninh điều hòa, đã tốt hơn rất nhiều.
Lúc đến cửa phòng, Khương Nhược Ninh không yên tâm: "Cậu thật sự không cần mình ở lại với cậu à?"
Cô thấy mắt Tần Tranh vừa đỏ vừa sưng, cũng không biết vừa rồi Vân An đã dỗ được Tần Tranh chưa.
Tần Tranh nói: "Không cần đâu, mình muốn ngủ một giấc thật ngon."
Khương Nhược Ninh: "Sao nào, mình ở bên cạnh cậu là cậu ngủ không ngon à?"
Tần Tranh nhìn sang Thời Tuế: "Cậu bảo cậu ấy nói xem."
Thời Tuế đột nhiên bị réo tên. Cô ngẩn người, ánh mắt nhìn về phía Tần Tranh, lại đối diện với Khương Nhược Ninh. Cô chớp mắt.
Khương Nhược Ninh giục cô: "Cậu im lặng là có ý gì, mình ngủ rất lỗ mãng sao?"
Thời Tuế nói: "Cũng, cũng tạm được."
Không biết cô nghĩ đến chuyện gì mà mặt hơi đỏ lên, giọng nói lắp bắp. Khương Nhược Ninh cau mày nhìn cô. Thời Tuế nói: "Hai cậu cứ nói chuyện đi, mình về dọn dẹp giường chiếu một chút."
Tần Tranh thấy vẻ mặt Thời Tuế như bốc hỏa thì cảm thấy buồn cười.
Khương Nhược Ninh nhìn Tần Tranh: "Vừa khóc vừa cười, cũng không biết bây giờ cậu bị làm sao nữa."
Tần Tranh nói: "Lát nữa cậu vào trong đó cũng sẽ vừa khóc vừa cười thôi."
Khương Nhược Ninh nói: "Làm sao có thể..." Nói xong, cô phản ứng lại, ngượng ngùng "A" một tiếng, nhìn Tần Tranh: "Cậu nói bậy!"
Cô đỏ mặt, mạnh miệng: "Tụi mình mới không như vậy đâu."
Tần Tranh: "...Mình có nói hai người như thế nào đâu."
Khương Nhược Ninh lầm bầm: "Dù sao cũng không phải như cậu nghĩ."
Tần Tranh: "Mình cũng có nghĩ gì đâu."
Khương Nhược Ninh:...
Cô hậm hực: "Cậu mà nói nữa là mình sẽ không để ý tới cậu đâu."
Tần Tranh nói: "Biết rồi, mình giỡn với cậu thôi."
Khương Nhược Ninh cũng cười, hỏi Tần Tranh: "Tâm trạng tốt hơn chút nào chưa?"
Tần Tranh gật đầu.
Khương Nhược Ninh vỗ vỗ ngực, Tần Tranh nói: "Vỗ nữa là phẳng luôn đó."
Khương Nhược Ninh:...
Cô nói: "Vậy mình vỗ của cậu."
Tần Tranh nhìn bàn tay ma quỷ của cô đưa tới, cứng người hai giây. Giọng Thời Tuế truyền tới: "Nhược Ninh, vào được rồi."
Khương Nhược Ninh thu tay lại.
Tần Tranh buồn cười: "Đi mà vỗ của Thời Tuế ấy."
Khương Nhược Ninh lườm Tần Tranh một cái.
Tần Tranh nói: "Được, mình biết rồi, không nói nữa được chưa?"
Lúc này Khương Nhược Ninh mới gật đầu.
Tần Tranh nhìn cô: "Vừa nãy nắm tay sao không thấy ngại ngùng gì hết vậy?"
Khương Nhược Ninh nói: "Mình có ngại gì đâu."
Nói ra chưa được hai giây, cô nói: "Nè, mà nói thật nhé, tay Thời Tuế ấm ghê, lại còn mềm nữa. Mình thấy còn mềm hơn tay của hai đứa chúng ta."
Tần Tranh cúi đầu nói: "Vậy mình cũng phải đi sờ thử xem."
Khương Nhược Ninh: ...
Tần Tranh chọc vào trán cô: "Thôi không chọc cậu nữa, đi ngủ đi."
