Ta nhìn sâu vào mắt hắn, từng chữ trầm như đinh đóng:
“Thế tử, ngươi có hỉ nộ ai lạc, ngươi là m.á.u thịt phàm nhân, vậy mà ngươi lại bắt người khác trở thành lưỡi đao vô tình, thứ binh khí cứng lạnh không biết đau—nhưng m.á.u họ cũng đỏ, cũng nóng.
“Họ biết đau. Và họ… còn sợ đau hơn cả ngươi.
“Binh khí, có biết chảy m.á.u không? Có biết sợ hãi không? Không. Vậy nên, từ đầu đến cuối, chưa bao giờ có cái gọi là ‘binh khí’… chỉ có con người.”
Trần Tử Du xưa nay coi sinh mạng như cỏ rác, biến chiến trường thành vũ đài, coi người sống c.h.ế.t như trò tiêu khiển để thỏa mãn cơn nghiện huyết sát của hắn.
Nhưng nếu đổi lại—hắn không phải thế tử, không có quyền lực trong tay—liệu hắn còn có thể dửng dưng gọi người khác là “binh khí” không?
Suy cho cùng, chỉ là quyền quý và con kiến: một bên có thể tùy ý nghiền ép, một bên chỉ có thể bị nghiền nát.
25
Trên đường về phủ, Trần Tử Dục chống cằm trên chiếc bàn nhỏ trong xe ngựa, xắn tay áo lên, cắm cúi viết lách như gió.
Dạo gần đây hắn đã rất chăm chỉ, nhưng khí thế hôm nay… ta cũng là lần đầu thấy.
“…Quân Võ Học Viện?” Ta lướt mắt qua vài chữ mở đầu.
“Ừm.” Trần Tử Dục dừng bút, ngẩng đầu lên, cười rạng rỡ với ta:
“Thê tử, nàng giỏi binh pháp, võ nghệ cao cường. Ta biết vẽ, thiết kế nỏ mạnh. Chúng ta cùng sáng lập một tư thục để đào tạo tướng lĩnh quân sự.
“Đất nước muốn hưng thịnh, không phải chỉ biết đánh giặc mới được.”
Ta cụp mắt, im lặng một lúc.
Thấy thế, Trần Tử Dục hơi chần chừ:
“Hay là… nàng thấy không ổn?”
Ta chậm rãi cất tiếng, ánh mắt sâu như lưỡi đao:
“Trần Tử Dục, viện này… có nhận nữ tử không?”
“Chỉ cần nàng muốn, đương nhiên có thể nhận.” Hắn gật đầu không chút do dự.
“Không phải ‘có thể’, mà vốn dĩ phải như thế.” Ta nhìn thẳng hắn, giọng kiên quyết:
“Chỉ huy tác chiến, thiết kế binh khí, chưa từng phân biệt nam nữ.”
Trần Tử Dục ngẩn ra giây lát, rồi bỗng mỉm cười, phất tay cầm bút, viết một câu lên trang giấy:
[Khuyên ông trời chớ rụt rè, tài năng không phân biệt nam hay nữ.]
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Vậy tên học viện gọi là—‘Khuyên Tài Học Viện’ nhé! … Á! Đau đau đau… Đổi thành ‘Khuyên Người Học Viện’ cũng được… A a… nàng nói gì cũng được, thê tử ơi, nhẹ tay chút…”
…
26
“Trần Tử Dục.”
“Dạ!”
“Về sau… chàng định làm hoàng đế sao?”
“Chuyện ấy là do hoàng bá phụ quyết định. Người tin ta, ta sẽ làm; người không tin ta…”
“Thì sao?”
“Lời hôm ấy, dù có ngây thơ buồn cười, ta cũng không hối hận.”
Làm hoàng đế, có thể giúp được vạn người.
Làm thân vương, có thể giúp được ngàn người.
Làm thế tử, có thể giúp được trăm người.
Làm Trần Tử Dục… dù chỉ giúp được một người, cũng cam tâm.
“Thê tử!”
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
“Ừ?”
“Nàng chưa từng nói thích ta… nói thử đi?”
“Một lần thôi.”
“Cái này là gian lận! Không tính! Không ai làm thế cả! Thê tử, thê tử, ta cầu nàng, nói thích ta đi…”
“…Đồ ngốc.”
Nàng thích ngọt, hắn dịu dàng như mật.
Nàng thích hương thơm, hắn thơm ngát.
Nàng thích ánh dương, hắn chính là ánh dương.
Nên lẽ tất nhiên, nàng thích hắn.
-HẾT-