Ở đó, Hạ Viêm mới trở thành người cầm quyền mười vạn biên quân—một vị “vua không ngai” nơi biên ải.
Hắn không đi, chỉ có con đường chết.
Đi, ít nhất còn cơ hội lật mình.
Thái tử vẫn lải nhải, giọng nói vương oán độc và tiếc hận.
Hạ Viêm rời Chiếu ngục trong cơn mơ hồ, toàn thân như chìm vào băng giá.
Trong trí óc hỗn loạn, hắn không còn nhớ rõ nàng từng nói gì.
Chỉ có những lời hắn từng mắng nàng, từng chữ từng câu, hiện lên rõ rệt như lưỡi d.a.o đ.â.m vào tim hắn:
“Thẩm Cẩm Đường, ngươi không biết liêm sỉ!”
“Ngươi ác độc, chẳng xứng đáng có kết cục tốt đẹp!”
“Ngươi ruồng bỏ ta, rồi sẽ phải hối hận cả đời!”
“Nếu có cơ hội, ta nhất định tự tay g.i.ế.c ngươi!”
Khi đó, hắn mất hết tất cả, Hạ gia đứng trước vực diệt môn, còn lời cự tuyệt của nàng… chính là sợi rơm cuối cùng đè nát hắn.
Nên hôm ấy, Hạ Viêm chỉ còn hận.
Thái tử khi nãy còn nói gì nữa… À phải, hắn cười khẩy bảo:
“Thẩm Cẩm Đường ba năm qua, chẳng khác nào đi trên lưỡi d.a.o l.i.ế.m máu. Nàng đặt cược tất cả vào Mặc Huyền Dạ. Chính biến năm đó suýt chút nữa đã thất bại, nàng cũng suýt bỏ mạng.”
Nhưng tất cả những điều đó… Hạ Viêm đều không biết.
Hắn bị nàng đẩy ra biên cương, bị đá văng khỏi bàn cờ quyền lực.
Thế nhưng, chỉ có bước chân vào giữa bàn cờ ấy mới hiểu—đó mới là nơi hiểm ác nhất.
18
Hạ Viêm đứng lặng trước cổng hoàng cung, bóng dáng cô độc như pho tượng đá giữa đêm trường.
Hắn không bước vào cũng chẳng rời đi.
Bộ hỉ phục đỏ thẫm trên người đã bị hắn cởi bỏ, tùy tiện ném sang một bên.
Khi yến tiệc trong cung kết thúc, quan viên lần lượt rời đi, ánh mắt của vô số người dừng lại nơi hắn, tò mò, dè bỉu, rồi lại xót xa.
Nhưng hắn chẳng hề hay biết.
Ngoài cung, xe ngựa lăn bánh rời đi từng chiếc một, tiếng vó ngựa xa dần.
Rất nhanh sau đó, tiếng khóa vang lên—cổng cung đã hạ then.
Hạ Viêm bị nhốt bên ngoài cung môn, như kẻ thất bại bị thế gian ruồng rẫy.
Một tiểu thái giám lướt qua, không nhịn được liếc nhìn hắn rồi nhắc nhở:
“Hạ tướng quân, trời không còn sớm nữa… ngài nên hồi phủ thôi.”
Nhưng hắn vẫn bất động, mắt nhìn về phía cổng cung đóng chặt, nơi nàng—Thẩm Cẩm Đường—đang yên vị bên cạnh đế vương.
Trên đầu, tinh tú dịch chuyển, giọt sương đêm lặng lẽ đọng nơi hàng mi dài của hắn, lạnh buốt.
Cho đến khi ánh bình minh dần hé rạng.
Nữ y tìm đến, nàng vẫn khoác trên người bộ giá y đỏ rực, sắc mặt tái nhợt, vội vàng tiến lên kéo lấy hắn:
“Tướng quân, chàng sao vậy?”
Hạ Viêm cả người run rẩy, bước chân loạng choạng, rồi ngã quỵ trên nền đá lạnh lẽo.
Giọng hắn khàn đặc, tựa như lưỡi d.a.o cào rách cổ họng:
“Ta… sai rồi… nhưng hình như đã muộn rồi… nàng sẽ không bao giờ tha thứ cho ta… nàng cũng sẽ không… muốn ta nữa…”
Nữ y nhìn giọt lệ rơi khỏi khóe mắt hắn, trong khoảnh khắc ấy, nàng bỗng chợt hiểu ra tất cả.
Giọng nàng nghẹn ngào, xen lẫn giận dữ:
“Tướng quân… đáng lẽ chàng không nên dây dưa với ta! Chàng nói hận nàng ta, nhưng mấy năm nay, cứ cách vài đêm, chàng lại gọi tên nàng ta trong mộng!”
