GIỚI THIỆU:
Nhà họ Lâm có một nữ nhi dịu dàng hiền thục, một sớm được gả cao vào phủ Thế tử. Thế nhưng, đến ngày thành hôn, người ngồi trong kiệu hoa ấy lại chính là ta.
Ta – tỷ tỷ của Lâm Uyển Như, xuất thân võ tướng, từng là chiến tướng dũng mãnh tung hoành nơi sa trường.
Thế tử trừng mắt, giận dữ quát:
“Nếu nàng biết điều, ta sẽ phong nàng làm Thế tử phi. Còn nếu không, ta lập tức hưu nàng!”
Dưới lớp khăn hỉ, ta khẽ nhếch môi, nhàn nhạt đáp:
“Ồ?”
Đêm ấy, nơi tân phòng, tiếng kêu gào thảm thiết vang lên không dứt…
01
Đêm thành thân.
Thế tử không vén hỉ khăn, cũng chẳng uống rượu hợp cẩn, chỉ ngồi đó, trịch thượng buông lời hăm dọa:
“Ta xưa nay phóng túng, ngươi tốt nhất nên mắt nhắm mắt mở mà chịu đựng. Trước mặt phụ vương mẫu phi, phải khéo léo che giấu thay ta. Nếu dám trái ý, ta sẽ không về phủ nữa!”
Hắn nghiến răng, hung hăng nói thêm:
“Ta không về, để thiên hạ đều biết ngươi không được ta sủng ái, thất sủng trong phủ, xem còn ai dám thân cận với ngươi!”
Đợi hắn trút xong những lời uy hiếp, ta ung dung tự tay vén hỉ khăn, ngẩng mắt nhìn thẳng vào hắn.
Thế tử sở hữu dung mạo tuấn mỹ hiếm thấy, da trắng như ngọc, mắt đen như huyền, đôi môi mím chặt, ánh mắt trừng trừng, bên khóe môi còn có một lúm đồng tiền sâu hóm.
Ta chậm rãi đứng dậy, từng bước tiến về phía hắn.
Hắn dường như nhận ra điều gì đó không ổn, cũng từng bước lùi về sau.
“Ngươi… ngươi định làm gì? Ngươi muốn làm gì… Lâm Uyển Như, Lâm Uyển Như, ngươi—A!”
Một tiếng kêu thất thanh vang lên.
Ta giật lấy dải lụa đỏ, quăng ra quấn chặt lấy eo hắn, mạnh tay kéo một cái.
“Bộp—” một tiếng nặng nề.
Cả thân hình hắn bị quật ngã xuống giường, ôm lấy thắt lưng đau nhức, rên rỉ không ngừng.
Bên ngoài, vang lên tiếng gõ cửa dồn dập:
“Thế tử? Thế tử, ngài không sao chứ?”
Tấm lụa đỏ mềm mại trong tay ta lúc này tựa lưỡi d.a.o bén, dễ dàng rạch toạc ba lớp chăn gấm dày.
Ta bước đến trước giường, một tay nâng cằm hắn lên, giọng nói dịu dàng:
“Bảo bọn họ, ngươi không sao.”
02
Trần Tử Dục co rúm trong giường, run lẩy bẩy.
Ta đứng bên ngoài, ung dung chậm rãi cởi từng lớp y phục.
Đợi đến khi chỉ còn lại lớp trung y mỏng manh, vừa nhấc chân định bước lên giường, giọng Trần Tử Dục bỗng vỡ ra the thé:
“Ngươi đừng qua đây!”
Ta lười đôi co, vươn tay túm lấy cổ áo hắn, thuận tay ném thẳng xuống đất.
“Á—” Một tiếng kêu thảm thiết vang lên, Trần Tử Dục nằm sấp dưới đất, ôm lấy eo, nước mắt chực trào.
Hắn hẳn không hiểu, vì sao mình dốc lòng chọn lựa, rõ ràng là tiểu thư tướng phủ dịu dàng yếu đuối, nay lại hóa thành một nữ tử cứng cỏi thế này.
