Thuần Phu

Chương 10



Tâm ta đột nhiên run rẩy, còn chưa kịp mở miệng thì Trần Tử Dục đã bật người đứng dậy trước:

 

“Phải phải phải! Nhầm rồi! Tuyệt đối là nhầm rồi! Hoàng bá phụ anh minh! Tạ ơn hoàng bá phụ! Tạ ơn hoàng bá phụ!… Hay là để con dập đầu tạ ơn luôn nhé?”

 

Hoàng đế giơ tay chỉ vào hắn, nửa cười nửa giận:

“Đứa nhỏ vô dụng.”

 

“…Vô dụng cũng được, con chỉ cần thê tử thôi.” Trần Tử Dục nhỏ giọng lẩm bẩm.

 

Dưới ống tay áo rộng, hắn siết chặt bàn tay ta, không chịu buông ra dù chỉ một khắc.

 

Trong lòng ta trăm mối tơ vò—một khi thân phận và bối cảnh được xác lập, dù Trần Tử Du có bao nhiêu thủ đoạn cũng không thể đưa ta đi.

 

Hiển nhiên Trần Tử Du cũng hiểu điều đó. Hắn vẫn chưa chịu từ bỏ, vừa định lên tiếng thì Hoàng đế đã cất giọng, nhẹ nhàng nhưng nặng tựa núi:

“Chiến sự Tây Cương, đã kéo dài bao nhiêu năm rồi?”

 

“Tám năm.” Trần Tử Du đáp.

 

Hoàng đế khẽ lắc đầu. Trần Tử Du cầm quân tám năm, nhưng trước đó Duệ Thân Vương cũng từng thống lĩnh.

 

Chiến tranh ở Tây Cương… đã liên miên hơn mười năm.

 

Giọng Hoàng đế phảng phất mệt mỏi:

“Phụ vương ngươi lần đầu ra trận là vào năm trẫm mới đăng cơ. Khi Tây Cương xâm lấn, ông ấy lãnh binh chống địch, giữ vững giang sơn, từng nói—ông tìm thấy tín niệm trong khói lửa, muốn rong ruổi chiến trường cả đời.

 

“Trẫm và các hoàng đệ vốn tình thâm huynh đệ, khi ấy trẫm cũng nghĩ, thật tốt—đệ đệ của trẫm là anh hùng.”

 

Nhưng rồi giọng nói đổi sắc, trở nên trầm khàn:

“Thế rồi, phụ vương ngươi từ thủ thành chuyển sang tấn công, dẫn thiết kỵ tiến quân Tây chinh, bắt đầu cuộc chiến Tây Cương kéo dài mười chín năm.”

 

Mười chín năm qua, chiến hỏa không dứt, đồ sát không ngừng.

 

Những kẻ chịu nạn, không chỉ là Tây Cương chư quốc.

 

“Du nhi,” Hoàng đế nhìn Trần Tử Du, ánh mắt sâu thẳm như đáy biển,

“thu binh an dân, dừng tranh bá đồ vương. Ngươi có bằng lòng không?”

 

Trong tình thế này, đổi lại là người khác, hẳn sẽ thuận thế mà đáp “thần bằng lòng”.

 

Nhưng ta biết rõ—Trần Tử Du vốn kiêu ngạo cố chấp, thà gãy không cong.

 

Hắn im lặng, ánh mắt lạnh lẽo.

 

Hoàng đế thở dài, rồi quay sang Trần Tử Dục:

“Dục nhi, còn ngươi thì sao?”

 

Trần Tử Dục trầm ngâm giây lát rồi nói:

“Dạo trước, con từng gặp dân chạy loạn, phần lớn đều là phụ nữ và trẻ con vô gia cư. Con vốn không hiểu chiến tranh là gì, chiến trường ra sao, vì con chưa từng tận mắt chứng kiến. Nhưng nhìn những dân chạy loạn ấy, con bỗng hiểu ra…

 

“Hoàng bá phụ, người nói xem, đối với ‘nhân’, thứ gì là quan trọng nhất?”

