Thuần Phu

Chương 2



Hắn lấy sách che mặt, len lén vẽ gì đó trên giấy.

 

Ta nhón lấy một hạt dưa, búng thẳng vào trán hắn.

 

“Á!” Trần Tử Dục ôm trán, mặt mếu máo:

“Sao nàng lại đánh ta nữa…”

 

“Đọc sách không chăm chú, còn giở trò gì đó?” Ta bước tới, giật phăng tờ giấy hắn đang vẽ.

 

Ta còn tưởng là hoa cỏ cá chim gì đó, nào ngờ—là một bản vẽ nỏ!

 

Nỏ, khí giới trọng yếu của quốc gia, kết cấu phức tạp vô cùng, vậy mà hắn vẽ tỉ mỉ từng chi tiết, không sai một nét.

 

“Ngươi vẽ?” Ta nghiêng mắt nhìn hắn.

 

“Ta sai rồi! Ta không dám nữa!” Hắn vội vàng túm lấy vành tai mình, lớn tiếng nhận lỗi.

 

Ta cúi xuống nhìn kỹ bản vẽ, so từng bộ phận, từng chi tiết nhỏ nhặt của nỏ.

 

Một lúc sau, ta đặt tờ giấy xuống, chậm rãi giơ tay lên.

 

“Đừng đánh mặt! Đánh đâu cũng được, đừng đánh mặt!” Hắn vội lấy tay che kín mặt.

 

Ta chỉ khẽ xoa lên đỉnh đầu hắn.

 

Hắn hé kẽ tay, len lén nhìn ta.

 

Ta bật cười:

“Vẽ không tệ.”

 

“Nàng… nàng vừa khen ta?” Đôi mắt hắn chớp chớp.

 

Dường như từ trước đến nay chưa từng được ai khen, hắn tròn mắt nhìn ta, nhìn thật lâu rồi bỗng cụp mắt xuống.

 

Sóng tai ửng đỏ, thoắt ẩn thoắt hiện.

 

04

 

Bản vẽ của Trần Tử Dục tinh xảo vô cùng, chỉ nhìn thiết kế thôi cũng đủ đoán ra uy lực kinh người—quả thật là một sát khí thực thụ.

 

Chỉ là, có vài chỗ ta vẫn chưa tường tận, bèn cầm bản vẽ đến thư phòng tìm hắn.

 

“Thế tử phi, thế tử không có ở thư phòng… ngài ấy… ngài ấy đến Hoan Lâu rồi ạ!”

 

Nghe vậy, ta siết chặt tờ bản vẽ, nheo mắt:

“Giỏi lắm.”

 

Lúc ta vừa ra cửa, vừa hay gặp Trang Thân Vương và vương phi.

 

“Uyển Như, con định đi đâu đó?” Vương phi dịu dàng hỏi.

 

“Đệ nhất phong nguyệt chi địa của Đế Kinh—Hoan Lâu.” Ta đáp thật thà.

 

Sắc mặt Trang Thân Vương thoáng trầm xuống:

“Nơi đó cá lẫn rồng, không phải chốn an toàn. Con mang theo thân vệ vương phủ đi, nếu có kẻ dám làm càn… chỉ cần giữ lại một hơi thở là được, còn lại tùy con xử trí.

À, đúng rồi, con đến Hoan Lâu làm gì?”

 

Ta mặt không đổi sắc:

“Bắt thế tử về phủ.”

 

Vương phi chau mày, vẻ mặt nghiêm nghị:

“Không được! Thân vệ vương phủ không dám ra tay với Dục nhi… thế này đi, trong phòng ta có một thanh đại đao, con mang theo. Nếu Dục nhi dám làm càn, cũng chỉ cần giữ lại một hơi thở, còn lại… tùy con xử trí.”



 

05

 

Ta xách một thanh đại đao, bước thẳng vào Hoan Lâu.

 

“Rầm—” Một cước đá văng cửa gian phòng, ba công tử thế gia đang ôm mỹ nhân trong tay đều sững người, c.h.ế.t trân tại chỗ.

