Huyền Thanh một tay ôm một đứa con vào lòng, khóc như một đứa trẻ.
“Oa, thật cảm động! Ta cũng phải đi tìm một cô vợ, sinh hai đứa nhóc như vậy mới được. Đi thôi!”
Thần Trấn Mộng hà không biết từ đâu bỗng nhiên nhảy ra, phe phẩy cây quạt xếp, nghênh ngang rời đi.
15
Sau khi Huyền Thanh trở về, Tinh Hà cung lại nhộn nhịp chưa từng thấy.
Thần Diệu đuổi theo sau Niệm Niệm, sau mấy trăm năm, lại bắt đầu chế độ tụng kinh.
“Ái chà, Niệm Niệm, con thật sự nghịch ngợm hơn cả nương thân con năm xưa. Nương thân con chỉ dọa mấy con cá thần tiên thôi, con lại cứ muốn nướng chúng. Nhìn xem, đã chọc cho người ta tức đến mức trợn trắng mắt rồi.”
“Quy lão gia, nếu không, ông dẫn con đi tìm Ngọc Thỏ đi.”
“Tìm Ngọc Thỏ làm gì?”
“Con muốn xem ông và Ngọc Thỏ thi chạy, không dùng pháp lực ấy.”
“… Quả nhiên con là con ruột của Huyền Thanh.”
Ban đêm, Huyền Thanh ôm ta, ngồi trên mái nhà, ngắm nhìn dải ngân hà đầy sao, kể cho nhau nghe những chuyện đã xảy ra trong ba trăm năm.
Hóa ra, năm đó sau khi Huyền Thanh tế Trấn Mộng hà, hắn đã dùng pháp khí bảo vệ bản thân trong chốc lát, lừa gạt Thần Trấn Mộng hà.
Hắn nói với Hà thần, nếu không ăn thịt hắn, hắn có cách tiêu diệt yêu vật bị trấn áp ở đây, trả lại tự do cho Hà thần.
Hà thần bị giam cầm vạn năm, động lòng.
“Sau khi ta dưỡng thương xong, liền bắt đầu cùng Hà thần tiêu diệt yêu vật. Chỉ là, bên trong yêu quái lớn quá nhiều, sợ chúng phát hiện ra chân tướng rồi liên kết phản công, nên chỉ có thể từng bước từng bước, rất tốn công sức. Ta vốn nghĩ, năm sáu trăm năm có thể ra ngoài là tốt lắm rồi, may nhờ nương tử tương trợ từ bên ngoài. Đây cũng coi như sự an bài tốt nhất trong cõi u minh.”
“A Âm, ta rất may mắn năm đó đã ngăn nàng lại. Trời cao đối đãi với ta không tệ, cho ta có nàng, lại có thêm một cặp song sinh đáng yêu như vậy. Những năm này, nàng vất vả rồi. Những ngày tháng nàng khổ sở nhất, ta đều không ở bên cạnh nàng.”
Trong đôi mắt xinh đẹp của hắn, vương đầy sương mù.
“Các con rất ngoan, ta không vất vả.” Ta và hắn mười ngón tay đan vào nhau, trong lòng vô cùng mãn nguyện.
“Phu quân, chàng có muốn nghe 《Tương Tư Dẫn》không? Ta bây giờ đàn rất hay rồi đấy.”
“Ừm.”
Dưới dải ngân hà đầy sao, giữa rừng đào rực rỡ, những ngón tay thon dài của ta gảy lên dây đàn. Tiếng đàn du dương, da diết triền miên.