Ấy bởi lẽ, dịu dàng yếu đuối là Lâm Uyển Như.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Còn ta, là Lâm Chi Sán.
Sáng hôm sau, ta mở mắt, thấy hắn co ro ôm lấy chân giường, vừa ngủ vừa sụt sịt.
Uyển Như gả cho một con ch.ó con còn chưa thay răng sữa, chỉ biết giả vờ hung dữ sủa loạn lên như thế này sao?
Khó trách nàng phải bỏ trốn.
Trước khi ra mắt vợ chồng thân vương, để đề phòng Trần Tử Dục “ăn nói bậy bạ”, ta khẽ bẻ vụn ba chén trà trong tay.
Vụn sứ rơi lách tách xuống đất, dọa con ch.ó con sợ đến hồn vía bay mất.
Phụ thân của chó con này – Trang Thân Vương – là đệ đệ ruột của Hoàng Thượng.
Thân vương phi mỉm cười ôn hòa với ta:
“Hôm hạ sính ta chưa kịp tận mắt thấy con, chỉ nghe mai mối khen con xinh đẹp thế nào, nay gặp mới biết quả thực khuynh quốc khuynh thành, dịu dàng đáng yêu.”
“Phụt—”
Trần Tử Dục phun thẳng một ngụm trà ra đất, vừa đập n.g.ự.c vừa chỉ ta, giọng run run: “Nàng… nàng mà dịu dàng? Nàng—”
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Ta không vội, chỉ khẽ cong môi cười với hắn:
“Ta, làm sao?”
Trần Tử Dục hít hít mũi, nặn ra nụ cười còn khó coi hơn khóc:
“Nàng… dịu dàng, hiền thục, ôn nhu, thuận hòa… ôn, ôn…”
“Ôn” mấy lần, hắn cạn lời, đành chua xót kêu lên:
“Trà này… nóng quá!”
Đến bữa, Trần Tử Dục vừa ăn vừa len lén quan sát sắc mặt ta.
Chỉ cần ta liếc mắt một cái, hắn lập tức ngồi thẳng tắp, ngoan ngoãn như tiểu hài nhi.
Thân vương phi thấy vậy, không chút do dự giao phó việc dạy dỗ thế tử cho ta:
“Phiền con dạy dỗ thế tử học hành tiến bộ.”
“Thưa mẫu phi, con không—á!” Trần Tử Dục còn chưa kịp dứt lời đã hét thảm.
Ta nhẹ nhàng giẫm lên mu bàn chân hắn, cúi đầu dịu giọng:
“Vâng, con dâu nhất định sẽ tận tâm thúc giục thế tử chăm lo học hành.”
03
“…Khổng Tử nói: Tam nhân hành, tất hữu ngã sư… Khổng Tử nói: Học nhi thời tập chi… Khổng Tử…Khổng…”
Trần Tử Dục vừa sụt sịt vừa ngẩng mắt nhìn ta, giọng rụt rè:
“Ta… ta không thích đọc sách, có thể… không đọc nữa được không?”
Ta khẽ xoay quyển binh thư trong tay, giọng nhàn nhạt vang lên:
“Ừm?”
Trần Tử Dục lập tức cúi rạp đầu:
“Khổng Tử, Khổng Tử… Ấy… câu nào tiếp nhỉ?”
Hắn đảo mắt tìm loạn cả buổi, rồi bừng tỉnh:
“À, đọc nhầm dòng rồi…”
Đồ đầu gỗ này!
Ta tức đến bật cười, lại liếc đôi mắt hắn—đen trắng rõ ràng, sạch sẽ không vướng bụi trần.
Ngày trước trong quân doanh, bao lão binh lưu manh bị ta dạy đến khóc cha gọi mẹ. Nay đối diện chỉ là một con “chó con” miệng còn hơi sữa, chẳng lẽ ta lại dạy không nổi?
Thành thân mới hai ngày, ta đã đánh hắn bảy trận.