Thượng Kinh Phong Nguyệt

Chương 1: 1



GIỚI THIỆU:

 

Thanh mai trúc mã trở về kinh, dẫn theo một nữ y bên người. Vị tướng quân chiến công hiển hách và nữ y chữa bệnh cứu người, hai người họ kết thành một đôi lương duyên.

 

Còn ta, chỉ là vị hôn thê độc ác, dư thừa và bị ruồng bỏ.

 

Có người nói:

 

“Thẩm Cẩm Đường khơi dậy tình sâu rồi vứt bỏ, e rằng giờ hối hận đến gan ruột cũng xanh rì.”

 

Lại có kẻ mỉa mai:

 

“Nữ đế sư có mắt không tròng, để mất một vị hôn phu tốt đến thế.”

 

Thanh mai xưa lạnh lùng cười nhạo:

 

“Thẩm Cẩm Đường, ngươi đừng nói với ta rằng năm xưa ngươi cũng có nỗi khó xử! Ngươi bỏ rơi ta, nhục mạ ta, dựa vào cái gì mà nghĩ rằng ta còn muốn ngươi?”

 

Mà ta…

 

Bị tân đế mười chín tuổi vây khốn trong ngự thư phòng, hắn từ phía sau ôm lấy ta, hơi thở cố ý phả sát bên tai:

 

“Ân sư, Hạ tướng quân đã có người mới rồi. Trẫm nghe nói, muốn quên một nam nhân, cách tốt nhất là tìm một kẻ khác thay thế.”

 

“Trẫm tự tiến cử… muốn phạm thượng, khi sư diệt tổ.”

01

 

Sau ba năm biệt ly, lần nữa gặp lại thanh mai trúc mã, hắn nay đã trở thành đại tướng quân chiến công hiển hách.

 

Bên cạnh hắn còn có một nữ y dung mạo kiều diễm, dáng vẻ nhu mì.

 

Chuyện phong nguyệt giữa hắn và nữ y đã vang khắp kinh thành. 

 

Nữ y cứu người, tướng quân trấn giữ biên cương… đến cả người qua đường cũng cảm thán:

 

“Quả thật là một đôi bích nhân.”

 

Mà ta, từng là vị hôn thê của hắn, giờ đây lại trở thành kẻ ác độc để thiên hạ đem ra đối chiếu.

 

Hai bên phố dài, người đông như nêm.

 

Ta siết chặt trong tay lá bùa bình an đã cầu từ ba năm trước, bỗng nhận ra— e rằng Hạ Viêm nay đã không cần đến nó nữa.

 

Hắn mặc chiến bào gọn gàng, cưỡi trên lưng tuấn mã, dung mạo tuấn tú, phong thần tuấn lãng hơn cả ba năm trước, khí chất thiếu niên ngày nào giờ đã hoàn toàn thoát biến, trở thành phong thái của một tướng quân kiêu hùng.

 

Trong vòng tay hắn, nữ tử nhỏ nhắn ấy thi thoảng ngoái đầu nhìn hắn, ánh mắt hai người giao nhau, quả thật thâm tình không dứt.

 

Ánh mắt ấy… ta từng rất quen thuộc.

 

Ngày trước, hắn cũng hay nhìn ta như thế.

 

Ta chậm rãi cất lá bùa bình an vào tay áo.

 

Ký ức chợt ùa về—năm xưa, Hạ Viêm từng đưa ta ra ngoại ô cưỡi ngựa.

 

Khi đó, tuổi trẻ tính tình phóng khoáng, hắn ôm ta vào lòng, điều khiển tuấn mã phi nhanh như gió.

 

Ta e lệ nói:

 

“Chàng và ta chưa thành hôn, như vậy chẳng phải quá thất lễ sao?”

 

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Hạ Viêm bật cười, nụ cười ngượng nghịu mà rực rỡ như ánh dương:

 

“Sợ gì chứ? Nàng và ta sớm muộn cũng thành thân.”

 

“Ngoài nàng ra, ta sẽ không bao giờ ôm người khác cưỡi ngựa.”

 

Ta vẫn luôn ngây ngô tin rằng, giữa ta và Hạ Viêm là lương duyên trời định, tình cảm ấy là duy nhất trên đời.

 

Để rồi lúc này đây, ta chỉ thấy lòng mình trống rỗng, tựa như có ai khoét mất một mảnh hồn phách.

 

Hắn cũng có thể ôm người khác, cùng nàng cưỡi ngựa…

 

Một cảm giác lạ lẫm, chua xót cuộn trào trong lồng ngực, rồi lan rộng, khiến ta nghẹn lại.

