Sau khi đội trưởng công bố kết quả, tổng giám đốc phát biểu ngắn gọn đôi câu rồi tới lượt Ôn Trạch Niệm, cô ấy sở một sức quyến rũ, thoạt nhìn có phần ngạo mạn, nhưng cô ấy lại nói những lời khích lệ một cách rất chân thành.
Sau đó đội giải tán.
Ôn Trạch Niệm nán lại 2 giây, khi Mạnh Ninh và Kỳ Hiểu đi ngang qua cô ấy, cô ấy giơ tay lên, trước tiên lơ lửng trên vai Mạnh Ninh một lúc rất ngắn, sau đó mới nhẹ nhàng đáp xuống vai Mạnh Ninh.
"Good job." Cô ấy nói.
Trong nắng sớm, hai người ở rất gần, Mạnh Ninh hơi nghiêng cằm, gần như có thể ngửi thấy mùi hoa hồng thoang thoảng từ đầu ngón tay cô ấy. Là vì hương cuối của nước hoa cô ấy dùng hôm nay thật sự có mùi hoa hồng Bulgari thơm ngào ngạt, hay là vì sáng sớm cô ấy đã đi ủ mẻ rượu vang hồng đầu tiên của năm nay?
Khi nâng ly chất lỏng màu hồng nhạt ấy lên, trong lòng cô ấy đã cầu nguyện điều gì?
Sáng nay Mạnh Ninh vội vàng rời khỏi ký túc, nuốt chửng ngụm rượu vang hồng ấy. Hình như cho đến tận bây giờ, cô mới muộn màng hồi tưởng lại hương vị. Thì ra hoa hồng thượng hạng mang theo vị chát, đọng lại ở gốc lưỡi mãi chẳng phai.
Ôn Trạch Niệm là người không bao giờ tặng hoa.
Cô ấy chỉ trao mùi hương ở sau tai và đầu ngón tay, và cả chai rượu hoa hồng đầu tiên được ủ vào lúc sớm tinh mơ của năm ấy.
******
Hôm đó, sau khi tan làm, Mạnh Ninh và Kỳ hiểu đến nhà hàng nhân viên, lại nhìn thấy Ôn Trạch Niệm và cháu gái họ hàng xa của sếp tổng cũng ở đó.
"Cô ấy tên Alexis." Kỳ Hiểu luôn nắm bắt tin tình báo đầu tiên: "Tên tiếng Trung là Trần Lộ Tư, hơi lạ nhỉ?"
Kỳ Hiểu đang nói chuyện, Mạnh Ninh thì vừa cắt miếng cá phi lê, vừa liếc nhìn về phía Ôn Trạch Niệm.
Mạnh Ninh sẽ nói, Trần Lộ Tư là kiểu con gái lớn lên trong lọ thủy tinh. Thế giới mà cô bé nhìn thấy có lẽ cũng giống thế giới mà Mạnh Ninh nhìn thấy, nhưng vì có lớp thủy tinh bảo vệ, cô bé có thể thiếu phòng ngự, chẳng gì có thể làm hại được cô bé.
Chỉ những cô gái như vậy, mới sở hữu nụ cười rạng rỡ và vô tư, rồi muốn kéo cánh tay Ôn Trạch Niệm.
Ôn Trạch Niệm rút tay về, gõ nhẹ vào đĩa của Trần Lộ Tư, Trần Lộ Tư bĩu môi.
Kỳ Hiểu thấy vậy thì cười rộ lên: "Trời ơi, đừng bảo là cô ấy đang nhắc nhở cô bé đừng kén ăn đấy nhé?" Rồi quay sang Mạnh Ninh: "Tâm trạng cậu ổn định được là tốt rồi, nếu không ngày nào cũng nhìn thấy những thứ này, cũng khá ngột ngạt đấy."
Mạnh Ninh cong môi.
Mặt trời vẫn chưa xuống núi, chiều tà rọi qua ô cửa sổ kiểu Pháp. Nhưng trong đầu cô lại nghĩ đến căn phòng hạng sang lúc nửa đêm, không bật đèn, chỉ có rèm lụa nhẹ lay mờ mờ ảo ảo, như thể cất giữ rất nhiều câu chuyện mập mờ.
