Thuần Phu

Chương 8



19

 

Ta là Minh Ngạc, là trưởng nữ của Tể tướng đương triều Lâm Phất… nhưng ta không phải “ái nữ duy nhất” như lời người ta nói.

 

Mẫu thân ta vốn là một ca kỹ nơi thanh lâu, từng có một đoạn tình duyên chóng vánh với Lâm Phất khi ông ta còn chưa đỗ đạt.

 

Đến lúc Lâm Phất thi đậu tú tài, mẫu thân đã mang thai, nhưng bà cũng không dám chắc đứa trẻ ấy có phải của ông hay không.

 

Ta sinh ra ở thanh lâu, lớn lên trong thanh lâu. Sau khi mẫu thân mất, ta bị đưa vào tướng phủ.

 

“Một đứa con riêng xuất hiện đột ngột, tất nhiên khiến người ta sinh nghi. Người nhà họ Lâm dùng hình tra khảo, nhưng lại phát hiện… dù quất roi hay đánh gậy, ta chẳng hề thấy đau… Ta là một con quái vật.”

 

“Về sau, Trần Tử Du đem ta đi. Hắn nói hắn thiếu một lưỡi đao vừa tay.

 

“Thế là, hắn rèn ta thành lưỡi đao.”

 

Giọng ta dần run rẩy, ánh mắt trống rỗng.

 

Thế gian này có rất nhiều người thiên phú dị bẩm: nhanh nhẹn, mắt tinh, sức mạnh vượt trội… Trần Tử Du dùng đủ mọi thủ đoạn bắt giữ những người ấy, rèn họ thành những “binh khí” giống hệt ta.

 

“Ngươi biết không? Binh khí—là phải vượt qua sợ hãi, g.i.ế.c c.h.ế.t nhân tính, không còn tình cảm, chỉ biết g.i.ế.c chóc.”

 

Trái ngược với sự ôn hòa của Trang Thân Vương, Duệ Thân Vương chủ trương chinh phạt tàn khốc.

 

Tám năm trước, ở chiến trường Tây Cương, hắn bị trọng thương, quyền binh trao lại cho Trần Tử Du.

 

So với phụ thân ruột, Trần Tử Du càng khát m.á.u hơn. Tám năm qua, hắn xóa sổ mười sáu tiểu quốc Tây Cương, vẫn tiếp tục tiến quân về phía tây, không ngừng chinh chiến, không ngừng đồ sát, bành trướng lãnh thổ đến mức chưa từng có trong lịch sử.

 

“Ta không biết hắn định đánh tới đâu, đánh đến chỗ nào, đánh đến khi nào mới chịu dừng tay.

 

“Nhưng U Minh quân… đã c.h.ế.t sạch rồi.”

 

Trận chiến ấy quá mức thảm khốc. Khi ta bò ra khỏi hố chôn vạn người, đập vào mắt chỉ còn t.h.i t.h.ể và m.á.u tanh.

 

“Ta… đã c.h.ế.t một lần. Quãng đời còn lại, ta chỉ muốn sống thật tốt, sống như một người bình thường.”

 

Đôi mắt ta nóng lên, buông bàn tay đang nắm lấy:

“Ta không phải Lâm Uyển Như. Ta là Lâm Chi Sán. Là Lâm Chi Sán… ta là…”

 

“Ta mặc kệ nàng là ai.”

 

Trần Tử Dục nắm c.h.ặ.t t.a.y ta trở lại, đôi mắt kiên định nhìn sâu vào mắt ta:

“Ta chỉ biết—ta thích nàng.”

 

20

 

Trần Tử Dục như thể chỉ sau một đêm liền lột xác trưởng thành.

 

Không cần ta giục giã hay đe dọa, hắn chủ động đến Thái Học chăm chỉ hơn nhiều.

 

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Về phủ, cũng không còn quanh quẩn trêu mèo chọc chó, cả ngày vùi đầu vào bản vẽ.

 

Hắn vốn có thiên phú dị thường về thiết kế vũ khí, nhưng dẫu sao chưa từng thực chiến nơi sa trường, nhiều kết cấu và tầm b.ắ.n vẫn phải hỏi ta tới lui mấy lần.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Điều đó… thật sự ổn sao?

 

Trong lòng ta mơ hồ dấy lên lo lắng. Trước kia từng bực hắn ham chơi, mà giờ lại sợ hắn quá ổn trọng, sợ hắn đánh mất phần hồn nhiên vốn có.

 

“Dạo gần đây, ta hay nghĩ… ngoài lần suýt bị bán đi, những năm qua ta chẳng hề nếm trải khổ đau nhân thế.

 

“Ta không biết đại ca và hoàng thúc đang toan tính điều gì, càng không rõ Minh Ngạc tướng quân và U Minh quân có bao nhiêu huyết lệ bi ai.

 

“Nhìn dân chạy loạn chắn đường, ta chỉ thấy xót xa, bèn ngây ngô nói sẽ giúp được bao nhiêu thì giúp… Nghĩ lại thật ngốc, phải không?”

 

Trần Tử Dục mím môi, chậm rãi nói:

“Nếu ta cứ như trước kia, ta giúp không nổi ai cả… đến cả nàng, có lẽ ta cũng không bảo vệ được.”

 

Nói xong, hắn khẽ cười với ta.

 

“Ta không có cơ hội quay về quá khứ để cứu nàng, nhưng ít nhất, trong tương lai, ta phải có đủ năng lực để đi cùng nàng.”

 

Ta nhìn Trần Tử Dục, khẽ thì thầm:

“Ngươi… cần gì phải làm vậy…”

 

“Đã không còn kịp nữa rồi.” Trần Tử Dục thở dài, đôi mắt sáng cong lên, cười như nắng mai sau cơn mưa:

“Từ đêm động phòng, lúc nàng lần đầu đánh ta, đã không còn kịp rồi.

 

“Ta thật sự rất thích bị nàng đánh.

 

“Thê tử à, có rảnh thì đánh ta nhiều vào, ba ngày không đánh, ta liền muốn quậy tung nóc nhà đấy, ta không chịu được ai chiều quá lâu đâu!”

 

Giọng điệu này, ánh mắt này…

 

Vẫn tươi sáng, rực rỡ như bầu trời trong xanh sau mưa giông.

 

Nhìn đôi mày mắt tinh khôi của hắn, ta không nhịn được khẽ búng nhẹ lên trán:

“Đồ ngốc…”

 

21

 

Việc Trần Tử Du tìm đến cửa, chỉ là vấn đề thời gian—ta đã sớm chuẩn bị tâm lý.

 

Vì thế, khi hắn bước vào chính sảnh, mặc dù bản năng từng bị thuần phục khẽ trỗi dậy, ta vẫn gắng kìm nén, giữ vững bình tĩnh.

 

Trần Tử Du khẽ búng quạt xếp bằng sắt, ánh mắt lười biếng mà lạnh lẽo liếc sang ta:

“Ngươi nghĩ sao rồi?”

 

“Lời của thế tử, ta vẫn nghe không hiểu.” Ta thản nhiên từ chối.

 

Ngón tay Trần Tử Du kẹp lấy cằm ta, ánh mắt lóe lên tia tàn độc:

“Ngươi là một thanh đao thuận tay nhất của ta. Đừng ép ta phải tự mình bẻ gãy ngươi.”

 

Xương cằm đã vang lên tiếng răng rắc, nhưng ta chỉ cảm nhận được chút đau nhè nhẹ.

 

“Hừ… đã muốn c.h.ế.t yểu, ta sẽ thành toàn!”