Khương Nhược Ninh ôm lấy chỗ bị Tần Tranh chọc, kéo cô ấy lại: "Hai đứa mình chỉ ngủ thôi à nha."
Tần Tranh nói: "Không ngủ thì còn làm gì được nữa?"
Khương Nhược Ninh đỏ mặt: "Bọn mình không làm gì cả."
Tần Tranh thấy Khương Nhược Ninh càng nói càng giống giấu đầu lòi đuôi, cũng muốn bật cười.
Cô cũng chưa từng nghi ngờ hai người họ sẽ làm gì.
Kiếp trước, dù tình cảm giữa Khương Nhược Ninh và Hạ Kinh Mặc có nồng đậm đến mấy, thì cũng chỉ dừng lại ở việc hôn môi. Khương Nhược Ninh trông có vẻ thẳng tính, vô tư, nhưng thật ra rất có chừng mực, trước khi tốt nghiệp cô ấy sẽ không làm ra chuyện gì quá giới hạn.
Hơn nữa, Thời Tuế cũng không phải hạng người không đàng hoàng.
Cho nên Tần Tranh không lo lắm.
Cô chỉ tạo cơ hội cho hai người họ ở riêng, để tình cảm của họ lên men.
Đúng là rất lên men.
Khương Nhược Ninh bước vào phòng, cảm giác cả căn phòng như đang nổi bong bóng màu hồng. Cô nhìn Thời Tuế qua lăng kính của riêng mình, cảm thấy cô ấy có gì đó khác với thường ngày, đến cả hơi thở cũng trở nên ngọt ngào. Thời Tuế trải giường xong, quay đầu lại thấy cô vẫn đứng yên không động đậy, bèn hỏi: "Cậu có mang đồ ngủ theo không?"
"Có mang." Khương Nhược Ninh vừa nói vừa rút bộ đồ ngủ từ trong túi ra. Thời Tuế hỏi cô: "Vậy cậu có tắm không?"
"Tắm...chứ nhỉ?" Nghe Thời Tuế hỏi vậy, đến cả bản thân Khương Nhược Ninh cũng không biết mình có nên tắm hay không. Ban ngày họ đã chạy mấy nơi dưới chân núi, có ra mồ hôi, chỉ là bây giờ cô lại thấy ngại ngùng.
Thời Tuế bật cười thành tiếng: "Rốt cuộc là cậu tắm hay không tắm?"
Khương Nhược Ninh "Ây da" một tiếng: "Tắm tắm tắm."
Cô ôm đồ ngủ đi vào phòng vệ sinh. Phát hiện Thời Tuế đã chuẩn bị sẵn sữa tắm và dầu gội, cô hỏi Thời Tuế: "Cậu mang cái này đến hả?"
"Ừm." Thời Tuế nói: "Dùng đồ của mình vẫn yên tâm hơn, nếu cậu không mang thì dùng của mình đi."
Khương Nhược Ninh quả thật không mang.
Cô không có nhiều kinh nghiệm ở bên ngoài. Khương Nhược Ninh cầm chai dầu gội: "Vậy mình dùng nhé?"
Thời Tuế gật đầu: "Dùng đi."
Khương Nhược Ninh bước vào phòng vệ sinh. Thời Tuế ngồi bên mép giường, nhìn ra ngoài cửa sổ, nghe tiếng nước chảy ào ào trong nhà vệ sinh, đến lúc không còn tiếng nước nữa, rồi lại đến tiếng máy sấy tóc. Cô quay đầu lại, cửa phòng vệ sinh mở ra, Khương Nhược Ninh vừa đi ra vừa xoa mái tóc mới sấy khô. Thời Tuế nhường lại một chỗ bên giường. Căn phòng không lớn lắm, Khương Nhược Ninh vừa đi ra, Thời Tuế đã cảm thấy cả căn phòng tràn ngập mùi hương lan tỏa.
Vẫn là mùi hương cô quen thuộc nhất, là dầu gội và sữa tắm của cô.
Lần trước ở nhà Diệp Dư, cô đã rất muốn để Khương Nhược Ninh dùng sữa tắm của mình. Cô muốn để Khương Nhược Ninh, nhuốm lấy mùi hương của cô.