Cô cố tình làm vậy, đưa tay che môi Ôn Trạch Niệm, cảm nhận hơi thở nóng ẩm của Ôn Trạch Niệm phả vào lòng bàn tay cô. Cô tiến lại gần cắn tai Ôn Trạch Niệm, nói cô muốn trừng phạt cô ấy.
Hô hấp vụn vỡ đập tan quy luật của Ôn Trạch Niệm chính là lời hồi đáp tuyệt vời nhất dành cho cô, để cô càng thêm táo bạo đưa tay chạm khẽ vũng lầy ấy.
Nếu đây là giấc mơ đẹp, thì cô giận, tại sao phải nhịn chứ?
Cô muốn Ôn Trạch Niệm ghi nhớ hình phạt của cô, cô muốn Ôn Trạch Niệm mơ về cô.
Giống như cô cũng mơ thấy Ôn Trạch Niệm.
Lúc này, Ôn Trạch Niệm bưng đĩa đồ ăn đi tới, ngồi xuống bên cạnh Mạnh Ninh, Kỳ Hiểu sửng sốt, nghe Ôn Trạch niệm chào hỏi vô cùng tự nhiên: "Hi."
Kỳ Hiểu: "...Hi."
"Trẻ con ồn ào nhức cả đầu." Ôn Trạch Niệm dành ra một khoảng lặng rõ ràng rồi mới nói vế còn lại: "Tôi hơi sợ."
Mạnh Ninh vẫn luôn cúi đầu, giờ đây lại bật cười trước củ cà rốt nướng ở trên đĩa.
Kỳ Hiểu lườm cô, thầm nghĩ, cười cái gì mà cười, không kén ăn nên kênh kiệu vậy đấy à?
Kỳ Hiểu không hiểu lời Ôn Trạch Niệm, nhưng Mạnh Ninh hiểu.
Đó không phải một câu, mà là hai câu.
Vế trước "Trẻ con ồn ào đau cả đầu", là cái cớ cho cô ấy bất chợt ngồi xuống.
Vế sau "Tôi hơi sợ", ám chỉ loạt hành động của Mạnh Ninh ở sảnh lúc nửa đêm.
Người trưởng thành giao lưu qua lại, hình phạt của Mạnh ninh cũng có yếu tố làm con người ta vui vẻ, Ôn Trạch Niệm cũng không đến nỗi thật sự sợ hãi.
Trong nhà hàng sáng rực ánh chiều tà, Ôn Trạch Niệm chủ động đi tới ngồi xuống, dùng giọng nói nhỏ: "Tôi hơi sợ."
Giống như khi cô ấy dùng gò má mình cọ nhẹ vào lòng bàn tay Mạnh Ninh lúc nửa đêm vậy.
Giống như đang nhận sai. Giống như đang làm nũng.
Khiến con người ta hưởng thụ. Khiến con người ta cảm thấy mình giống người nắm quyền chủ động.
Ôn Trạch Niệm rất tự nhiên hỏi một chút cảm nghĩ về buổi kiểm tra thể lực sáng nay, Mạnh Ninh vẫn luôn kiệm lời, lúc này im lặng thành ra lại rất hợp lý, Kỳ Hiểu nói nhiều hơn, Ôn Trạch Niệm chăm chú lắng nghe, gật đầu ghi chép từng ý một.
Nhưng đầu gối lại không thật thà, chạm nhẹ vào đầu gối Mạnh Ninh ở dưới bàn.
Mạnh Ninh hơi ngứa ngáy khi cô ấy cọ xát, nhưng không né tránh.
Cho đến khi bối cảnh chuyển đến căn phòng lúc nửa đêm.
Mạnh Ninh thả mình xuống chiếc giường King-size lông ngỗng mềm mại, hôn lên đầu gối Ôn Trạch Niệm, đột nhiên ngẩng đầu hỏi: "Nếu tôi kén ăn thì sao?"
"Sao cơ?" Ôn Trạch Niệm đê mê trước nụ hôn của cô, lớp da thịt trên đầu gối rất mỏng, cho nên đầu gối lúc nào cũng ửng màu hồng nhạt, cùng màu với khóe mắt Ôn Trạch Niệm lúc này.
"Nếu tôi cũng kén ăn," Mạnh Ninh lại mút đầu gối cô ấy: "Cậu sẽ làm gì?"
Ôn Trạch Niệm hít một hơi, giọng nói vẫn còn run rẩy, giống như hàng mi đang rung động của cô ấy: "Chiều lòng cậu."