Nữ y giơ tay đ.ấ.m mạnh vào lồng n.g.ự.c hắn, nước mắt trào ra như đê vỡ:
“Chàng hỏng rồi! Ta cũng hỏng rồi! Cả đời này, chàng sẽ mãi yêu mà không thể có, ta cũng thế!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hạ Viêm rốt cuộc đã hiểu vì sao mọi chuyện lại trở nên thế này.
Những năm qua, hắn bị mối hận gia tộc và quốc thù đè nặng đến nghẹt thở.
Và khi Thẩm Cẩm Đường trước mặt bao người lạnh lùng từ hôn, đẩy hắn ra biên cương, hắn đã phẫn nộ, đau đớn đến hóa hận nàng suốt ba năm dài đằng đẵng.
Nhưng…
Hắn thực sự hận nàng sao?
Không.
Thứ hắn ôm chặt trong tim… vốn là nỗi nhớ dai dẳng, là tình ý chưa từng nguôi ngoai.
Hạ Viêm đột nhiên giơ tay, tát mạnh vào mặt mình, từng cái một vang dội.
Hắn—quá kiêu ngạo, quá ngu muội, quá đa nghi.
Giờ đây… Thẩm Cẩm Đường sẽ không bao giờ quay đầu nhìn hắn nữa.
Ánh mắt nàng nhìn hắn, chắc chắn chỉ còn lại khinh miệt và ghê tởm.
19
Ta chậm rãi tỉnh lại.
Đập vào mắt ta là Mặc Huyền Dạ đang gối đầu trên tay ta, ôm ta như thể ôm cả thiên hạ.
Hắn đặc biệt thích tư thế này, mơ cũng lẩm bẩm:
“Tỷ tỷ tốt… thương trẫm nhiều một chút…”
Ta vốn quen tỉnh dậy sớm, dẫu đêm qua gần như không chợp mắt, giờ đây vẫn hoàn toàn tỉnh táo.
Mặc Huyền Dạ khẽ mở mắt.
Ngoài cửa, thái giám trực nghe tiếng động mới thấp giọng bẩm báo:
“Hoàng thượng, Hạ tướng quân đã đứng ngoài cung cả đêm.”
Ánh mắt Mặc Huyền Dạ thoáng tối, khó đoán suy nghĩ.
Hắn đột nhiên siết chặt eo ta, giọng trầm khàn mang theo ghen tuông bá đạo:
“Tỷ tỷ giờ là hoàng hậu của trẫm, lòng dạ không được chia sẻ với bất kỳ nam nhân nào khác. Nếu không, trẫm sẽ ghen.”
Ta so với ai khác đều tỉnh táo hơn.
Thứ buông xuống rồi… là buông hẳn.
Hai ngày sau, ta lại gặp Hạ Viêm.
Hạ gia nay đã không còn người, hắn đưa thê tử vào cung, tới bái kiến đế hậu dâng trà vấn an.
Mặc Huyền Dạ cạo sạch râu, vận long bào chỉnh tề, còn cố tình nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, mười ngón đan xen không rời.
Hạ Viêm trông tiều tụy, sắc mặt xám xịt, gầy đi trông thấy.
Nữ y cũng chẳng khá hơn, gương mặt thiếu hẳn sức sống.
Không khí đình trệ, như gió đông ghé thăm giữa điện ngọc.
Mặc Huyền Dạ phất tay, cho mời thêm vài quyền thần đến, rồi dõng dạc tuyên bố:
“Trẫm muốn cáo rõ thiên hạ, hoàng hậu của trẫm nhân nghĩa, đức hạnh, nếu không có nàng, cũng không có trẫm ngày hôm nay. Trẫm cảm tạ trời xanh, đã để hoàng hậu xuất hiện bên trẫm. Trẫm… đúng là nhặt được trân bảo.”
Nói xong, hắn liếc Hạ Viêm một cái, nụ cười nửa như trào phúng, nửa như xót xa.
Hạ Viêm nghe vậy, sắc mặt thoắt trắng bệch, m.á.u tươi trào ra khóe môi, thân thể đổ ập xuống, hôn mê bất tỉnh.
Các đại thần trong điện nhìn nhau, không ai dám hé răng, nhưng trong lòng đều âm thầm cảm thán:
Hoàng thượng… quả thật ra tay tàn nhẫn.
Cũng có người âm thầm tán thưởng:
Đây là thay hoàng hậu rửa sạch nhục cũ, trả lại công đạo.
Dù sao, năm xưa Hạ Viêm từng nhiều lần nhục mạ nàng trước mặt mọi người—
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Nói nàng không xứng làm vợ, không đáng để hắn yêu.
Để rồi hôm nay, nữ nhân từng bị hắn khinh rẻ lại trở thành người cao quý nhất thiên hạ.
Đòn này… đủ chí mạng để hắn không bao giờ ngóc đầu.