Tần Tranh còn tưởng mình đang mơ, cô đưa tay véo má Vân An, véo một cái thật mạnh. Vân An bị đau: "A!"
Tần Tranh hỏi: "Đau hả?"
Vân An dở khóc dở cười: "Đau mà."
Tần Tranh lấy làm lạ: "Sao mơ mà cũng đau được?"
Vân An nói: "Tranh Tranh, cậu không có đang mơ đâu."
Tần Tranh nhìn nàng chằm chằm: "Không phải mơ sao?"
Vân An gật đầu.
Giây tiếp theo, Tần Tranh đóng cửa lại một cái "rầm"!
Vân An suýt chút nữa bị đập vào chóp mũi. Nàng nín thở, chớp chớp mắt, đợi năm giây nhưng cửa vẫn đóng chặt. Vân An gõ cửa: "Tranh Tranh ơi."
Giọng nói buồn bực của Tần Tranh từ trong nhà vọng ra: "Gì đó?"
Vân An nói: "Cậu mở cửa đi mà."
Tần Tranh nói: "Mình không mở đấy!"
Vân An cúi đầu: "Cậu không mở cửa là mình trèo cửa sổ vào đó nha."
Tần Tranh cười lạnh: "Cậu trèo vào được sao?"
Vân An không lên tiếng.
Tần Tranh áp tai lên cửa, nhưng không nghe thấy động tĩnh gì bên ngoài. Cô chau mày, không lẽ Vân An đi trèo cửa sổ thật? Cái chân của nàng— Tần Tranh quýnh lên, lập tức mở cửa ra muốn xem thử, kết quả lại thấy Vân An hơi nghiêng đầu đứng bên ngoài, đến cả tư thế cũng chưa từng thay đổi.
Lại lừa cô.
Tần Tranh nhanh chóng muốn đóng cửa lại, nhưng lần này Vân An đã có chuẩn bị, một tay nàng đẩy cửa, không cho cô đóng lại. Tần Tranh lườm Vân An một cái, cô đẩy không lại Vân An, nên dứt khoát xoay người đi vào trong nhà.
Vân An cũng vào theo.
Khóe mắt Tần Tranh liếc thấy dáng vẻ đi đứng không lanh lẹ của nàng, trong lòng dấy lên cơn đau nhói dày đặc. Phía sau, Vân An nhìn cô: "Hôm qua cậu nói không giận nữa rồi mà."
"Hôm qua là hôm qua, hôm nay là hôm nay, hôm qua không giận, hôm nay nghĩ lại nên giận, không được à?" Tần Tranh cãi chày cãi cối. Vân An cứng họng không nói được gì, nàng đau đầu, đi về phía Tần Tranh hai bước. Tần Tranh nhích về phía trước, nàng vẫn cứ dán sát vào. Tần Tranh xoay người một cái, suýt nữa đụng phải Vân An. Cô còn chưa kịp mắng người, thì đã thấy Vân An ném cây nạng đi. Tần Tranh theo phản xạ đỡ lấy eo nàng, phòng nàng bị ngã.
Vân An mượn tư thế được Tần Tranh đỡ, hai tay siết chặt, ôm lấy cô.
Tần Tranh giãy giụa trong lòng Vân An một chút, nhưng không thoát ra được. Cô dùng cơ thể cảm nhận trọng lượng và sức lực của Vân An, chóp mũi đều là hơi thở của nàng, vừa quen thuộc lại vừa ấm áp. Hốc mắt Tần Tranh nóng lên, cô vội vàng lau đi, mí mắt khó khăn lắm mới hết sưng, không thể để Tần Quế Lan nhìn ra điều khác thường được.
Đợi cô không còn giãy giụa nữa, Vân An mới từ từ buông cô ra, kéo giãn chút khoảng cách với cô. Tần Tranh hít sâu, nhấc mí mắt, vừa mới đối diện với Vân An là hai tay nàng đã dùng sức, tiếp tục ôm lấy cô, còn dùng sức hơn cả lúc nãy. Tần Tranh cảm giác eo mình sắp gãy đến nơi, cô khó thở, ở trong lòng Vân An buồn bực vỗ lưng nàng, nói: "Buông tay!"
Vân An cố chấp: "Không buông."
"Cậu đừng có điên!" Tần Tranh nghiến răng nghiến lợi: "Mình không thở nổi nữa rồi!"