Tuy nhiên, tiếp sau đó vẫn là cô ấy đối phó với Mạnh Ninh.
Mạnh Ninh vệ sinh xong thì bước khỏi nhà tắm, nhìn thấy Ôn Trạch Niệm đã đứng dậy, quần mình trong áo choàng tắm, trên tủ đầu giường rải rác vô số tài liệu, có vẻ như vẫn cần phải xử lý công việc.
Khi mặc quần áo, Mạnh Ninh luôn quay lưng về phía cô ấy, cởi áo choàng tắm ra. Mạnh Ninh gầy, lượng mỡ lại thấp vì thường xuyên vân động, Ôn Trạch Niệm dựa vào thành giường, mí mắt khép hờ, như thể vô tình lướt nhìn từng đốt sống lưng hơi nhô ra của cô, đường eo thon gọn dần xuống dưới, nước da trắng như tuyết đẹp động lòng người.
Làm nổi bật hình xăm Mandala màu đen, là đóa hoa chỉ hé nở trong bóng tối.
Đột nhiên điện thoại Ôn Trạch Niệm rung lên.
Bàn tay đang mặc quần thể thao của Mạnh Ninh khựng lại, sau đó mới tiếp tục như không có gì xảy ra.
Mỗi khi cô đến tìm Ôn Trạch Niệm vào lúc nửa đêm, điện thoại của Ôn Trạch Niệm chưa bao giờ đổ chuông. Điều này gần như khiến cô có ảo giác rằng, Ôn Trạch Niệm cùng cô chìm đắm trong giấc mơ này, là một người không hề dính dáng gì đến thế giới bên ngoài.
Cô có thể cảm nhận được ánh mắt Ôn Trạch Niệm lướt qua sống lưng mình, rồi nhấc máy: "Hey, Halka."
Đó không giống một cái tên tiếng Anh thường nghe. Là tên tiếng Ba Lan chăng? Hay là sếp tổng? Hay lại là người có quan hệ với sếp tổng?
Cô cúi đầu loay hoay với dây rút của quần thể thao, thắt nút lại.
Cô cố gắng không để chất vải tạo ra tiếng động sột soạt, lắng nghe âm lượng hạ thấp của Ôn Trạch Niệm, xì xà xì xồ gì đó với điện thoại, nói rất nhanh.
May mà cô ấy nói tiếng Anh, hoặc có lẽ, xui thay cô ấy lại nói tiếng Anh, Mạnh Ninh mặc đồ thể thao xong, nhìn chằm chằm những ngón tay đang kéo khóa quần của mình, cũng có thể nghe hiểu cô ấy đang thảo luận về những sắp xếp tiếp theo.
Tin đồn là thật. Cô ấy sẽ đến Paris tiếp theo, ngồi trong một khách sạn năm sao có bề dày lịch sử được mọi người ngưỡng mộ, hoặc dạo bước dọc sông Seine trên đôi giày cao gót tinh tế của mình khi có chút thời gian rảnh dỗi sau giờ làm.
Mạnh Ninh lặng lẽ bước ra ngoài, lẻn ra khỏi căn phòng hạng sang, nhẹ nhàng đóng cửa lại cho Ôn Trạch Niệm.
******
Khi hướng về ký túc xa, trời đêm tối đen như mực, xung quanh là lớp sương mỏng, dường như bao phủ lấy hương hoa cỏ.
Mạnh Ninh vô cớ nghĩ rằng, thực ra mơ cũng giống như sương mờ.
Lúc đầu mỏng manh, mờ nhạt, xóa nhòa ranh giới của thế giới thực, dẫn bạn đi vào trong đó. Đến khi giấc mơ đang ở đoạn say sưa, như thể đã bước vào giữa tầng sương mù dày đặc, chẳng nhìn rõ thứ gì, chỉ còn lại bạn và giấc mơ của mình.
Tiếp đó, đến khi giấc mơ gần kết thúc, cũng giống như vượt qua trung tâm, rồi đi đến phần rìa của màn sương, một lần nữa trở nên mờ ảo, cho bạn mơ hồ bắt đầu nhìn thấy được một chút thế giới thực.
Cuộc gọi Ôn Trạch Niệm nhận được đêm nay đại khái cũng giống vậy.
Nhắc nhở cô: Mày sắp vượt qua cõi mộng như sương mù này rồi.
