Ông lại thở dài:
“Đều do cha vô dụng, Thẩm gia không có nam nhi chống đỡ môn hộ. Đệ đệ con còn nhỏ, mới lên năm, mọi việc đều nhờ một tay con sắp đặt, Thẩm gia mới không chọn sai phe. Chỉ tiếc… lại lỡ dở hôn nhân đại sự của con.”
Ta không muốn nghe thêm lời ai oán.
Đúng lúc ấy, người của hoàng cung tới truyền chỉ.
Ta là nữ đế sư. Tân đế năm xưa vốn là nhị hoàng tử không được sủng ái, may nhờ hắn đủ tranh khí, để ta có cơ hội thắng một ván. Nếu không… khó mà tưởng tượng Thẩm gia nay sẽ thê thảm đến mức nào.
Hôm nay, trong cung mở yến tẩy trần.
Nhân vật chính… chính là Hạ Viêm.
Thế nhưng, ta lại bị cung nhân dẫn thẳng đến ngự thư phòng.
Vừa bước vào trong điện, cung nhân thức thời lui xuống, còn tiện tay khép chặt cửa lại.
“Bệ hạ?”
Ta khẽ gọi một tiếng.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Bất ngờ, một cánh tay từ phía sau siết chặt lấy ta.
Ta thoáng giật mình.
Ngay sau đó, giọng nói trầm thấp quen thuộc vang bên tai.
Hắn nay đã sắp đến tuổi hai mươi, giọng nói mang âm sắc của một nam nhân trưởng thành, thân hình cao lớn, cằm khẽ chạm lên đỉnh đầu ta.
“Thưa sư phụ, đừng sợ. Là trẫm.”
Ta thử vùng ra.
Đây không phải lần đầu tiên tân đế ôm ta.
Lần trước, tại cung yến, hắn uống say, cũng từng thất thố như vậy—lúc thì gọi “sư phụ”, lúc lại khẽ khàng gọi “Thẩm tỷ tỷ”.
“Bệ hạ, chớ hồ đồ!”
Hắn lại càng ôm chặt, cánh tay như muốn hòa ta vào xương tủy hắn.
Ta cảm nhận rõ ràng sự xâm lấn ấy, không khỏi quát khẽ:
“Mặc Huyền Dạ! Ngài nên lập hậu, tuyển phi rồi!”
Một hoàng đế đang độ huyết khí phương cương, hậu cung không thể vắng bóng giai nhân.
Tân đế vốn là kẻ hai mặt—trước người và sau lưng khác nhau một trời một vực.
Hắn không những không buông ra, mà còn ghé sát, khẽ cười:
“Tên trẫm được thốt ra từ miệng nàng, nghe thật dễ chịu. Trẫm thích lắm… nói thêm vài lần nữa đi.”
Ta nghiến răng:
“Ngài…”
Hắn cố ý phả hơi ấm bên tai, giọng nói trầm thấp như rót mật:
“Trẫm biết hôm nay tâm trạng nàng rất tệ. Nàng giữa trưa còn tự mình đến phố Chu Tước, cũng tận mắt chứng kiến cảnh đó. Hà tất phải khổ sở như thế?”
“Trong thoại bản có câu: Muốn quên một nam nhân, chỉ cần tìm một kẻ khác thay thế. Trẫm tự tiến cử, để giúp nàng quên hắn… có được không?”
03
Đôi môi của tân đế bắt đầu trở nên bất kính.
Ta lần nữa thấp giọng quát khẽ, đầy nghiêm nghị:
“Mặc Huyền Dạ! Thả ta ra! Ta là sư phụ của ngài!”
Hắn khẽ cười, tiếng cười trầm thấp như len vào tận xương tủy, rồi đôi răng trắng đều khẽ cắn lấy vành tai ta.
Lực đạo không nặng, nhưng đủ khiến ta rùng mình khó chịu.
Bàn tay hắn cũng bắt đầu vượt quá khuôn phép.
Ta bỗng nhớ lại cảnh tượng mấy năm trước—ngày ta lén đưa hắn ra khỏi lãnh cung, đôi mắt đen láy ấy khi ấy còn ngây ngô thuần khiết, hắn ngoan ngoãn quỳ trước ta, hành lễ bái sư.
Mà giờ đây, tên Đăng Đồ Tử* này lại muốn khi sư diệt tổ ư?!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
(*"Đăng đồ tử" (登徒子) là một thành ngữ có xuất xứ từ văn học cổ Trung Hoa, thường dùng để chỉ kẻ háo sắc, lắm lời, giả đạo đức, ngoài miệng thì nói lời chính trực nhưng bên trong lại gian tà, chuyên mưu toan chuyện ong bướm.)