Lúc này Vân An mới hơi nới lỏng sức. Cô đẩy Vân An ra, Vân An đứng không vững, cô bất đắc dĩ kéo cánh tay nàng lại, kéo nàng về để nàng dựa vào người mình. Vân An gác cằm lên vai Tần Tranh, rất muốn tiếp tục ôm lấy Tần Tranh.
Tựa như vừa rồi, muốn ấn cô vào lồng ngực.
Nhưng nàng mà ôm nữa, Tần Tranh sẽ giận thật mất.
Vân An kiềm nén sự thôi thúc, chậm rãi đứng thẳng người, nghe thấy Tần Tranh hỏi: "Đến từ lúc nào vậy?"
"Buổi sáng." Vân An nói: "Lúc gửi tin nhắn cho cậu."
Tần Tranh nhớ sáng sớm cô có nhận được tin nhắn của Vân An, Vân An hỏi cô khi nào về nhà. Lúc đó cô đang ăn xiên chiên với Khương Nhược Ninh, cộng thêm trong lòng đang nén một cục tức, rất lâu sau mới trả lời Vân An.
Tần Tranh nói: "Vậy sao cậu không nói cho mình biết?"
Vân An nói: "Sợ làm xáo trộn kế hoạch của cậu."
Tần Tranh cười lạnh: "Là do không nôn gặp mình chứ gì."
Vân An:...
Có thể không nôn sao?
Nàng vừa về nhà liền nhìn chằm chằm cửa nhà Tần Tranh, nhìn cả một ngày trời, ngồi trước cửa nhìn, ăn cơm trưa xong bèn nhoài người ở bệ cửa sổ nhìn. Thấy Tần Tranh về, nàng suýt nữa đã quên mất cái chân bị thương của mình mà trực tiếp đứng bật dậy, vẫn là cơn đau kéo lý trí của nàng lại.
Tần Tranh xoay người đi vào nhà bếp. Vân An muốn đi theo, nhưng còn chưa tới cửa, Tần Tranh lại đi ra, bưng một ly nước đưa cho nàng.
Vân An ngồi trước bàn ăn, nhận lấy ly nước, nhấp một ngụm.
Tần Tranh cúi đầu, Vân An mặc một chiếc quần rộng thùng thình che đi đôi chân, nhưng không che được những vết sẹo kia. Vân An thấy cô cứ nhìn chằm chằm vào chân mình, vội giải thích: "Đã đỡ nhiều rồi."
"Đỡ nhiều rồi?" Tần Tranh nói: "Chỗ nào đỡ nhiều đâu? Chẳng phải cách đây không lâu vừa mới phẫu thuật sao?"
Vân An cụp mắt, lại uống một ngụm nước.
Tần Tranh nói: "Cái chân này của cậu, theo cậu đúng là chịu tội mà."
Nói xong, dường như nghĩ đến điều gì đó, sắc mặt cô lập tức trắng bệch. Tần Tranh quay đầu đi, nhìn sang chỗ khác.
Vân An ngước mắt, thấy đuôi mắt Tần Tranh long lanh.
Nàng đặt ly xuống, nói: "Tranh Tranh, mình thật sự không sao, bây giờ đã không còn đau nữa."
Tần Tranh cứng miệng: "Cậu đau hay không mắc mớ gì đến mình."
Vân An ngẩng đầu, nắm lấy tay cô. Tần Tranh ngượng ngùng, muốn giật ra nhưng không nỡ dùng sức. Cô bị Vân An nắm lấy, Vân An nói: "Mình xin lỗi."
Tần Tranh vừa định nổi nóng thì Vân An nói: "Mình biết không nên nói xin lỗi."
Cơn giận của Tần Tranh được vuốt xuôi: "Biết mà còn nói."
Vân An nhìn cô: "Chỉ là muốn nói thôi."
Sắc mặt Tần Tranh rất khó coi, giọng nói cứng nhắc: "Vậy cậu nói đi, nói cho đủ vào!"
Vân An nghe cô nói vậy, ngược lại không mở miệng nữa, chỉ nhìn cô chằm chằm. Tần Tranh bị nàng nhìn đến nỗi mặt nóng bừng, cô nghiến răng: "Cậu nhìn đủ chưa?"
Vân An lắc đầu.
Tần Tranh đột nhiên cúi người, mặt đối mặt với Vân An. Cô vén hết tóc mai hai bên ra sau tai, khuôn mặt trắng nõn tiến về phía trước, nói với Vân An: "Nè, cho cậu nhìn, cho cậu nhìn..."
Tần Tranh còn chưa dứt lời thì Vân An đã vòng tay qua cổ cô, hôn cô một cái.