******
Sáng hôm sau, đội trưởng thông báo tin tốt: Vì cả đội đều vượt qua kiểm tra thể lực nên sẽ được chia nhóm đến một hòn đảo biệt lập gần đó để trải nghiệm, cũng coi như là tiếp thu trải nghiệm dịch vụ từ thương hiệu khách sạn khác.
Mạnh Ninh, Kỳ Hiểu và Thư Mộng Nhã ở nhóm đầu tiên, khi nhìn thấy Ôn Trạch Niệm trên canô, cô không hề ngạc nhiên.
Sau đó, Trần Lộ Tư mang chiếc ván ngắn của mình lên tàu, ngồi cạnh Ôn Trạch Niệm, mặc cho gió biển thổi tung mái tóc dài của mình, mỉm cười chỉ cho Ôn Trạch Niệm thấy đàn cá dưới biển.
Ôn Trạch Niệm hơi xoay người, biểu cảm trên mặt trông có phần lơ đãng, rồi đưa tay vân vê chiếc khuyên kim cương trên dái tai.
Không hề báo trước, nhìn về phía Mạnh Ninh ở bên này.
Lúc ấy, trên canô có không ít người, hai ba người lập thành nhóm để trò chuyện, có người thì trông ra mặt biển, có người thì lại cầm nước trái cây trong tay.
Mạnh Ninh, Kỳ Hiểu và mấy người khác ngồi ở góc chéo cách xa Ôn Trạch Niệm nhất, Mạnh Ninh dường như cũng đang lơ đãng, hai tay buông thõng đặt trên đầu gối, ngón cái trái đè lên ngón cái phải, ngón cái phải lại đè lên ngón cái trái, như đang không ngừng xếp chồng những khối gỗ, ánh mắt vô thức hướng về phía đầu tàu, nhưng khi bắt gặp tầm mắt của Ôn Trạch Niệm thì khựng lại trong một khoảnh khắc.
Trên canô đầy ắp người, có lẽ chỉ mỗi Mạnh Ninh, Ôn Trạch Niệm và Kỳ Kiểu biết về lần chạm mắt này của hai người.
Thư Mộng Nhã vô tri vô giác tiếp tục tám chuyện, Kỳ Hiểu ừ ừ à à đáp, nắm chặt tay.
Cuốn, cuốn quá!
Tầm mắt Ôn Trạch Niệm nhìn qua một thoáng rồi đột nhiên phóng ra xa. Mạnh Ninh cụp mi mắt, nhìn chằm chằm móng tay mình, nghe Thư Mộng Nhã bên cạnh nói: "Vậy là quyết rồi đấy, Gwyneth sẽ rời đi sau nửa tháng nữa."
Kỳ Hiểu vẫn còn đang ừ ừ à à loạn cả lên, lúc này đột nhiên hoàn hồn lại: "Hở?" Kéo cánh tay Thư Mộng Nhã: "Quyết khi nào thế? Sao mình không biết?"
"Sáng nay, sáng nay người ở phòng hành chính nghe thấy Gwyneth đang dự tính kế hoạch công việc, chắc là nhận được chỉ thị gì từ sếp tổng rồi."
"Hôm qua còn chưa nghe nói gì mà." Kỳ Hiểu lẩm bẩm: "Nhận được chỉ thị lúc nào chứ?"
Đêm qua, Mạnh Ninh nói trong lòng.
Cuộc gọi lúc nửa đêm hôm qua, đã quyết định điểm dừng cho giấc mơ này của họ.
Thư Mộng Nhã bị bạn cùng phòng rủ đi uống nước ngọt, Kỳ Hiểu dịch sang bên cạnh Mạnh Ninh, liếc nhìn cô.
"Nhìn mình làm gì?" Mạnh Ninh nhếch môi: "Không phải đã biết cô ấy sẽ phải rời đi từ lâu rồi sao?"
Có lẽ cô bình thản như vậy, Kỳ Hiểu mới dám mở lời với cô: "Vẫn còn nửa tháng, cậu, thấy sao? Liệu có chút ít luyến tiếc nào không?"
"Nhẹ nhõm."
"Nhẹ nhõm cái gì?"
Mạnh Ninh nghiền ngẫm xem nên giải thích thế nào: "Chẳng phải trong mơ thường có cảm giác đó hay sao? Cảm giác cậu cứ rơi mãi, nhưng vĩnh viễn chẳng thấy đáy. Khi thức giấc, nhận ra mình đang nằm trên chiếc giường nhỏ trong căn nhà thuê, nhưng lại thấy, chân thực."
