Thượng Thần Độc Sủng Mèo Nhỏ

Chương 7



Huyền Thanh bị câu hỏi thẳng thừng của ta làm cho sững sờ.

“Nếu A Âm muốn nghĩ như vậy, ta cũng không có ý kiến.”

Một lúc lâu sau, giọng nói của Huyền Thanh mới truyền đến từ trên đỉnh đầu.

Huyền Thanh lại đi xa.

Vài ngày sau khi hắn rời đi, một vị khách không mời mà đến đã xuất hiện ở Tinh Hà cung.

Nàng ta mặc một bộ váy lụa trắng mềm mại, làn da trắng nõn nà, mái tóc đen như thác nước xõa xuống, đôi mắt hạnh long lanh.

Ta sống hơn một nghìn năm, chưa từng thấy nữ tử nào xinh đẹp như vậy.

Toàn bộ Tinh Hà cung, khi nhìn thấy nàng ta, đều vô thức nín thở, hóa thành hình người — ngoại trừ ta.

“Ta là Bạch Họa, Đế cơ Thanh Khâu, đệ nhất mỹ nhân tứ hải bát hoang. Vị hôn thê tương lai của chủ nhân các ngươi.”

Cái gì? Huyền Thanh không phải là đi làm việc sao, chẳng lẽ lại lén lút tìm cho mình một người vợ?

“Ngươi nói ngươi là đệ nhất mỹ nhân, ta tin. Nhưng nói là vợ của Huyền Thanh, ta không tin.”

Lão rùa Thần Diệu lắc đầu.

“Đợi ta gả vào đây, các ngươi sẽ biết. Ngươi, chính là Mộ Âm?”

Bạch Họa mỉm cười nhìn ta. Nhưng không biết vì sao, ta lại cảm nhận được sát khí nồng nặc.

“Là ta.”

“Nghe nói Huyền Thanh rất cưng chiều ngươi? Đến đây, để ta ôm một cái.”

Nàng ta đưa bàn tay sơn móng đỏ về phía ta.

“Không được! Huyền Thanh nói rồi, trừ hắn ra, ai cũng không được ôm ta.”

Đồng tử ta mở to, xoay người nhảy vài cái, leo lên mái nhà.

“Thật sao? Vậy ta càng phải ôm!”

Nàng ta đột nhiên ra tay, ném ra một dải lụa trắng, quấn chặt lấy ta, rồi dùng sức ném xuống đất.

Rắc! Lão rùa ra tay, c.h.é.m đứt dải lụa.

“Ta đường đường là khách quý của Thiên giới, ngay cả Thiên Đế cũng phải nể ta ba phần, các ngươi muốn c.h.ế.t sao. Ngươi... làm sao vậy?”

Nàng ta thấy ta nằm bất động trên mặt đất, dùng thần thức dò xét hơi thở của ta, có chút hoảng hốt.

“Không phải ta... Ta chỉ muốn dạy dỗ nó một chút, không muốn g.i.ế.c nó.”

Nàng ta quay người muốn đi.

“Ngươi g.i.ế.c c.h.ế.t thú cưng yêu quý của Thượng thần Huyền Thanh, cứ thế mà bỏ đi à?”

“Cho ngươi! Thật là xui xẻo.”

“Dậy đi, nàng ta đã đi rồi.” Lão rùa đá đá ta.

“Quy lão gia, nàng ta bồi thường cái gì tốt vậy?” Ta lồm cồm bò dậy.

“Không có gì. Chỉ là vài bình tiên đan cực phẩm, vài cây nấm linh chi nghìn năm, vài cây cỏ hồi hồn... Ha ha ha, phát tài rồi! Lần sau chúng ta lại hợp tác như vậy nhé.”

“Hợp tác cũng được, nhưng lần sau vẫn là để ông giả c.h.ế.t đi. Nàng ta ra tay quá ác, eo ta suýt nữa gãy rồi.”

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com