Hắn vốn nổi danh là người hay cười, bất cứ gặp ai cũng thân thiện, tỏ ra dễ gần.
"A, đây là tiểu nữ Ôn gia phải không, nghe nói mấy năm nay thường chép kinh trước mặt Thái hậu, vẫn chưa có dịp gặp."
Ta vội vàng quỳ xuống bái kiến.
"Thôi thôi, đứng lên đi. Vài năm trước lúc ta còn qua lại thân thiết với phụ thân ngươi, ngươi vẫn là cô nương hay đỏ mặt khi gặp người lạ. Không ngờ hôm nay gặp lại, đã khiến người ta kinh diễm đến vậy."
Kỳ vương khẽ cười nhạt:
"Thiên hạ đều biết Thái tử yêu thích mỹ nhân, chẳng lẽ định có ý đồ gì sao?"
Thái tử cười ha hả:
"Nữ tử Ôn gia hiền lành nết na, nếu làm trắc phi Thái tử, hẳn cũng hợp lẽ."
Ta hơi nhíu mày, đang định mở miệng.
Thì từ phía sau, bỗng vang lên một tiếng gọi gấp gáp:
"Không được!"
15
Mọi người đồng loạt quay đầu nhìn lại.
Lại là Tề Tu.
Hắn đứng giữa đám môn khách của Kỳ vương, sắc mặt trắng bệch.
Thái tử nhíu mày, tỏ vẻ không vui:
"Tứ đệ, đây là thuộc hạ của ngươi? Dám vô lễ nói năng với Cô như thế? Nếu không nể mặt đệ, ta đã lập tức bắt người rồi."
Kỳ vương mỉm cười:
"Thái tử nói vậy e là oan uổng. Người này là con trai của Tề ngự sử – Tề Thiếu khanh, cũng chính là tiền phu của vị cô nương họ Ôn kia."
Tề Tu bước lên một bước, quỳ rạp dưới đất.
"Thái tử thứ tội, hạ thần vừa rồi lỡ lời, là vì nhất thời xúc động."
Thái tử lạnh lùng liếc hắn: "Ngươi xúc động chuyện gì?"
Tề Tu cất giọng dõng dạc:
"Không giấu gì Thái tử và Kỳ vương, hạ thần và Ôn thị hòa ly, là bởi trước đây hành vi buông thả khiến nàng ấy thất vọng. Nhưng giờ hạ thần đã hối cải, thề một lòng muốn đón nàng ấy về lại bên mình. Thái tử xưa nay nổi danh là người thành toàn cho người khác, xin ngài hãy cho hạ thần một cơ hội!"
Sắc mặt Thái tử thay đổi vài lần, cuối cùng cũng nở nụ cười:
"Thì ra là vậy. Vậy Cô tất nhiên không thể cướp người trong lòng kẻ khác. Chỉ là Ôn gia nay đã khác xưa, ngươi chỉ là một thiếu khanh nho nhỏ, đường tình e rằng sẽ đầy chông gai."
Kỳ vương cười vang:
"Chuyện đó không cần Thái tử lo. Nay hắn đã theo ta, ta tất sẽ cho hắn cơ hội, giúp hắn thăng quan tiến chức."
Thái tử nhìn ta một cái, rồi xoay người rời đi cùng đoàn người.
Hồng Trần Vô Định
Kỳ vương thản nhiên bỏ lại một câu: "Chuyện ta vừa nói, đừng quên."
Rồi cũng thong thả rời đi.
Tề Tu bước đến trước mặt ta.
"Thanh Hằng."
Ta chậm rãi đứng dậy, nói:
"Hôm nay đa tạ ngươi ra tay giải vây, không dễ gì nghĩ ra được cách nói như thế."
Hắn cứng người, thấp giọng: "Nếu như những lời ta nói là thật thì sao?"
Ta còn đang nhớ lại đối thoại giữa Thái tử và Kỳ vương khi nãy, nhất thời không nghe rõ:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Ngươi nói gì?"
Hắn định nói lại thì sắc mặt chợt biến đổi.
Đột nhiên ôm chặt lấy ta, toàn thân xoay một vòng.
Ta kinh hãi nhìn gương mặt hắn.
Máu từ miệng hắn tuôn ra.
Hai tay hắn dần buông lỏng, thân thể nặng nề ngã xuống đất.
Trên lưng, ba mũi tên sắc lạnh vẫn còn rung lên vù vù, âm vang chưa dứt.