Tần Tranh ghé quá sát, lúc đôi môi mỏng bị chạm vào, cô cũng không biết là mình hay Vân An chủ động dán tới. Tần Tranh sững sờ, Vân An nhân lúc cô ngẩn người mà kéo cánh tay cô, lôi cô về phía mình. Tần Tranh vừa định đứng thẳng người dậy, thì một tay Vân An đã vòng qua cổ cô, ngẩng đầu hôn cô. Tư thế này Tần Tranh không dùng sức được, cô bị Vân An ấn đầu xuống, cạy mở đôi môi mỏng.
Đầu lưỡi của Vân An như rắn trườn, nó linh hoạt mút lấy, lướt qua hơi thở của Tần Tranh, vơ vét sự ngọt ngào của cô.
Đầu lưỡi Tần Tranh bị mút đến tê dại, hai tay cô đập lên vai Vân An, cố gắng đẩy ra, nhưng lại bị tay kia của Vân An nắm lấy cổ tay. Cô "Ưm" một tiếng, Vân An nuốt trọn cả tiếng kêu khe khẽ này vào bụng.
"Vân...Vân An." Giọng Tần Tranh đứt quãng, mềm mại mà có vẻ yêu kiều. Răng Vân An ma sát vào phần thịt mềm nơi khóe môi Tần Tranh, cắn một cái.
Tần Tranh bật khóc.
Cô đứng dậy một cái "vèo", tức giận trừng mắt nhìn Vân An.
Vân An ngồi đối mắt với cô.
Hai người không ai mở miệng, chỉ nghe thấy động tĩnh ở cửa chính vọng tới, dường như có người đang dùng chìa khóa mở cửa. Cơ thể Tần Tranh cứng đờ! Cô lập tức nhận ra Tần Quế Lan đã về nhà. Vân An cũng nhìn về phía cửa, còn chưa kịp nói thì đã bị Tần Tranh kéo dậy. Nàng ngơ ngác, thấy Tần Tranh đỡ mình dậy thì không hiểu: "Sao vậy?"
"Vào phòng vào phòng!" Tần Tranh nói: "Mau vào phòng!"
Vân An thấy Tần Tranh tay chân luống cuống thì cũng không nghĩ được nhiều, được cô đỡ vào phòng. Lúc vào phòng, Vân An nói: "Cái đó..."
Tần Tranh "À" một tiếng, đẩy mạnh nàng vào trong, sau đó cây nạng cũng bị nhét vào theo.
Vân An:...
Cửa phòng đóng sầm lại, đồng thời cửa chính cũng được mở ra. Tần Quế Lan xách hai cái túi đứng ở cửa, nhìn vào trong: "Tranh Tranh?"
Tần Tranh giả vờ bận rộn từ trong bếp đi ra, nghĩ đến việc mình vừa mới bị hôn, cũng không biết miệng có sưng hay không. Vân An này, lần nào cũng dùng sức như vậy, cô mím môi cũng thấy đau râm ran. Tần Tranh cố dùng tóc che đi nửa bên mặt, nhanh chóng ngẩng đầu rồi lại cúi xuống, nói: "Mẹ, mẹ về rồi ạ."
"Ừm." Tần Quế Lan bận rộn đặt túi mua sắm xuống, không để ý đến sự khác thường của Tần Tranh. Tần Tranh nhân lúc bà đang kiểm kê đồ đã mua, quay đầu đi vào nhà vệ sinh. Cô nhìn vào gương, không sưng, rất tốt. Tần Tranh dùng nước rửa mặt, vỗ vỗ lên má, sau đó đi ra nói: "Mẹ, mẹ mua gì mà nhiều vậy ạ?"
"Hôm nay có chương trình giảm giá, nên mẹ mua nhiều một chút." Tần Quế Lan nhìn cô, nói: "Sao mặt con ướt nhem vậy?"
Tần Tranh tiện tay lấy khăn giấy lau: "Dạ con mới rửa mặt."
Tần Quế Lan không để ý, nói: "Bánh mì này con thích ăn, có thể mang đến trường để tan học ăn. Còn có trứng luộc nước trà này, ông chủ cho thêm hai quả, sáng mai hấp cho con ăn. Còn có sữa..."
Khóe mắt Tần Tranh liếc về phòng mình.
Tần Quế Lan gọi: "Tranh Tranh?"
Tần Tranh hoàn hồn: "Dạ?"
