Thuần Phu

Chương 7



Nàng trừng ta đến mức khóe mắt hằn lên, nhưng chỉ một thoáng đã không nhịn được bật cười:

“Thôi thôi… tỷ đừng gọi, nếu thật sự gọi, e đêm nay muội phải gặp ác mộng mất.”

 

Dứt lời, nàng từ từ thu lại nụ cười, nghiêm giọng:

“Người mặc huyết y hôm qua… là thế tử Duệ Vương, Trần Tử Du, đúng không?”

 

Năm xưa khi ta được đưa đi, cô bé Lâm Uyển Như từng thoáng thấy Trần Tử Du một lần.

 

Hắn khi đó bẻ gãy ba ngón tay ta, nở nụ cười tàn nhẫn: “Thử thách nhẫn nhịn, ngươi qua rồi.”

 

Nay nghĩ lại, ba ngón tay ấy… lại hóa ra là lần “thử thách” nhẹ nhàng nhất suốt hơn mười năm sau đó.

 

“Muội hiểu vì sao tỷ phải đổi lời. Tỷ không phải là lưỡi d.a.o hàn thiết vô tri, không biết đau, không biết sợ. Dưới áp lực ấy, bản năng tự cứu cũng là điều dễ hiểu.

 

“Cái tên Trần Tử Du kia—chỉ cần nghĩ đến nụ cười của hắn năm ấy, muội cũng thấy lạnh sống lưng.”

 

Uyển Như nhẹ giọng, dứt khoát:

“Tỷ cần Trần Tử Dục. Cần thân phận thế tử phi. Từ hôm nay, tỷ chính là muội. Tỷ là Lâm Uyển Như.”

 

“Không được.” Ta trầm giọng nói:

“Ta không thể chiếm lấy thân phận của muội, càng không thể đem thân phận ta cho muội. Muội là ái nữ duy nhất của Tể tướng, còn ta… chỉ là một kẻ không thể lộ diện dưới ánh sáng.”

 

Lâm Uyển Như lắc đầu:

“Tỷ từng nghĩ chưa? Muội tùy hứng trốn hôn, nếu không nhờ tỷ thay muội bước vào, Trang Thân Vương có bỏ qua không? Ngay từ đầu, chính là muội… từ bỏ thân phận và trách nhiệm.

 

“Hơn nữa…”

 

Uyển Như ghé sát, đôi mắt như muốn nhìn thấu tim ta:

“Tên ngốc kia… hình như hắn thích tỷ rồi.”

 

Cả người ta khẽ chấn động.

 

“Tỷ, không có danh phận thế tử phi, muội vẫn là… vẫn là nữ nhi được phụ mẫu sủng ái nhất.

 

“Nhưng tỷ thì sao…” Uyển Như dừng lại, giọng chậm rãi, nhẹ như lông vũ:

“Tỷ chỉ còn muội… và hắn… phải không?”

 

17

 

Hết kỳ nghỉ tuần, ta như thường lệ đưa Trần Tử Dục đến Thái Học. Trên đường về phủ, xe ngựa bị chặn lại.

 

Một cây quạt xếp khung sắt lạnh buốt vươn tới, khẽ vén rèm xe.

 

Trần Tử Du vẫn khoác trên người bộ huyết y rực rỡ chói mắt, mày mắt tà mị, khi nhìn ta mang theo nụ cười lười biếng mà nguy hiểm:

“Ta từng nghĩ đến một vạn loại kết cục giữa ngươi và ta, nhưng không ngờ—ngươi lại chọn làm kẻ đào binh.”

 

“Ta không hiểu ngươi đang nói gì.” Ta đáp, giọng lạnh như băng.

 

Cán quạt lạnh lẽo nâng cằm ta lên. Trần Tử Du hạ mắt, đôi đồng tử lấp lánh như ngọn lửa quỷ dị:

“Ngươi là lưỡi đao sắc bén nhất của ta, trở về bên cạnh ta, tái lập U Minh quân.”

