Thượng Thần Độc Sủng Mèo Nhỏ

Chương 21



“Phải xem là đối với ai. Nàng thật sự không cân nhắc ta sao?”

“Tình sâu nghĩa nặng khó phai, lòng này son sắt chỉ hướng về chàng. Ta phải về trông con rồi, vĩnh biệt.”

Ta phẩy tay, biến mất tại chỗ.

Ta cũng dẫn các con đến Trấn Mộng hà vô số lần, nơi đó là nơi đau lòng, nhưng trong tiềm thức ta lại luôn cảm thấy đó là nơi ta gần Huyền Thanh nhất.

Sau đó, ta dần dần nảy ra một suy nghĩ táo bạo.

Từ vạn năm trước, Phong Ngô phong ấn mấy con đại yêu ở Trấn Mộng hà, Trấn Mộng hà liền trở thành nhà tù giam cầm những yêu ma phạm tội tày trời. Yêu ma bị trấn áp ở đó, từ ban đầu chỉ có vài con, tăng lên đến mấy chục con, từ lâu đã quá tải.

Trấn Mộng hà thần vốn là vị thần sinh ra cùng trời đất, pháp lực vô biên lại từ bi, nhưng lại bị oán niệm của yêu ma xâm chiếm tâm trí trong thời gian dài. Vì vậy, hai trăm năm trước, ngài mới bị Bạch Họa mê hoặc, ký kết giao ước đó.

Nếu tiêu diệt yêu ma trong sông, về sau sẽ không cần lo lắng kết giới bị phá vỡ nữa, không cần lo lắng yêu ma xuất thế gây họa cho chúng sinh.

Ta dẫn các con, chia nhỏ ra, dụ từng con đại yêu trong Trấn Mộng hà ra khỏi kết giới rồi tiêu diệt.

Một hôm, sau khi g.i.ế.c c.h.ế.t một con Ác Mộng thú, Trụy Diễm trên cổ đột nhiên có biến đổi.

Tuy chỉ lóe lên như đom đóm, nhưng vẫn bị ta bắt gặp.

“Huyền Thanh, là chàng sao?” Ta mừng như điên, hy vọng trong lòng như măng mọc sau mưa.

Trong Trấn Mộng hà, yêu ma càng ngày càng ít, ánh sáng của Trụy Diễm càng ngày càng mạnh.

Sau khi tiêu diệt con yêu ma cuối cùng, nước Trấn Mộng hà như khói mù dần dần tiêu tan.

Cuối cùng, ta gặp được Huyền Thanh mà ta đã nhung nhớ gần ba trăm năm.

Hắn mặc áo trắng, mái tóc xanh đã bạc trắng, nhưng ánh mắt vẫn ôn nhu như xưa.

“Phu quân!”

Ta vừa chạy về phía hắn, vừa véo mạnh mình.

Ta sợ đây lại là một giấc mơ, tỉnh dậy, ta sẽ lại mất hắn một lần nữa.

“Nương tử, là ta.”

Hắn cũng chạy về phía ta, ôm ta vào lòng, hôn lên tóc ta hết lần này đến lần khác.

“Họ, là con của chúng ta sao?”

Huyền Thanh nhìn thấy Tư Duật và Niệm Niệm phía sau ta.

Có lẽ vì khi mang thai ta ngày ngày đều nhớ đến Huyền Thanh, nên hai đứa nhỏ này đều rất giống hắn.

“Phải.”

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com