Ta và Tề Duệ cũng nối gót theo sau, nín thở không dám lên tiếng.
Phụ thân chồng là Tề ngự sử nhậm chức tại Đô sát viện, chánh nhị phẩm, là người nghiêm nghị cứng cỏi, không giận mà uy.
Người trong Tề phủ, ai nấy đều sợ ông đến phát run, chưa bao giờ dám thở mạnh trước mặt ông.
Lúc này, ông đang đi tới cùng một nam nhân cao lớn.
Đến gần, ông quay sang người nọ nói:
"Đây là nữ quyến trong phủ, nếu có mạo phạm Kỳ vương, mong thứ lỗi."
"Không sao," giọng nam nhân kia thản nhiên, thanh âm mang theo chút lười nhác của kẻ bề trên, "À, ta nhớ hình như có nữ nhi thứ hai của Ôn gia được gả vào phủ này?"
Phụ thân chồng nghiêm giọng quát: "Thanh Hằng, còn không ra bái kiến Kỳ vương!"
Ta bước lên, cúi đầu thi lễ.
Một ánh mắt sắc bén lướt qua, chốc lát sau, bên tai vang lên tiếng cười đầy hứng thú.
"Chỉ mấy năm thôi, Ôn gia từng lấy mưu lược tung hoành thiên hạ, giờ ở kinh thành to lớn này, cũng chỉ còn lại một nữ nhi khuê các cô độc trong phòng. Than ôi, đáng tiếc thay."
Tà áo lấp lánh ánh vàng khẽ lay động, Kỳ vương thong thả bước vào chính đường.
Trước khi phụ thân chồng bước vào phòng, chợt nhớ tới điều gì, ngoảnh đầu lại khiển trách:
"Tu nhi gần đây phóng túng bên ngoài, ta làm cha không rảnh mà quản, ngươi làm vợ chẳng khuyên can giữ gìn, chẳng phải là vô dụng sao?"
Ta cúi đầu, đáp khẽ một tiếng “vâng”.
Khi ngẩng đầu lên.
Mẹ chồng và Tề Duệ đã mang bộ mặt hả hê thấy rõ.
5
Có một câu của Tề Duệ nói không sai.
Tề Tu đích thực là kiểu người càng cấm thì càng làm, càng không cho thì càng cố tình làm đến cùng.
Sau khi dọn đến trang tử, hắn dứt khoát đem mọi chuyện phơi bày ra ánh sáng.
Thẩm Tri Cẩn không còn làm nhạc công nữ ở Thái thường tự, cũng chẳng cần giả nam làm tiểu đồng, càng không phải chôn chân nơi trang tử ở Tây thành với thân phận ngoại thất không thể chính danh.
Nàng khoác áo choàng lông hồ ly đắt giá, đầu cài trâm ngọc viền vàng kiểu mới đang thịnh hành nhất trong kinh thành, cùng Tề Tu sánh vai đi khắp các buổi tụ họp thơ phú, luận bàn văn học.
Bởi nàng vừa giỏi thi ca từ phú, lại có thể đàm luận chút ít chuyện thời cuộc, nên một thời danh tiếng vang dội.
Được các công tử mệnh danh là "Kỳ nữ vượt ngoài chốn khuê phòng".
Tề Tu cũng vẫn thường về phủ.
Nhưng chỉ đến tiền viện thỉnh an cha mẹ, hoặc lui tới thư phòng nghỉ ngơi.
Chưa từng đặt chân vào viện của ta thêm lần nào.
...
Lần gặp lại Tề Tu, là khi ta đang từ tầng hai của Tú Vân Phường chầm chậm bước xuống.
Hắn đang cùng Thẩm Tri Cẩn chọn nữ phục dưới tầng một.
Có lẽ vừa nhận được tin được phép vào phủ dự thọ yến mẹ chồng, Thẩm Tri Cẩn hứng khởi lựa từng bộ lễ phục ra mắt, hỏi han kỹ lưỡng từng câu với người bán.
Khác hẳn với nét hân hoan trên mặt nàng ta, Tề Tu đứng bên, hai tay chắp sau lưng, mày khẽ chau, như đang có điều nghĩ ngợi.
Tiếng khuyên va nhau lanh canh vang lên, hai người đồng thời ngẩng đầu nhìn sang.
