Ta thử liên lạc với Huyền Thanh, hoàn toàn không cảm ứng được. Chắc là vì lúc trước kết khế ước với hắn là mèo trắng Mộ Âm, không phải Chiến thần Sử Vũ. Khế ước đã mất hiệu lực.
Tuyệt vọng, giống như thủy triều dâng, từng lớp từng lớp tràn vào tim.
Kết hôn với Hợp Uyên? Không thể nào.
Ta thà bị nhốt c.h.ế.t ở đây.
8.
Ta có tức cũng không có chỗ xả, chỉ có thể đánh Hợp Uyên để g.i.ế.c thời gian.
Hắn không giận, cũng không né, còn mặt dày nói: “Đánh là thương, mắng là yêu.”
Dần dần, ta không để ý đến hắn nữa.
Hắn ung dung pha trà, tỉa hoa cỏ… hứng chí lên, còn bắt mấy con chim nướng ăn.
“Dung mạo bản tọa thế này, không tin ngươi không động lòng.”
“Vậy thì cứ chờ xem, dù sao ta bây giờ là người rảnh rỗi của Thiên giới, cũng không có việc gì quan trọng. Hy vọng Ma quân ngươi, cũng có thể chờ được.”
Sau khi nhìn thấy mặt trời mọc mặt trời lặn mười mấy lần trong sân nhỏ, Huyền Thanh đến.
“Hợp Uyên, ngươi muốn chết!”
Khoảnh khắc Huyền Thanh mặc áo trắng xuất hiện trước mặt, ta suýt nữa khóc òa.
“Ngươi làm sao tìm được nơi này?” Trên khuôn mặt lười biếng bất cần đời của Hợp Uyên, xuất hiện một tia rạn nứt.
“Không nói cho ngươi biết!” Huyền Thanh ném ra một vật từ trong tay, Hợp Uyên đột nhiên biến mất.
“Huyền Thanh, chàng cuối cùng cũng đến rồi. Hu hu hu…”
Ta túm lấy tay áo rộng thùng thình của Huyền Thanh, lau nước mắt vốn không tồn tại.
Mấy ngày nay, tuy không đến mức sợ hãi, nhưng nơi tà môn này vẫn khiến ta suýt nữa bị mắc chứng sợ không gian kín.
“Đừng sợ, ta đến rồi.”
Huyền Thanh ôm ta vào lòng một cách tự nhiên, nhẹ nhàng xoa đầu ta.
“Hợp Uyên đi đâu rồi?”
“Ta đã dùng pháp khí không gian, cách ly hắn rồi.”
“Huyền Thanh, làm sao chàng tìm được ta vậy?”
“Trên cổ nàng, là một pháp khí cao cấp, gọi là ‘Túy Diễm’. Ta cảm ứng được nó, nên mới tìm thấy nàng.”
“Lợi hại vậy sao?”
“Đương nhiên, đây là bảo vật gia truyền của ta.”
“Bảo vật gia truyền màu hồng?”
“Bởi vì… là dành cho nương tử.”
Ta đẩy hắn ra, lại định tháo Túy Diễm ném cho hắn.
“Đừng… ta tự tay làm, mất mấy trăm năm đấy, Lục giới chỉ có một cái thôi.” Hắn giữ tay ta lại.
“Huyền Thanh, đồ lừa đảo, lại gạt ta. Có phải ngay từ đầu chàng đã biết ta là Sử Vũ rồi không?”
“Ừ.”
“Sao biết được?”
“Lúc nàng giả chết, ta đang ở bên cạnh câu cá, vừa lúc nhìn thấy. Hơn nữa, bí thuật nàng dùng, chính là… do ta sáng tạo ra.”
“Không phải do Dương Đào Tinh Quân sáng tạo sao?”
“Bút danh của ta.” Hắn sờ sờ mũi.
“… Vậy sao chàng không nói cho ta biết, chàng đã biết thân phận của ta?”