Suy nghĩ này quá đen tối, cô còn sợ sẽ dọa đến Khương Nhược Ninh.
Khương Nhược Ninh nói: "Dầu gội này của cậu có mùi thơm ghê."
"Mẹ mình mua đó, cậu thích thì lần sau mình mang cho cậu mấy chai." Thời Tuế giải thích. Khương Nhược Ninh xua tay: "Thôi khỏi đi, chắc là đắt lắm."
Thời Tuế thật sự không biết giá, cô im lặng một lát.
Khương Nhược Ninh hỏi cô: "Cậu không tắm à?"
Thời Tuế đứng dậy, cầm lấy đồ ngủ, nói: "Tắm chứ."
Khương Nhược Ninh nhường đường cho Thời Tuế, nhìn cô ấy đi vào phòng vệ sinh. Lúc bóng lưng Thời Tuế biến mất sau cánh cửa, tim Khương Nhược Ninh đập thình thịch như pháo nổ. Cô nhanh chóng mò lấy điện thoại, gọi cho Tần Tranh.
Tần Tranh đang nhắm mắt, cô chỉ lo ngày mai về nhà bị Tần Quế Lan nhìn ra gì đó, nên còn tự làm túi đá nhỏ để chườm lên mắt. Lúc điện thoại rung lên, Tần Tranh tưởng là Vân An nhắn tin. Cô giật "đồ trùm mắt" ra nhìn kỹ, thì ra là Khương Nhược Ninh.
Cô chậm rãi trả lời:【Làm gì đó?】
Khương Nhược Ninh:【Lúc trước ngủ cùng Vân An, cậu làm thế nào để kiềm chế bản thân không động tay động chân vậy?】
Tần Tranh:...
Tần Tranh:【Sao nào, cậu muốn động tay động chân hả?】
Khương Nhược Ninh:【Không biết nữa, mình chỉ sợ mình không nhịn được thôi.】
Tần Tranh:【Cậu cũng quá không có lòng tin vào khả năng tự chủ của bản thân rồi đấy.】
Khương Nhược Ninh:【Đây không phải là vấn đề về khả năng tự chủ.】
Tần Tranh:【Vậy là vấn đề gì?】
Khương Nhược Ninh:【Đây là vấn đề về trí tưởng tượng. Vừa nãy lúc Thời Tuế đi tắm, cậu có biết mình đã nghĩ đến chuyện gì không?】
Tần Tranh:【Gì?】
Khương Nhược Ninh:【Mình vậy mà lại nghĩ, nếu chúng mình kết hôn, đêm tân hôn có phải cậu ấy cũng sẽ như vậy, cầm đồ ngủ rồi nói với mình, mình đi tắm đây không.】
Tần Tranh:【...】
Tần Tranh:【Trí tưởng tượng của cậu, quả nhiên đủ phong phú.】
Khương Nhược Ninh:【Cho nên mình mới sợ đó.】
Tần Tranh:【Vậy hay là, cậu qua đây ngủ với mình đi.】
Khương Nhược Ninh nắm chặt điện thoại.
Tần Tranh đợi một lúc lâu vẫn không thấy Khương Nhược Ninh trả lời, cô bèn đặt điện thoại sang bên cạnh, dỏng tai lên nghe. Nhưng hiệu quả cách âm của phòng này rất tốt, cô căng tai ra mà vẫn không nghe thấy động tĩnh gì từ phòng bên cạnh.
Lúc Thời Tuế ra khỏi phòng vệ sinh, Khương Nhược Ninh đã nằm trên giường. Khương Nhược Ninh nằm thẳng, chiếm một nửa, giống như Sở hà Hán giới [1], phân chia một nửa rành rọt và minh bạch. Thời Tuế ngại ngùng, cô nói: "Cậu làm gì thế?"
[1] Sở hà Hán giới: Tên gọi ranh giới giữa bàn cờ tướng, phân chia hai bên Hán (đỏ) và Sở (đen). Thuật ngữ này bắt nguồn từ cuộc chiến Hán Sở tranh hùng, tượng trưng cho một ranh giới được phân định cực kỳ rõ ràng, không thể xâm phạm.