Tề Tu thấy ta, sững người một thoáng, buột miệng hỏi: "Vì sao nàng lại ở tầng trên?"
Tú Vân Phường là tiệm y phục thành phẩm đắt đỏ bậc nhất kinh thành, chỉ tiếp đón hào thương quyền quý, hoặc nữ quyến quan lại từ tam phẩm trở lên.
Mà tầng hai Tú Vân Phường, nghe nói chỉ có khách nhân vô cùng tôn quý mới được lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Tề phu nhân, thật trùng hợp."
Thẩm Tri Cẩn tuy thoáng nghi hoặc, nhưng không biểu lộ ra nhiều, nhoẻn miệng cười tự tin chào ta.
Ta liếc nàng một cái, không trả lời, chỉ xoay người nói với chưởng quầy phía sau:
"Gói bộ đó lại cho ta."
Chưởng quầy cung kính đáp: "Dạ."
Ngay sau đó, hai tiểu nhị dâng lên một bộ áo váy gấm thêu trúc.
Thẩm Tri Cẩn thấy ta không đoái hoài đến mình, khẽ mím môi, rồi bất ngờ đưa tay chỉ vào bộ váy kia nói:
"Ta chọn xong rồi, lấy bộ này."
Ta ngẩng mắt, nhìn nàng ta.
Nàng ta mỉm cười, mắt không rời ta, thong thả cất lời:
Hồng Trần Vô Định
"Ngày đó tỷ còn có thể đem cả đĩa hồng kia nhường ta, huống gì chỉ là một bộ y phục, hẳn không đến mức hẹp hòi chứ?"
"Nhường hay không chẳng quan trọng." – Ta nhìn nàng, bình thản đáp: "Chỉ là ngươi có mua nổi không?"
Tề Tu từ nãy đến giờ vẫn luôn dõi mắt theo ta.
Xưa nay mỗi lần ta thấy hắn, dù trong phủ hay ngoài phủ, đều sẽ lập tức bước đến nhẹ giọng gọi "phu quân".
Mà lúc này, ta không những không chào hỏi, đến cả câu hắn vừa hỏi cũng làm như chưa từng nghe thấy.
Sắc mặt hắn sa sầm, lạnh lùng mở miệng:
"Nàng ấy không mua nổi cũng không sao, ta mua cho."
Khóe môi Thẩm Tri Cẩn cong lên, giọng vui vẻ vô cùng: "Vậy thì đa tạ Tề lang."
Chưởng quầy lên tiếng đúng lúc: "Bộ áo váy này thêu chỉ kim tuyến, giá ba trăm lượng."
"Cái gì?"
Thẩm Tri Cẩn kinh ngạc thốt lên.
Ngay cả Tề Tu cũng lộ ra vẻ bất ngờ.
Phải biết bổng lộc hằng tháng của Tề Tu chỉ có năm mươi lượng, mà thường thì một bộ lễ phục đắt tiền nhất cũng chỉ vào khoảng hai ba chục lượng.
"Vậy có lấy không?" Chưởng quầy khách khí hỏi. "Kiểu dáng giống y như vậy vẫn còn một bộ."
Thẩm Tri Cẩn mím môi, không lên tiếng.
Tề Tu liếc nhìn ta, nghiến răng nói: "Lấy."
"Bạc thì cứ ghi sổ, mai ta sẽ cho người mang tới."
Chưởng quầy trầm ngâm chưa đáp, ánh mắt lại quay sang ta.
Ta khẽ gật đầu: "Được."
Sắc mặt Thẩm Tri Cẩn thoáng trầm xuống:
"Chưởng quầy, chẳng phải còn một bộ giống vậy sao? Hỏi nàng ta làm gì?"
Chưởng quầy liếc nàng ta một cái, nhàn nhạt đáp:
"Ta chỉ là quản sự, trong tiệm có người cho nợ, đương nhiên phải hỏi qua chủ tiệm một tiếng."
Thẩm Tri Cẩn ngẩn người, không thể tin nổi mà thốt lên:
"Ông nói gì? Nàng ta… là chủ nhân của Tú Vân Phường?"
Tề Tu cũng sững lại, ánh mắt kinh ngạc nhìn chằm chằm ta:
"Chuyện này vì sao ta không hề hay biết?"
Ta thở dài: "Ôn gia sản nghiệp vô số, ta sao có thể kể hết từng thứ một cho chàng nghe?"