20
Hạ Viêm bị khiêng vào tịnh điện.
Khi hắn tỉnh lại, câu đầu tiên thốt ra là:
“Cẩm Đường… ta muốn gặp nàng.”
Mặc Huyền Dạ nở nụ cười mang đầy ý vị, giọng điệu vừa trào phúng vừa lạnh nhạt:
“Trẫm là người khai sáng, sẽ không giam cầm hoàng hậu. Hoàng hậu muốn gặp ai cứ gặp, không cần phải e ngại trẫm.”
Ta bước vào tịnh điện.
Chỉ giây lát sau, Mặc Huyền Dạ cũng theo đến, đường đường đế vương mà lại đứng sau bình phong, ánh mắt sâu thẳm như soi xét mọi thứ.
Hạ Viêm sắc mặt trắng bệch, vội vàng chống người ngồi dậy, giọng khàn đặc run rẩy:
“Cẩm Đường…”
Ta mỉm cười, dịu dàng mà xa cách:
“Ta nay là hoàng hậu, tướng quân không nên tùy tiện gọi tên húy.”
Ánh sáng trong mắt hắn chợt tắt, nụ cười nơi khóe môi trở nên đắng chát:
“Ta… chưa từng có ý làm tổn thương nàng. Ta vẫn luôn nghĩ, chính nàng đã làm ta đau đến tận xương tủy… ta…”
Ta khẽ lắc đầu, ngắt lời hắn:
“Chuyện năm xưa, mỗi người đều có khó xử riêng.”
Ta biết Hạ Viêm—tính tình cố chấp, một khi đã nhận định điều gì, sẽ một đường đi đến tận cùng, dù sai cũng không quay đầu.
Hạ Viêm hốt hoảng, giọng vỡ ra:
“Nhưng ta đối với nàng… từ trước đến nay đều là thật tâm!”
Ta chỉ nhẹ nhàng lắc đầu, ánh mắt vẫn bình lặng như nước hồ mùa thu:
“Ngươi dùng người khác để chọc giận ta, muốn nhìn ta tổn thương, muốn ta day dứt, muốn ta hối hận—đó không phải là yêu. Đó chỉ là dục vọng thắng bại của ngươi.”
“Ngươi biết rõ ta vẫn còn vương vấn, nhưng lại chắc chắn rằng năm xưa là ta phụ ngươi.”
“Ngươi muốn thấy ta rơi lệ, muốn thấy ta bi thương, muốn ta khổ sở mà bò đến trước mặt ngươi cầu xin… Thứ ngươi khát khao, chỉ là nỗi đau của ta.”
“Nhưng… nếu một người thật lòng yêu người khác, sao nỡ khiến người ấy đau đớn?”
“Ngươi chưa từng hiểu ta, Hạ Viêm. Dù ta từng động tâm với ngươi, ta cũng không phải hạng nữ tử cứ mãi quẩn quanh một lối. Ngươi không chọc giận được ta, càng không thể làm ta đau. Người yêu thì nhìn thấy linh hồn người kia, còn ngươi—ngươi từ đầu tới cuối chỉ thấy chính mình.”
Nói đến đây, ánh mắt ta liếc sang góc áo long bào của Mặc Huyền Dạ lộ ra sau bình phong, khóe môi khẽ cong, thản nhiên nói tiếp—lời này rõ ràng là để hắn nghe:
“Kể cả là hoàng thượng, nếu sau này hậu cung ba nghìn giai lệ, ân sủng kẻ khác, ta cũng sẽ không ngần ngại mà xoay người rời đi.”
Hạ Viêm sững sờ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Rất lâu sau, hắn chỉ còn biết cười khổ, tiếng cười trầm đục như rỉ máu:
“Thì ra… từ đầu đến cuối, chỉ có ta là thiển cận.”
Hắn hỏi, giọng như tan vào gió:
“Vậy… nàng có hận ta không?”
Ta bình thản đáp, giọng nói nhẹ nhàng mà sắc nhọn như đao:
“Hận một người cần tiêu tốn quá nhiều tâm lực. Ta không thích phí sức vào những chuyện không đáng.”
Hạ Viêm cụp mi, giấu đi ánh mắt đầy tịch mịch, cô quạnh như vực sâu.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Ngay lúc đó, Mặc Huyền Dạ đẩy mạnh tấm bình phong bước ra, bàn tay rắn chắc nắm lấy tay ta, kéo ta đứng cạnh mình, giọng nói uy nghi vang lên:
“Người đâu! Hạ tướng quân đã tỉnh, tiễn hắn xuất cung!”
Hạ Viêm còn định nói gì đó, nhưng lời nghẹn nơi cổ họng, cuối cùng… đành im lặng.
21
Ngày tháng vẫn trôi. Ta—một hoàng hậu nắm quyền.
Có triều thần từng dấy lời dị nghị, nhưng Mặc Huyền Dạ liền dùng quyền uy đè bẹp tất cả.
“Hoàng hậu từng là ân sư của trẫm. Nàng có thể dạy dỗ trẫm, tự nhiên cũng đủ năng lực xử lý quốc sự thay trẫm.”
Mặc Huyền Dạ hiểu ta hơn bất cứ ai.
Hắn biết rõ, thứ ta muốn, chỉ có một chữ—quyền.
Vì thế, hắn dùng “quyền” để giữ ta bên cạnh.
Chúng ta—kẻ cần quyền, người cần tình—mỗi bên đều có thứ mình muốn, nhưng cũng chẳng thiếu ba phần chân tình.
Ba tháng sau, có loạn đảng trà trộn vào kinh thành, mưu toan hành thích đương kim hoàng đế.
Hạ Viêm ban đầu giả vờ quy thuận, nhưng khi nguy nan ập tới, hắn liều c.h.ế.t hộ giá.
Hắn đã đỡ thay Mặc Huyền Dạ một kiếm.
Song tân đế chẳng lấy đó làm cảm kích, trái lại, đêm đó trong tẩm cung càng phát tiết dữ dội hơn:
“Hạ Viêm mỗi lần nhìn nàng, ánh mắt đều chăm chăm không rời! Hắn coi trẫm như không tồn tại sao?!”
Nửa năm sau, biên ải khẩn cấp, Mặc Huyền Dạ không chút do dự phái Hạ Viêm trấn thủ biên cương.
Một đi… là mấy chục năm ròng rã.
Hạ Viêm chưa từng trở lại kinh thành.
Đại Thịnh nhờ có hắn, biên cảnh yên ổn, không còn chiến loạn. Nhưng nghe nói… suốt những năm dài ấy, hắn vẫn lẻ loi một mình, bóng dáng nữ y năm nào cũng không còn.
-HẾT-