 

Đôi mắt khô rát, dòng người đông đúc xô đẩy khiến ta bị dạt lùi mấy bước.

 

Dù đã che mạng bằng mịch lư, ta vẫn cảm thấy như có ánh mắt nào đó đang lướt về phía mình.

 

Sau khi Hạ Viêm và nữ y rời ánh mắt đắm đuối, hắn đôi khi lại ngoảnh đầu tìm kiếm xung quanh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Không rõ… hắn đang tìm ai.

 

Tai ta ù đi, rồi giọng người bàn tán từng câu từng chữ len lỏi vào:

 

“Thẩm đại tiểu thư khơi dậy tình sâu rồi ruồng bỏ, nào ngờ Hạ tướng quân lại có ngày đông sơn tái khởi.”

 

“Hạ tướng quân giờ đã là gia chủ họ Hạ, lần này lại lập chiến công, quả là phong quang vô hạn.”

 

“Thẩm Cẩm Đường chắc hẳn hối hận đến gan ruột cũng xanh rì.”

 

“Thẩm đại tiểu thư gì mà đệ nhất tài nữ chứ? Ta thấy chỉ là một kẻ ngu xuẩn thấy mới nới cũ mà thôi.”

 

“Giờ thì thảm rồi. Nàng ta từng từ hôn, vô tình vô nghĩa, nay đã hai mươi tuổi rồi, còn ai dám cưới… Tự làm tự chịu mà.”

 

“Suỵt… giờ người ta là nữ đế sư đó.”

 

Bóng lưng Hạ Viêm dần khuất trong đám đông.

 

Ta đứng c.h.ế.t lặng giữa phố, đôi chân nặng trĩu như bị đóng băng.

 

Hồi lâu, ta mới xoay người trở về phủ.

 

Theo kế hoạch, hôm nay ta vốn định gặp hắn.

 

Có quá nhiều lời ta muốn nói.

 

Nhưng… khi nhìn thấy hắn ôm nữ y trong lòng, ta bỗng chẳng muốn nói gì nữa.

 

02

 

Vừa trở về phủ, phụ thân liền gọi ta vào đàm thoại.

 

“Đường nhi, con và Hạ Viêm… đã gặp hắn chưa? Có nói được mấy lời không?”

 

Ta im lặng, trước mắt không ngừng hiện lên cảnh tượng Hạ Viêm và nữ y kia, cùng cưỡi một con tuấn mã.

 

Phụ thân thấy ta như vậy, chỉ biết thở dài:

 

“Con đã đợi hắn suốt ba năm, nay đã hai mươi tuổi rồi, không thể tiếp tục uổng phí thanh xuân nữa. Một nữ tử, có thể có mấy lần ba năm?”

 

“Nghe nói, hắn và nữ y ấy đã ngầm ước hẹn chung thân, chỉ còn thiếu một đại hôn nữa thôi.”

 

“Con vốn là người cứng cỏi, trong mắt không chứa nổi hạt cát. Nay Hạ Viêm có người khác, sao con chịu nổi?”

 

Ta tự rót cho mình một chén trà đặc.

 

Ta xưa nay không ưa vị đắng.

Thế nhưng hôm nay, chén trà ấy lại chẳng hề khiến ta thấy đắng.

 

Vẻ ngoài, ta vẫn là đại tiểu thư Thẩm gia, độc lập kiêu hãnh, mỉm cười nhã nhặn:

 

“Phụ thân, nữ nhi đều hiểu cả. Xin hãy để thêm chút thời gian, rồi nữ nhi sẽ tiếp tục bước về phía trước.”

 

Phụ thân khó hiểu:

 

“Đợi gì nữa?”

 

Đợi gì…?

Rõ ràng đã không còn chút hy vọng nào.

 

Có lẽ… đợi đến khi bản thân hoàn toàn không còn cảm giác.

 

Phụ thân lại hỏi:

 

“Con vẫn không thể buông bỏ Hạ Viêm sao?”

 

Ta khẽ lắc đầu, cười khổ:

 

“Phụ thân cũng nói rồi, nữ nhi trong mắt không chứa nổi hạt cát, sao có thể không buông nổi?”

 

Chỉ là… nhân tâm vốn bằng m.á.u thịt, chẳng phải sắt đá.

 

Ta cũng chỉ là phàm nhân, cần có thời gian để nguôi ngoai.

 

“Nữ nhi đã sớm nói với phụ thân, sống trên đời này không chỉ có tình cảm nam nữ. Nữ nhi còn có chí nguyện riêng phải hoàn thành.”

 

Phụ thân vốn tính ôn hòa.

 

Từ khi tổ phụ qua đời, thế lực Thẩm gia trong triều dần suy yếu.