Tần Quế Lan nói: "Nghĩ gì vậy? Gọi con mà con cũng chẳng trả lời mẹ."
Tần Tranh nói: "Dạ không có gì, sao vậy mẹ?"
Tần Quế Lan bày hết đồ ăn ra bàn, hỏi cô: "Buổi tối con muốn ăn gì?"
Tần Tranh nói: "Con sao cũng được, đều được ạ."
Tần Quế Lan chọn qua chọn lại, nói: "Vậy thì mấy món này. Con làm bài tập xong chưa?"
Tần Tranh đứng dậy: "Dạ chưa."
Tần Quế Lan nói: "Vậy con đi làm bài tập trước đi, lát nữa mẹ gọt trái cây cho con."
Tần Tranh sợ nói nhiều thì Tần Quế Lan sẽ nghi ngờ, bèn gật đầu: "Dạ."
Cô đi đến cửa phòng nhưng lại không yên tâm, bèn quay đầu: "Mẹ, vậy con làm bài tập trước, mẹ đừng vào nha ạ."
"Biết rồi mà." Tần Quế Lan nói: "Mẹ không làm phiền con."
Tần Tranh thở phào nhẹ nhõm, mở cửa đi vào.
Vân An ngồi bên giường nhìn ra ngoài cửa sổ. Cửa sổ nhà cô đang mở, gió thổi hiu hiu, thổi tung mái tóc của Vân An. Vân An nghe thấy động tĩnh liền quay đầu lại, Tần Tranh đi vào, đóng cửa rồi nhìn nàng.
Vân An hỏi: "Là dì sao?"
Giọng nàng rất nhẹ và trầm thấp.
Càng khiến Tần Tranh nghe ra một sức hút mà trước đây không có.
Tần Tranh khựng lại một chút: "Ừm, là mẹ mình."
Hai người gần như nói chuyện bằng hơi. Vân An nói: "Chăn của cậu được giặt rồi hả?"
Tần Tranh đi tới, cũng ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng, cô nói: "Chắc là mẹ mình giặt hôm qua."
Vân An cúi đầu, ôm chăn lên một chút, vùi mặt vào và nói: "Giặt rồi cũng toàn là mùi của cậu."
Tần Tranh thấy hành động này của nàng, vậy mà lại cảm thấy rất lộ liễu, tức thì mặt đỏ ửng: "Mình có mùi gì?"
Vân An nhìn cô: "Mùi của nhà."
Tần Tranh thu lại vẻ mặt, nghiêng đầu đối diện với Vân An.
Bên ngoài vọng tới tiếng ghế xê dịch, một tiếng "két" cứa vào đầu quả tim hai người. Tần Tranh lập tức cách Vân An một khoảng bằng cánh tay, Vân An khẽ gọi cô: "Tranh Tranh."
Tần Tranh bực bội: "Gì?"
Vân An có chút do dự hỏi: "Sao mình phải trốn trong phòng?"
"Bởi vì..." Giọng Tần Tranh đột ngột dừng lại.
Đúng vậy.
Đâu phải Tần Quế Lan không quen Vân An.
Tại sao phải trốn chứ?
Tần Tranh chớp mắt, nhất thời không nghĩ ra được lý do nào hay, cô xoay người: "Mình đi nói cho mẹ mình."
Còn chưa kịp đi thì Vân An đã nghiêng người về phía trước, đưa một tay ra nắm lấy cổ tay cô, kéo cô trở lại. Tần Tranh bị Vân An kéo xoay người lại, mặt đối mặt với nàng. Tần Tranh cúi đầu, thấy Vân An đang ôm eo cô, vùi mặt vào bụng dưới của cô. Tay Tần Tranh bị tóc cọ vào, cô cúi đầu xuống.
Vân An từ bụng dưới của cô ngẩng đầu lên, ánh mắt trong veo. Từ sâu trong mắt nàng, Tần Tranh nhìn thấy hình ảnh phản chiếu ngũ quan của mình. Cô nghe Vân An nói: "Tranh Tranh, đừng nói cho dì biết."
Ngón tay Tần Tranh bấu vào lớp áo trên vai Vân An.
Vân An ngẩng đầu: "Giấu mình đi."
---
Tác giả có lời muốn nói:
Tần Tranh: Giấu đi làm gì?
Vân An: Cậu muốn làm gì thì làm cái đó.
Tần Tranh:...
Đừng quên dành tặng mình 1 vote để tiếp sức cho mình edit những chương tiếp theo nha. Xin chân thành cảm ơn các bạn vì đã đón đọc.