Thục Nữ Càn Khôn

Chương 9



Ta cụp mắt một lúc, khẽ hỏi: "A tỷ, tỷ đã dùng đến *chuẩn dịch rồi sao?"

 

(*chuẩn dịch: mạng lưới truyền tin mật thời cổ đại)

 

"Phải!" – Nàng bỗng kích động, lấy mấy phong thư ném thẳng vào mặt ta. 

 

"Ta đã dùng chuẩn dịch! Và đã điều tra rõ mọi chuyện! Tiêu Dục đã c.h.ế.t rồi! Hóa ra huynh ấy đã c.h.ế.t từ hai năm trước!"

 

"Huynh ấy là người lạc quan, kiên cường, đầy hoài bão… Vậy mà vì cái gọi là danh vọng, vinh quang của các người, đã phải c.h.ế.t cô độc nơi biên cương!"

 

Một góc thư cào qua mặt ta, để lại một vệt m.á.u mảnh.

 

Ta vẫn đứng yên, không nhúc nhích.

 

A tỷ bỗng bật cười khanh khách, giọng vang lên đầy thê lương: 

 

"Thanh Hằng, người huynh ấy thật lòng thích là ngươi, đúng không?" 

 

"Miếng ngọc bội đó, vốn là định tặng ngươi, chỉ là nhầm mà đến tay ta!"

 

"Thời gian qua ta đã nghĩ thông rất nhiều chuyện. Năm đó, khi ta nói với ngươi rằng ta yêu Tiêu Dục. Hai người các ngươi, hẳn đã sớm tâm ý tương thông rồi chứ?"

 

"Ngươi che giấu giỏi thật, chẳng nói một lời, để ta ngu ngốc si mê như một con ngốc!"

 

Ta rơi nước mắt, nghẹn giọng: 

 

"A tỷ, ta chưa từng có ý đó. Trong lòng ta, người quan trọng nhất luôn là tỷ."

 

Đôi mắt nàng đỏ bừng, thần trí điên loạn.

 

"Vậy nên, vì ta, ngươi đã hủy hoại huynh ấy sao? Đưa huynh ấy rời khỏi kinh thành, đày ra biên cương là mệnh lệnh của ngươi, đúng không?"

 

"Vậy nên, tân gia chủ của Ôn gia chính là ngươi!"

 

"Chuyện gì các ngươi cũng giấu ta! Ngươi là người muội muội mà ta tin tưởng nhất, vì nghĩ cho ta mà hy sinh người mình yêu. Các ngươi tàn nhẫn như thế, đều là quái vật cả! Những con quái vật không có trái tim!"

 

"Ta hận chính bản thân mình vì là người nhà họ Ôn!"

 

Nàng phát ra một tiếng kêu bi ai thấu tận tâm can.

 

Ta lặng lẽ hồi lâu.

 

Chợt đưa tay tháo trâm, gỡ búi tóc.

 

Một lọn tóc rũ xuống, ta đưa đến trước mặt A tỷ.

 

Nàng mắt ngấn lệ, thần sắc mờ mịt, không rõ ta muốn làm gì.

 

"A tỷ, tỷ xem, ta đã có tóc bạc rồi."

 

Ta nhẹ giọng nói: 

 

"Năm nay ta mới hai mươi hai, vậy mà tóc bạc đã gần như chẳng thể che giấu được nữa."

 

Nàng trừng mắt nhìn ta, trong mắt tràn đầy kinh hãi.

 

Ta tiếp lời: "Đại phu nói ta lao tâm quá độ, hao tổn khí huyết."

 

Ta nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi tuyết trắng phủ đầy mặt đất.

 

"Nhưng A tỷ, ta không thể dừng lại được."

 

"Tỷ nói ta vì vinh quang gia tộc cũng được, nói ta lòng dạ sắt đá cũng chẳng sao. Ta chỉ biết, Ôn gia ta phụ tá thiên hạ trăm năm, khiến quốc thái dân an, bốn bể không loạn, đó là thời đại mà bách tính sống yên ổn nhất từ xưa đến nay."

 

"Một quốc gia, nếu mọi việc lớn nhỏ đều do một vị quân vương định đoạt, thì hỉ nộ ái ố của hắn, tầm nhìn và thành kiến của hắn, có thể ảnh hưởng từ chính sự biên cương cho đến áo cơm của dân đen."

 

"Thái Tổ hoàng đế sớm đã nhìn ra sơ hở ấy, tự mình kiểm điểm, khổ tâm lập kế, bồi dưỡng nhân tài trong tộc, sáng lập nên hệ thống quyết sách tập thể mang danh Ôn thị."

 

"Trăm năm trôi qua, Ôn gia tích lũy sâu dày, quyền thế to lớn, ảnh hưởng sâu rộng, thậm chí vượt cả hoàng quyền. Mỗi đời gia chủ đều phải như đi trên băng mỏng, kính cẩn dè dặt, thậm chí chẳng tiếc hy sinh chính mình."