 

Ánh mắt ta khẽ liếc qua, dừng lại trên người Trần Tử Dục.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Hắn cũng đang ôm một “vật”.

 

Không phải người.

 

Mà là một cái túi gấm cao đến nửa thân người.

 

“Ngươi là ai?” Một kẻ trong số đó cuối cùng cũng hoàn hồn, lên tiếng.

 

Lâm Uyển Như—ta không phải.

Lâm Chi Sán—cũng không thể tùy tiện xưng ra.

 

Ta hơi khựng lại một thoáng, liền bị Trần Tử Dục chen lời:

“Nàng là thê tử của ta!”

 

Ta lạnh lùng quét mắt nhìn hắn:

“Về phủ.”

 

“Dạ!” Trần Tử Dục dứt khoát đứng phắt dậy.

 

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Một kẻ khác níu tay hắn lại, vừa liếc xéo ta, vừa ra sức nháy mắt:

“Nàng ta xách đao tới thanh lâu bắt ngươi, ngươi mà ngoan ngoãn theo về, sau này còn mặt mũi nào nữa?”

 

Trần Tử Dục khẽ nhíu mày:

“Nhưng… nếu ta không theo nàng về, chẳng phải nàng sẽ mất mặt sao?”

 

“Là mặt nàng ta quan trọng, hay mặt ngươi quan trọng?” Một tên khác sốt ruột quát lên.

 

“Còn cần hỏi sao?” Trần Tử Dục tròn mắt ngạc nhiên, nói như lẽ đương nhiên:

“Dĩ nhiên là mặt nàng ấy quan trọng hơn rồi!”

 

06

 

Trên xe ngựa, ta vừa định mở miệng, hắn lập tức đưa tay túm lấy hai vành tai mình:

“Ta biết sai rồi!”

 

Động tác cực kỳ thuần thục, giọng nhận lỗi vang dội không kém khẩu hiệu quân doanh.

 

“Quả khô và hạt dưa của Hoan Lâu vốn nổi tiếng ngon nhất Đế Kinh. Thấy nàng thích ăn vặt, ta mới đi lấy về cho nàng một túi đầy.”

 

Trong túi gấm, xếp ngay ngắn hơn chục túi nhỏ: lạc rang, hạt dưa, ô mai, mứt quả… từng loại được phân ra cẩn thận, đủ thấy hắn dụng tâm.

 

Ta nhón một miếng mơ khô, đưa vào miệng.

 

Vị chua ngọt lan nơi đầu lưỡi, khiến tâm trạng ta dịu lại không ít.

 

Trần Tử Dục nhích lại gần, vai kề vai với ta, giọng nhỏ nhẹ:

“Nàng thích ăn vặt như thế, cứ như tiểu hài nhi vậy.”

 

“Trước đây, ta chưa từng được ăn những thứ này.” Ta đáp nhạt.

 

Trần Tử Dục thoáng sửng sốt:

“Sao có thể… nàng là ái nữ duy nhất của Tể tướng, ta còn nghe nói ông ấy rất cưng chiều nàng.”

 

“Ái nữ duy nhất…” Ta khẽ cong môi cười, nụ cười nhạt đến mức như có như không.

 

“Không sao.” Trần Tử Dục nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay ta:

“Ngày mai ta sẽ mua sạch tất cả quả khô hạt dưa trong Đế Kinh về đây. Tể tướng không cho nàng ăn, thì ta cho nàng ăn!”

 

Ta ngước mắt nhìn hắn.

 

Bắt gặp ánh nhìn của ta, hắn cong môi nở nụ cười nhạt.

 

Trần Tử Dục dung mạo rực rỡ, đôi mắt trong như bầu trời sau mưa, sáng như gương, đẹp đến chói mắt.

 

Không hiểu sao tim ta khẽ run, cổ tay bị hắn nắm cũng theo phản xạ hơi rụt lại.

 

Về đến vương phủ, ta bước vào phòng, đóng cửa cài then cẩn thận.

 

Một tay ta giật tấm màn lụa buông xuống, *vút vút* hai cái, quấn thẳng quanh eo hắn.