 

“Là thứ gì?” Hoàng đế thuận theo hỏi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

“Là mạng sống.” Trần Tử Dục đáp,

“Chỉ có mạng sống, mới là thứ quý giá nhất đời người. Chiến tranh bùng nổ, nam nhân c.h.ế.t trên sa trường, nữ nhân và trẻ con c.h.ế.t vì đói khổ, lưu lạc… Mạng mất rồi, thì còn gì nữa đâu?

 

“Tu thân, tề gia, trị quốc, bình thiên hạ—‘thân’ là mạng mình còn sống. ‘Gia’ là mạng sống của huyết tộc. ‘Quốc’ là mạng của đồng bào. ‘Thiên hạ’ là vạn dân cộng lại thành mạng.

 

“Nếu ngay cả mạng cũng giữ không được, thì nói gì đến thân, đến gia, đến quốc, đến thiên hạ?”

 

Hắn ngẩng đầu nhìn thẳng vào Hoàng đế:

“Dục nhi bất hiếu, trước kia ham chơi không biết phép tắc, nhưng nay… Dục nhi nguyện cầu hòa dẹp binh, nuôi dân dưỡng sinh!”

 

Trong mắt Hoàng đế thoáng qua tia an lòng.

 

Trần Tử Du lạnh giọng:

“Không có m.á.u thịt xông pha, thiên hạ sớm muộn cũng bị người khác diệt.”

 

“Không phải chuyện gì cũng phải lấy chiến tranh giải quyết.”

 

Ta từ tay áo rút ra một cuộn bản vẽ, tung nhẹ một cái.

 

Cuộn vải trải dài trên mặt đất, hiện ra hơn chục thiết kế nỏ xe, tên liễn, cơ quan cường lực.

 

Đồng tử Trần Tử Du co lại.

 

Hoàng đế cũng thoáng kinh ngạc.

 

Ta nghiêm người, hành quân lễ:

“Đây là nỏ xa do Trần Tử Dục thiết kế. Một chiếc có thể g.i.ế.c trăm địch. Với loại vũ khí này để tự vệ, uy hiếp, đủ giữ vững giang sơn, quốc thái dân an.”

 

24

 

Xe ngựa của Trần Tử Dục và Trần Tử Du dừng lại ở hai hướng đối diện.

 

Trước khi lên xe, Trần Tử Du chặn đường, muốn nói chuyện riêng với ta.

 

Trần Tử Dục đầy vẻ cảnh giác. Ta khẽ vỗ mu bàn tay hắn trấn an, rồi theo Trần Tử Du rẽ sang một góc vắng người.

 

“Ta từng nghĩ, ngươi và ta là cùng một loại người.” Trần Tử Du nhìn thẳng, ánh mắt sâu đến rợn người.

 

Ta hiểu hắn ám chỉ điều gì, nhưng không định phản bác, chỉ nhàn nhạt mở lời:

“Ngươi có sợ c.h.ế.t không?”

 

Trần Tử Du không đáp, đôi mắt hẹp dài khẽ nheo, ánh nhìn lạnh buốt.

 

“Vậy nếu,” ta tiếp tục, giọng bình thản như đang nói chuyện tầm thường, “chặt đứt tứ chi của ngươi, rạch đứt khí quản, để mặc ngươi c.h.ế.t dần trong ngạt thở—ngươi có sợ không?”

 

Ánh mắt Trần Tử Du càng thêm u ám, hàn khí lan tràn.

 

“Hay là, để từng mũi tên, từng mũi tên xuyên qua thân thể ngươi, mười mũi, trăm mũi… đến khi m.á.u chảy cạn mới chịu để ngươi chết?” Ta vẫn nói, không chút chùn giọng.

 

Trong loạn chiến, kiểu c.h.ế.t ấy đã là may mắn. Ta từng thấy những cái c.h.ế.t còn bi thảm và thống khổ hơn gấp trăm lần.

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^