Từ đầu đến cuối, giọng ta vẫn ôn hòa.
“Tiểu đồng mới thu nhận hai tháng trước, ngày ngày đọc sách cùng chàng trong thư phòng, hầu hạ ở phòng bên, cùng đi cùng về, chính là Thẩm cô nương cải nam trang, phải không?”
“Đêm sinh thần của ta, chàng vì đến trang tử gặp nàng ta nên mới về trễ; còn chuyến công vụ kéo dài cả tháng lần này, thực ra là chàng và nàng ta cùng nhau ở Giang Nam, đồng hành ngày đêm.”
“Cây trâm ngọc trắng chàng tặng hôm qua, bản gốc trong Trân Bảo Trai là trâm mẹ con, đây là chiếc nhỏ, chiếc lớn chắc là tặng nàng ta rồi…”
Sắc mặt Tề Tu mỗi lúc một khó coi, bỗng gầm lên giận dữ:
“Quan lại trong kinh thành, ai chẳng tam thê tứ thiếp? Nàng bốn năm không sinh con, ta vì lo cho dòng dõi Tề gia, vậy có gì quá đáng? Thanh Hằng, mấy năm nay ta đã đối xử tệ bạc với nàng lắm sao? Chỉ vì chuyện này mà nàng muốn hòa ly, nàng để tình nghĩa phu thê ta ở đâu?”
Hắn im lặng một thoáng, chợt bật cười lạnh:
“Thanh Hằng, nàng thật lòng muốn hòa ly sao?”
“Hay là, nàng biết ta từng thề nguyện trước bao người, muốn mượn chuyện hòa ly để uy h.i.ế.p ta, mong giữ chắc vị trí chủ mẫu trong phủ… Ta ghét nhất chính là những mưu toan tranh sủng chốn hậu viện, lòng dạ nông cạn, khiến người ta chán ngán!”
Sắc mặt Tề Tu âm trầm, đường nét bị ánh lửa chiếu rọi, đường nét hiện ra sắc lạnh cứng rắn.
Trước khi rời đi, hắn hất rèm, lạnh lùng buông một câu:
“Nếu ta thật sự thuận theo ý nàng, nàng liệu có hoảng sợ hay không? Ôn gia sớm đã suy bại, người nên tự biết thân, nàng còn tưởng mình là danh môn khuê tú được người người ngưỡng mộ năm xưa sao?”
Rèm nỉ khẽ đung đưa, trong phòng trở lại yên ắng.
Liên Hoa lặng lẽ bước tới, dâng lên một chén tổ yến bách hợp.
“Trong phòng hanh khô, tiểu thư dùng chút để nhuận cổ.”
Ta ăn hai thìa, rồi hé mở cửa sổ một khe nhỏ, hàn khí lập tức tràn vào mặt.
Lạnh lẽo, nhưng tươi mới.
Ta khẽ than: “Hoa tuyết trắng tinh không tì vết, vì cớ gì rơi xuống đất lại trở nên nhơ bẩn đến vậy?”
Liên Hoa cung kính đáp: “Là vì đất bẩn.”
Gió lật từng trang tuyên chỉ “soạt soạt”, lộ ra một bức thư quý được cất kỹ.
Đó là bức mật thư từ Kiềm Châu gửi đến hai tháng trước.
Nét chữ thân quen của phụ thân: Ôn gia đã được minh oan, phụng mật chỉ của hoàng thượng hồi kinh, chờ tiếp chỉ ban ân.
Ta khép mắt, khẽ hít một hơi, khí lạnh thấm tận đáy phổi.
“Trời trở gió bất định, chỉ mong người đi đường tuyết, chớ để bùn lầy cản bước.”
Hồng Trần Vô Định
4
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tề Tu dọn đến trang tử ở.
Mẹ chồng sai người gọi ta đến hồi đáp.
Bà ta ngồi đoan chính trên ghế cao, sắc mặt vô cùng khó coi.
"Thanh Hằng, ta vốn tưởng ngươi xuất thân thế gia, là người biết chừng mực, vì vậy mới giao trọng trách nội viện cho ngươi. Nào ngờ chỉ vì Tu nhi dưỡng một nữ nhân bên ngoài, ngươi lại ép nó đến mức phải dọn ra ngoài ở. Đây chính là phong thái của một chủ mẫu sao?"
