Tiếc là, ta là mèo. Ta chỉ có thể chui vào trong chăn của Huyền Thanh vào ban đêm, vươn móng vuốt không an phận ra, sờ soạng cơ bụng của hắn.
Ta nghe đến mê mẩn, nhất thời có chút hối hận vì đã biến thành mèo.
"Huyền Thanh, khúc nhạc này nghe như là đàn cho người trong lòng vậy."
"A Âm thật thông minh." Hắn lại xoa đầu ta.
"Huyền Thanh, ngươi có người trong lòng rồi đúng không?" Khúc nhạc này, nghe nói là do Huyền Thanh sáng tác.
"Ừ."
"Ai vậy?"
"Đây là bí mật."
Dù sao thì, cũng không thể là ta.
Ta chỉ là một con mèo.
Cho dù nói về nguyên thân của ta, thì cũng là một kẻ cách tuyệt với đào hoa.
Tuy có chút ghen tuông vô cớ, nhưng ta cũng chẳng làm gì được.
Những ngày tháng ăn không ngồi rồi ở Tinh Hà cung vừa trôi qua được hai năm, Huyền Thanh đột nhiên bận rộn hẳn lên.
Ta không biết hắn cụ thể bận việc gì. Chỉ là có lần nghe hắn nói, Trấn Mộng hà ở Vân Khê sơn có biến động, Thiên Đế phái hắn đi xử lý.
Vân Khê sơn, nằm trong địa phận của Hồ tộc Thanh Khâu. Trong Trấn Mộng hà kia, phong ấn hàng chục con yêu quái thượng cổ. Thiên giới và Thanh Khâu nhiều năm liên hôn, cùng nhau trấn áp những yêu quái này.
Cứ như vậy, ba năm trôi qua.
Ba năm nay, Huyền Thanh rất ít khi ở Tinh Hà cung.
Nhưng mỗi lần trở về, hắn vẫn luôn mang nụ cười ôn hòa, áo trắng hơn tuyết, không nhiễm bụi trần.
Hắn vẫn sẽ ngồi trên mái nhà, hoặc dưới gốc đào, ôm ta vào lòng, đàn một khúc "Tương Tư Dẫn".
Chỉ có khi hắn ngủ say, vẻ mệt mỏi không tan biến giữa hai hàng lông mày, và tiếng rên khẽ không tự chủ được khi ta chạm vào lồng n.g.ự.c hắn mới nói cho ta biết, mọi chuyện không đơn giản như vậy.
Thượng thần Huyền Thanh, cũng giống như Sử Vũ, cũng sẽ mệt mỏi, cũng sẽ bị thương.
Không biết từ ngày nào, Huyền Thanh bắt đầu cho ta ăn tiên đan.
Trong Tinh Hà cung cũng dần dần có lời đồn, nói rằng Huyền Thanh muốn ta sớm hóa hình, để làm thê tử hắn.
Ta vô cùng nghi ngờ bọn họ đã bị Tử Uyển Tiên Tử tẩy não.
Nhưng ta thật sự không thể ăn tiên đan nữa, nếu ăn nữa thì lớp vỏ bọc này sẽ không giữ được mất.
Vì vậy, ta thừa dịp đêm tối bỏ trốn, nhưng lại bị Huyền Thanh xách trở về.
“A Âm mau ăn đi, sớm hóa hình cho bản tôn xem nào.”
“Huyền Thanh, sao ngươi lại vội vàng muốn ta hóa hình như vậy? Có phải là muốn ta làm vợ ngươi không?”