“Khụ khụ… Nói trước, nếu ta nói, nàng không được giận.”
“Chàng cứ nói đi, ta không giận.”
“Nếu ta nói cho nàng biết, ta biết nàng là Sử Vũ, nàng còn thân thiết với ta như A Âm nữa không?”
Huyền Thanh nhìn ta, hai má ửng đỏ.
“Huyền Thanh, đồ lưu manh!”
Nhớ lại lúc làm mèo, ta thường nằm gọn trong lòng Huyền Thanh, còn leo lên giường hắn, sờ mó cơ bụng hắn… càng nghĩ, mặt ta càng nóng, trong lòng càng tức.
“Nàng xem, đã nói là không giận rồi mà, nàng còn giận.”
“A a a a a… Huyền Thanh, đồ lưu manh!”
Ta vừa xấu hổ vừa tức giận, đuổi theo Huyền Thanh, đánh hắn một trận nên thân.
Tuy không làm hắn bị thương, nhưng cuối cùng cũng xả được cơn tức.
Cuối cùng mệt mỏi, ta và Huyền Thanh ngồi cạnh nhau trên bậc thang trước nhà gỗ.
“Huyền Thanh, ta thật ngốc, thật sự. Lúc đó ta không nên theo chàng về Tinh Hà cung.”
“Chuyện này mà… Nếu nàng chọn nam thần tiên khác, ta cũng sẽ cướp nàng về. Thiên giới, người đánh thắng được ta, không nhiều. A Âm, ta thật lòng thích nàng.”
“Chàng thích ta? Bắt đầu từ khi nào?”
Trong lòng ta vừa ngọt ngào vừa kinh ngạc. Tên này bụng dạ đầy âm mưu, giấu cũng thật kỹ.
“Có lẽ là ba trăm năm trước, có lẽ là năm trăm năm trước. Tình cảm không biết khởi đầu từ đâu, nhưng lại ngày càng sâu đậm không lối thoát.”
“Khúc ‘Tương Tư Dẫn’ là ta viết cho nàng, cũng chỉ đàn cho mình nàng nghe.”
“Trước kia nàng quá bận, có lẽ cũng không để ý. Thực ra, ta đã theo nàng ra chiến trường rất nhiều lần. Nàng, cô nương ngốc nghếch này, mỗi lần đều liều mình chiến đấu, đánh đến mức toàn thân đầy máu. Lâu dần, ta nhìn rồi nhìn, bắt đầu đau lòng nàng, rồi yêu nàng.”
Huyền Thanh nhìn ta, nắm c.h.ặ.t t.a.y ta.
“Vậy sao chàng… không giúp ta đánh nhau?” Giọng ta cũng mềm xuống.
“Ta cứ nghĩ, nàng sinh ra đã thích chiến đấu, nên ta lặng lẽ làm cái lá xanh kia. Đương nhiên, nếu nàng thật sự gặp nguy hiểm, ta cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn.”
Cho nên, lần ta giả c.h.ế.t đó, Huyền Thanh đã ra tay, tiêu diệt tên cầm đầu Ma tộc, còn lặng lẽ giúp ta cất kỹ binh khí.
“Huyền Thanh, chàng có cách nào ra ngoài không? Hợp Uyên nói, bí cảnh này, tên là ‘Chỉ ước uyên ương chẳng ước tiên’.” Ta chuyển chủ đề.
“Ta là người tu luyện pháp khí, đương nhiên biết. Bí cảnh này, là do chấp niệm của Thượng thần Hành Hoàn vạn năm trước hóa thành. Ngày Thượng thần Hành Hoàn thành hôn với người trong lòng là Thượng thần Phong Ngô, Phong Ngô vì chúng sinh Lục giới, đã dùng thân mình làm vật hiến tế, phong ấn mấy con yêu quái lớn vào Trấn Mộng hà. Phong Ngô ngã xuống, thần hồn tan biến.”