 

Mùi tanh m.á.u trên cây quạt đó, vốn là thứ ta quá quen thuộc.

 

Nhưng giờ đây, ta đã nếm qua vị ngọt, ngửi qua mùi thơm, thấy được ánh sáng, cảm nhận được ôn nhu.

 

Sát khí ấy… lạnh lẽo đến tận xương, như muốn kéo ta trở về vực sâu.

 

Ta như đứng giữa một mảnh thiên địa tro tàn, xung quanh khói lửa mịt mù, dưới chân là vô số thi thể:

 

Có kẻ bị c.h.é.m rơi đầu.

Có kẻ tay chân bị chặt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Có kẻ n.g.ự.c bị xuyên thủng.

Có kẻ bị xé nát thành từng mảnh…

 

Vô số bàn tay nhuốm m.á.u từ trong đất vươn lên, bấu chặt lấy ta.

 

Chúng không ngừng gào thét:

“Đưa ta về nhà.”

 

Tiếng gọi oán hận, bi thiết ấy lặp đi lặp lại, từng tiếng, từng tiếng:

“Đưa ta về nhà…”

“Đưa ta về nhà…”

 

“Uyển Như, Uyển Như!”

 

Có tiếng ai đó gọi, nhưng ta không phải Lâm Uyển Như. Cái tên ấy… không phải gọi ta.

 

Ta cũng muốn về nhà.

Ta cũng sợ hãi.

Nhưng… ai sẽ dẫn ta đi? Ai có thể cứu ta?

 

Những bàn tay kia, từng đôi, từng đôi, từng ngón, gần như muốn xé ta thành trăm mảnh.

 

“Thê tử!”

 

Một tiếng gọi bỗng trở nên vang dội, kéo ta về thực tại.

 

Ta giật mình mở bừng mắt, cơn ác mộng tan biến, hơi thở hỗn loạn, cả người run rẩy dữ dội.

 

Ngay khoảnh khắc tiếp theo, một vòng tay ấm áp ôm trọn lấy ta.

 

“Bên ngoài sấm chớp, nàng sợ rồi phải không? Đừng lo, ta đây, ta ở đây. Khi nhỏ ta cũng sợ sấm chớp… không sao đâu, có ta bên cạnh rồi.”

 

Cảm nhận được ta vẫn run rẩy không thôi, Trần Tử Dục càng ôm chặt hơn, giọng thì thầm vỗ về.

 

Ta chậm chạp ngẩng đầu, ánh mắt vẫn còn mờ mịt nhìn về phía Trần Tử Du, khẽ khàng nói, giọng khàn đục:

“Ta…”

 

Rầm!

 

Một tiếng sét xé trời giáng xuống.

 

Cả người ta run lên bần bật, vội nhắm nghiền mắt, sau mấy hơi thở dồn dập, không kịp nghĩ ngợi liền nắm lấy tay hắn kéo đi.

 

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

“Thê tử! Nàng đi đâu vậy? Ngoài kia đang mưa! Giày! Ít nhất cũng mang giày đã chứ!”

 

18

 

Đẩy cánh cửa từ đường ra, một tia chớp xé toạc bầu trời, ánh bạc lóe lên chói mắt.

 

Trên bài vị, bốn chữ “Minh Ngạc Tướng Quân” lạnh lẽo, quỷ dị đến rợn người.

 

“Người ướt hết rồi.” Trần Tử Dục vội kéo ống tay áo lau mặt cho ta, giọng lo lắng:

“Có lạnh không? Ta về lấy y phục cho nàng nhé!”

 

Ta vẫn nắm c.h.ặ.t t.a.y hắn, ánh mắt không rời khỏi bài vị lạnh như băng kia.

 

Hồi lâu sau, ta khẽ khép mắt lại.

 

Giọng khàn đục, mang theo một tia cam chịu, bật ra:

 

“…Ta—chính là Minh Ngạc.”