Hơi thở của Mặc Huyền Dạ dần dồn dập, nhưng giọng nói lại mang theo vài phần vui vẻ, nhẹ nhàng như trêu ghẹo:
“Nếu nàng thích nghe tiếng gọi ‘sư phụ’, vậy về sau mỗi đêm trẫm sẽ gọi nàng như thế.”
“Hạ Viêm không xứng. Hắn phụ tấm chân tình của nàng. Thẩm tỷ tỷ, nhìn trẫm đi… suốt mấy năm qua, người kề cận nàng nhất chính là trẫm.”
“Trẫm cùng nàng vượt bao hiểm nguy, cùng sống chết, chẳng phải cũng là đồng cam cộng khổ sao? Hạ Viêm đã có tân hoan, còn trẫm… trẫm là của nàng. Nàng còn có trẫm!”
Cả người ta bị hắn quấy nhiễu đến mức nóng bừng.
“Bệ hạ… rốt cuộc ngài muốn làm gì?”
Mặc Huyền Dạ cười khẽ, ngón tay trêu đùa vành tai ta:
“Trẫm… muốn phạm thượng, muốn khi sư diệt tổ. Không biết sư phụ có cho phép chăng?”
“Hoàng… hoàng thượng!”
May thay, đúng lúc ấy, bên ngoài vang lên tiếng động.
Mặc Huyền Dạ dùng răng khẽ gỡ chiếc hoa tai của ta, nụ cười hắn vừa phong lưu vừa mang theo vài phần trẻ con tinh nghịch. Hắn tiện tay nhét chiếc hoa tai ấy vào n.g.ự.c áo:
“Vào tay trẫm rồi… tức là của trẫm.”
Ngoài cửa, một hoạn quan bẩm báo:
“Hoàng thượng, Hạ tướng quân đã vào cung, các quan viên cũng đã tề tựu, yến tiệc sắp bắt đầu.”
Mặc Huyền Dạ cuối cùng cũng chịu buông ta ra.
Ta lập tức lùi hai bước, vội vàng chỉnh lại xiêm y, búi tóc.
Chiếc hoa tai kia… e là không lấy lại được nữa. Đành thôi.
Là nữ đế sư, ta cũng phải giữ thể diện chứ!
Chốc nữa đến yến tiệc, ít nhất phải vững vàng khí độ.
Giọng nói của Mặc Huyền Dạ trở lại lạnh lẽo, uy nghi:
“Trẫm biết rồi.”
Nhưng ngay sau đó, hắn quay đầu nhìn ta, ánh mắt lại mang theo ý cười mờ ám:
“Sư phụ, cùng trẫm đến yến tiệc.”
Hắn rõ ràng đang sợ người khác sinh nghi.
Ta khẽ thở dài, nghĩ thầm: Mặc Huyền Dạ rốt cuộc vẫn còn quá trẻ. Thuở niên thiếu chịu nhiều khổ cực, nay mới sinh lòng chấp niệm với ta.
Đợi đến khi hậu cung được mở rộng, hắn sẽ không còn dây dưa như vậy nữa.
Thiên hạ mỹ nhân nhiều vô kể, ai thiếu ai, vẫn sống được thôi.
Ngày xưa, Hạ Viêm từng nói: “Cả đời này không cưới ai ngoài nàng. Nếu không thể bên nàng trọn kiếp, ta thà c.h.ế.t còn hơn.”
Ấy vậy mà đến biên cương chưa đầy một năm, bên cạnh hắn đã có thêm một nữ y. Hắn thậm chí cũng như bao người, xem ta như nữ nhân tâm địa rắn rết, chẳng thèm điều tra rõ chân tướng chuyện ba năm trước.
Mặc Huyền Dạ… cũng sẽ nhanh chóng động lòng với những nữ tử khác thôi.
Trước khi bước ra khỏi ngự thư phòng, hắn bỗng nghiêm túc nhìn ta, giọng nói chậm rãi mà nặng nề:
“Hạ Viêm dẫn nữ y vào cung, có thể sẽ cầu trẫm ban hôn. Sư phụ… hãy chuẩn bị tâm lý. Trẫm không cho phép nàng quá đau lòng.”
Ta giữ nét mặt bình thản:
“Vâng, bệ hạ.”
Mặc Huyền Dạ nhìn thẳng vào mắt ta, gằn từng tiếng:
“Từ nay, khi chỉ có hai ta, nàng gọi trẫm bằng tên.”
Ta khựng lại:
“…”
Xem ra… việc tuyển tú nữ đã gần kề.
Tân đế này, quả thật đã đến tuổi muốn nữ nhân rồi.