"Có thích khách!"
Tiếng hô hoán nổi lên tứ phía.
Ta gắng sức đỡ lấy thân thể hắn.
Hắn nhìn ta chằm chằm, môi khẽ mấp máy, m.á.u hòa với tiếng nói đứt quãng:
"Thanh Hằng, ta… hối hận rồi…"
16
Nửa tháng sau khi hồi kinh, Tề ngự sử tới tìm ta.
Ông ấy trông như già đi mấy tuổi trong thoáng chốc.
Năm xưa tổ phụ ta nhặt được ông ở ven đường khi ông chỉ còn thoi thóp, mang về nuôi dưỡng, sau lại sắp đặt tiến cung, dốc lòng nâng đỡ thăng tiến suốt mấy chục năm trời.
Bao năm qua, ông cần cù trung thành, tận tâm tận lực.
Nhưng dẫu sao cũng là phụ tử ruột thịt, ông chỉ có mỗi một người con trai.
"Hiện giờ Tề Tu ra sao rồi?"
"Phục hồi rất khó khăn. Nó vốn là người cố chấp, miệng không ngừng nhắc rằng có lỗi với cô nương, nói nếu c.h.ế.t đi vì cô nương thì may ra mới chuộc được tội lỗi mình gây ra."
Ta trầm mặc, đưa mắt nhìn khung cảnh trong vườn ngoài cửa sổ.
Một lát sau, khẽ nói: "Ngày mai ta sẽ tới thăm hắn."
Tề ngự sử nghẹn ngào: "Đa tạ gia chủ."
Hôm sau, ta trở lại Tề phủ.
Mẹ chồng và Tề Duệ vừa trông thấy ta đã lập tức cúi đầu đứng nép sang một bên, sắc mặt trắng bệch.
Vừa hoảng sợ vừa lo lắng.
Ta không nói một lời, đi thẳng vào nội viện, gặp Tề Tu.
Hắn thân thể gầy gò, nằm bất động trên giường, đến chăn cũng chẳng nhô lên nổi.
Thấy ta, gương mặt hắn hiện rõ vẻ đau khổ, giọng khàn khàn:
"Ta rất nhớ ngày xưa. Nhớ lần đầu chúng ta gặp nhau, nhớ mấy năm phu thê ân ái. Ta càng nhớ thì càng hận chính bản thân mình..."
Ta thở nhẹ một tiếng.
"Tề Tu, ký ức của ngươi về lần đầu gặp mặt, có phải là yến thưởng hoa năm đó ở phủ Thượng thư không? Nhưng thật ra, đó là buổi tiệc ta và phụ thân ngươi đã sắp đặt trước."
Đôi mắt lõm sâu của hắn khẽ chớp, ánh nhìn mờ đục mang theo nét hoang mang.
"Hôm đó, ta mặc y phục màu ngươi thích nhất, cài đóa ngọc lan mà ngươi yêu nhất, bởi vì ta đã biết trước tất cả sở thích của ngươi, cho nên chỉ cần nói đôi ba lời, ngươi liền xem ta là tri kỷ. Vì lúc ấy, Ôn gia đã chọn cha ngươi, chọn ngươi."
"Ta từng đánh giá kỹ tính cách ngươi, rồi từ đó đưa ra cách tiếp cận phù hợp. Cho nên khi ngươi ngỏ ý muốn cưới ta, phụ thân ngươi tức giận, quất ngươi một trận, ngươi lại càng phản nghịch, như thế việc ta gả vào Tề phủ, ở lại kinh thành, mới càng có vẻ hợp tình hợp lý."
"Ôn gia sớm muộn sẽ hồi kinh. Cho nên ta nhất định phải cùng ngươi hòa ly. Dù không có Thẩm Tri Cẩn thì cũng sẽ có một nữ nhân khác, hoặc một cách khác. Ngươi và nàng ta chẳng qua là thuận thế mà thành, giúp ta tiết kiệm được không ít công sức."
"Phụ huynh ta hồi kinh đường xá hiểm trở, ta mỗi năm đều âm thầm tung ra tin giả, sau lại để bị vạch trần, thật ra đều là vì năm nay mà chuẩn bị. Và để che giấu kế hoạch, ta cố tình đề nghị hòa ly, ngươi quả nhiên bị chọc giận, rồi sinh ra chuỗi phản ứng phía sau."