Khương Nhược Ninh ôm chăn ngồi dậy: "Mình làm gì cơ?"
Thời Tuế hất cằm, ra hiệu cho cô ấy nhìn lên giường. Khương Nhược Ninh nói: "Chúng ta mỗi người một nửa, công bằng ngay thẳng."
Thời Tuế:...
Còn đúng đắn hơn cả lúc chưa yêu nhau.
Nhưng Thời Tuế không muốn tuân theo. Sau khi leo lên giường, cô chui vào trong chăn, nói: "Vậy nếu mình vượt qua ranh giới thì sao?"
Mặt Khương Nhược Ninh đỏ bừng trong nháy mắt, lắp ba lắp bắp: "Không cho!"
Thời Tuế cũng không trêu Khương Nhược Ninh nữa, nói: "Được rồi, tắt đèn thôi."
Cô nằm xuống nửa bên kia.
Khương Nhược Ninh liếc Thời Tuế một cái, rồi tắt đèn. Trong không gian tối đen, họ nói chuyện câu được câu không. Khương Nhược Ninh trở mình, đối mặt với Thời Tuế. Ánh trăng từ ngoài cửa sổ chiếu vào, rọi lên ngũ quan của Thời Tuế, hắt ra đường nét khuôn mặt. Khương Nhược Ninh nhìn đến nỗi ngẩn người, thậm chí Thời Tuế gọi cô mấy tiếng mà cô cũng không nghe thấy. Thời Tuế quay đầu: "Nhược Ninh?"
"Hả?" Khương Nhược Ninh hoàn hồn: "Sao thế?"
Thời Tuế nói: "Đưa tay cho mình."
Mặt Khương Nhược Ninh như quả trứng luộc, nóng đến kinh người, nhưng cô vẫn ngoan ngoãn đưa tay qua, để Thời Tuế nắm lấy. Hai người nắm tay nhau nằm thẳng, thỉnh thoảng Khương Nhược Ninh lại dùng đầu ngón tay khều khều ngón tay Thời Tuế, để lại những vệt tê ngứa như mèo cào trên mu bàn tay cô ấy. Thời Tuế không lên tiếng, bị cô cào chỉ càng nắm chặt tay cô hơn.
Một lúc lâu sau.
Khương Nhược Ninh lầm bầm: "Thời Tuế."
Thời Tuế quay đầu.
Khương Nhược Ninh cũng nhìn Thời Tuế: "Cậu nói xem, hai chúng ta như vậy, có phải là không ổn lắm không?"
Giọng Thời Tuế nghi hoặc: "Cái gì cơ?"
Khương Nhược Ninh nói: "Tranh Tranh và Vân An đang cãi nhau, hai chúng ta như vậy, có phải là không ổn lắm không?"
Giọng Thời Tuế có chút vui vẻ: "Không sao đâu."
Khương Nhược Ninh hỏi: "Thật sự không sao à?"
Thời Tuế nói: "Ừm."
Khương Nhược Ninh cụp mắt, đầu ngón tay khều khều đầu ngón tay Thời Tuế, luồn vào khe hở giữa các ngón tay cô ấy, rồi lại rút ra. Thời Tuế bị Khương Nhược Ninh cào đến nỗi trong lòng cũng dấy lên cảm giác ngứa ngáy, cô dứt khoát đưa một tay nắm chặt tay Khương Nhược Ninh, khuỷu tay chống nửa thân trên lên, ghé sát lại gần cô ấy. Trước ánh mắt kinh ngạc của Khương Nhược Ninh, cô hôn lên má Khương Nhược Ninh một cái.
Thời Tuế nói: "Như vậy mới không ổn này."
Khương Nhược Ninh:...
Trong phòng tức thì im lặng.
Khương Nhược Ninh đến ngón tay cũng không cử động nổi nữa.
---
Tác giả có lời muốn nói:
Tần Tranh: Mình còn tưởng cậu lợi hại lắm chứ.
Khương Nhược Ninh: Sao cậu biết mình không lợi hại?
Đừng quên dành tặng mình 1 vote để tiếp sức cho mình edit những chương tiếp theo nha. Xin chân thành cảm ơn các bạn vì đã đón đọc.