 

A tỷ ngây ngẩn nhìn ta, ánh mắt d.a.o động.

Hồng Trần Vô Định

 

Ta quay đầu, chăm chú nhìn người trước mặt.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"A tỷ, tỷ nói ta là quái vật vô tình. Phải, không chỉ là tình cảm, không chỉ là đạo lý, không chỉ là một Tiêu Dục. Chỉ cần có thể giữ được huynh muội chúng ta, giữ được Ôn gia, giữ được triều đại phồn thịnh này mà Ôn gia dốc sức trăm năm phụ tá, thì tuổi xuân của ta, mạng sống của ta, huyết nhục của ta – ta đều có thể dâng hiến, chẳng chút do dự."

 

A tỷ trừng lớn mắt, nước mắt ào ạt tuôn rơi.

 

Ta bước đến, nhẹ nhàng ôm lấy nàng.

 

"A tỷ, ta cần tỷ. Ôn gia cũng cần tỷ."

 

14

 

Đêm hôm ấy, nhị ca đến tìm ta.

 

Năm xưa, huynh ấy và Tiêu Dục từng là đôi bạn thân thiết nhất.

 

"Hai năm trước, ta có lần ghé qua Ngọc Dương quan, cùng Tiêu Dục uống rượu ba ngày ba đêm. Hắn dắt ta đến xem một khu rừng du, cười lớn nói rằng đó là từng gốc cây hắn tự tay trồng."

 

"Hắn nói, đã từng cùng một người hứa hẹn: nếu có thể phủ xanh cả vùng đất hoang ấy, thì sẽ có ngày được gặp lại nàng."

 

"Hai tháng sau khi ta rời đi, thành của hắn bị quân Đột Quyết tập kích. Hắn dẫn quân chiến đấu đến cùng, vì bảo vệ bách tính trong thành, mà tử trận."

 

"Về sau, ta quay lại nơi ấy một lần nữa. Bách tính đã lập cho hắn một mộ đá nhỏ giữa rừng du, bảo rằng đó là chỗ Tiêu tướng quân thích ngồi nhất."

 

Nhị ca đặt một mảnh đá nhỏ màu đen lên bàn.

 

"Ta lấy một khối mang về, xem như đã đưa hắn trở về kinh thành."

 

Ta chẳng hay nhị ca rời đi từ lúc nào.

 

Ngoài cửa sổ ánh trăng như nước, dập dờn lan tỏa khắp nền đất.

 

Tựa như năm ấy, bên hồ nhỏ. 

 

Gương mặt thiếu niên sáng rực rỡ dưới ánh sáng lay động…

 



 

A tỷ đã khôi phục liên lạc bí mật.

 

Nàng nói, hoàng thượng đã viết sẵn di chiếu truyền ngôi, cất giấu ở một nơi bí mật.

 

Thái tử và Kỳ vương đều đang cấp tốc chiêu mộ nhân tài, xây dựng thế lực riêng.

 

Tình hình trong cung căng thẳng như cung đã giương dây, chỉ chờ bung ra.

 

Rằm tháng Chạp.

 

Thái hậu dẫn theo chư vị hoàng tử, lên Thiên Minh Sơn cầu phúc cho thánh thượng.

 

Ta cũng theo hầu.

 

Khi dừng xe nghỉ chân, Kỳ vương bất ngờ xuất hiện.

 

"Ôn Thanh Hằng, không ngờ ta vẫn đánh giá thấp ngươi."

 

"Thì ra ngươi sớm đã biết phụ huynh ngươi hồi kinh, vậy mà lại giấu kín không để lộ chút dấu vết."

 

Ánh mắt hắn lạnh lẽo như rắn độc thè lưỡi.

 

Ta kinh hoàng quỳ xuống:

 

"Điện hạ trách oan thần nữ rồi, phụ thân và các huynh trưởng nhận được mật chỉ của hoàng thượng, sao dám tự ý tiết lộ với thần nữ?"

 

Hắn khoanh tay sau lưng, lạnh lùng cười khẩy:

 

"Xem ra so với tỷ tỷ ngươi, ngươi còn ở gần trung tâm Ôn gia hơn nhiều."

 

"Thay ta nhắn một câu với gia chủ ngươi, có bằng lòng cùng ta làm một vụ giao dịch chăng?"

 

Ta cúi đầu, không dám lên tiếng.

 

"Nếu Ôn gia có thể tương trợ ta vào thời khắc then chốt, ta không chỉ sẽ phong cho ba ca ca ngươi tước vị ngang hàng, còn hứa vĩnh viễn không tước bỏ. Hậu nhân Ôn gia, đời đời không còn phải chịu nỗi nhục bị phế bỏ."

 

"Tứ đệ."

 

Một giọng nói vang lên, mang theo tiếng cười hòa nhã. Thái tử dẫn theo một đoàn thị vệ đi tới.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com