Tiểu cô là Tề Duệ ôm lò sưởi nhỏ trong tay, sắc mặt giễu cợt:
"Nói thật, ta thấy thay ca ca mình mà bất bình. Năm đó nếu ca ca cưới một nữ tử có nhà mẹ đẻ chống lưng, thì dù không nói là thăng quan tiến chức dễ dàng, cũng chẳng đến nỗi bốn năm thành thân mà không có lấy một mụn con."
"Đừng nói đến chuyện ca ca ta nuôi một ngoại thất, dù có nạp thiếp trong phủ, hay cưới bình thê, truyền ra ngoài ai ai cũng nói huynh ấy là người tình nghĩa. Tẩu tẩu, thời thế đổi thay, người nếu không tự biết mình, sợ rằng một ngày nào đó bị đuổi ra khỏi cửa cũng chỉ uổng công chịu thiệt."
Mẹ chồng hắng giọng một tiếng, lại nói:
"Lời của Duệ nhi tuy khó nghe, nhưng cũng là vì muốn tốt cho ngươi. Tu nhi vốn là người thiện lương, ngươi bốn năm không sinh nở, nó vốn có thể bỏ vợ, đến lúc đó ngươi chẳng những không nơi nương tựa, ngay cả sính lễ cũng không mang đi được. Hiện giờ nó chỉ nạp thêm một thiếp, đối với ngươi mà nói đã là nhân nghĩa lắm rồi."
"Chuyện này không phải ta bênh vực con trai, mà đúng là ngươi sai. Nuôi ngoại thất vốn đã khó nghe, tháng sau là thọ yến của ta, ngươi đích thân đến trang tử đón nữ nhân đó về phủ, lấy thân phận chủ mẫu mà ban danh phận cho nàng ta, như vậy mới tốt cho tất cả mọi người."
Ta nhấp một ngụm trà, ngẩng đầu nhìn hai mẹ con trước mặt đang kẻ tung người hứng, toàn thân vàng ngọc lụa là, vẻ quý phái lóa mắt.
Lúc ta mới gả vào, hai người này nào có được cảnh sắc như hôm nay.
Nhà họ Ôn ta bị khép tội kết đảng cùng Thái tử, bị tước bỏ quan chức tước vị. Hoàng đế vì niệm công lao đời trước nên không tịch thu gia sản.
Thế gia ba đời, gốc rễ thâm sâu.
Của hồi môn ta mang theo, chỉ riêng một bộ trâm ngọc trâm phượng đủ để mua cả trang tử ở Tây thành.
Ban đầu mẹ chồng trao quyền chưởng quản nội viện cho ta, trên mặt là trọng dụng, kỳ thực là vì trong phủ trống rỗng, mọi chi phí đều phải dựa vào của hồi môn của ta mà bù đắp.
Chính vì lợi ích ấy, những năm qua hai người bọn họ đối với ta cũng khách khí vài phần.
Nay vừa thấy lòng dạ Tề Tu đổi thay, tâm tư của họ cũng trở nên linh hoạt hẳn.
Lòng tham của con người, xưa nay vốn chẳng bao giờ có điểm dừng.
Ta đặt chén trà xuống, dịu giọng đáp:
"Mẫu thân yên tâm, chuyện này quyết chẳng để phu quân khó xử."
Tề Duệ liếc xéo ta: "Tẩu tẩu, ta khuyên ngươi nên sớm đưa người đó về phủ thì hơn. Tính tình ca ca thế nào chắc ngươi rõ hơn ai hết, càng cấm đoán thì huynh ấy càng làm tới. Đến lúc ấy mất mặt, e là ngươi chẳng được gì mà còn chịu thiệt."
Đang nói, một tiểu đồng bước vào.
"Lão gia dẫn khách đến chính đường rồi ạ."
Mẹ chồng vội vàng đứng dậy, sai người thu dọn bộ trà, bước nhanh đến cửa, cúi đầu chờ đón.