Canô cập bến, mọi người đi làm thủ tục check-in trước.
Mạnh Ninh và Kỳ Hiểu cùng phòng, thu dọn qua một lát, Kỳ Hiểu bèn cùng Thư Mộng Nhã và những người khác ra bãi biển. Mạnh Ninh nghỉ ngơi thêm một lúc rồi mới nhập hội với bọn họ.
Các phòng của khách sạn năm sao này đều là kiểu biệt thự thấp tầng, rải rác khắp bãi biển, có hàng cọ che bóng.
Mạnh Ninh đeo thẻ phòng trên cổ tay đi ra ngoài, sau đó phát hiện, mình đã lạc đường.
Trước tiên cô đi một vòng quanh những căn biệt thự thấp tầng trong tầm mắt, càng đi càng mất phương hướng.
Đáng ra cô nên đi về phía bãi biển, nhưng luôn cảm thấy mình đang đến gần trung tâm khu lưu trú.
Cho đến khi trong phạm vi tầm nhìn xuất hiện một mái nhà hình tròn thấp hơn cả những biệt thự, những lớp cỏ dài bao phủ mô phỏng phong cách nhiệt đới.
Mạnh Ninh nhớ trên tờ rơi giới thiệu đây là nhà kính hao chim đặc biệt của khách sạn, nên thử đẩy cửa.
Không khóa.
Cô bước vào.
Nếu nói khách sạn C tập trung vào phong cách phục cổ nghệ thuật, thì khách sạn năm sao này lại chú trọng tạo dựng cảm giác tự nhiên mộc mạc. Nhà kính được cấu tạo hoàn toàn bằng thủy tinh, từ bên ngoài không thể nhìn vào, nhưng từ bên trong lại có thể nhìn rõ ràng bên ngoài.
Dưới hệ thống nhiệt độ ổn định, trong lồng là một loài chim nhiệt đới mà Mạnh Ninh dù đã xem qua biết bao sách ảnh minh họa cũng chẳng thể nhận biết. Cũng chẳng nhận ra những loài thực vật um tùm, xum xuê, một trong số đó ngạo nghễ đứng thẳng, trông giống như cây ăn thịt người.
Chim luôn cảnh giác, thấy có người đột nhập, líu lo hai tiếng.
Cô bước tới thương lượng với nó: "Suỵt."
Con chim như hiểu được lời cô, hoặc cũng có thể là lười để ý cô nên lại im lặng.
Cô nhìn chằm chằm lông đuôi lộng lẫy của con chim và nghĩ, cô nên rời đi.
Bởi trên chiếc ghế dài được che phủ bởi hoa cỏ nhiệt đới kia, có một người đang ngủ.
Ôn Trạch Niệm.
Ôm một chiếc gối tựa trong lòng, dựa vào ghế ngủ thiếp đi.
Trong đầu Mạnh Ninh nghĩ đến việc rời đi, khẽ khàng đẩy cửa, bước ra ngoài.
Chẳng được bao lâu lại quay trở lại.
Ôn Trạch Niệm là người vô cùng thận trọng, dù cho tham gia chuyến du lịch cùng nhân viên, không bắt buộc mặc đồng phục, nhưng cô ấy vẫn mặc vest trắng và quần tây ống côn, quai giày cao gót mảnh leo lên theo đường cổ chân trắng muốt, giống như một vật tượng trưng.
Mạnh Ninh rón rén bước tới ngồi xuống.
Nửa tháng.
2 tuần.
14 ngày.
Thật ra khái niệm thời gian hiện giờ của cô rất mơ hồ, cho dù có thay đổi cách diễn đạt đi chăng nữa, dường như vẫn không thể khiến cảm giác những người bên cạnh sắp rời xa trở nên chân thực hơn.
Cô chỉ ngồi đây, nhớ lại phản ứng của Kỳ Hiểu vừa rồi khi nghe nói đến nửa tháng và nghĩ, đây hẳn là một khoảng thời gian rất ngắn. Những người sắp đi đến hồi kết luôn vô thức thư giãn, ví dụ như bây giờ cô cho mình ngồi tại đây, thầm dự tính, nếu có đồng nghiệp khác xông vào, cô sẽ lập tức bật dậy giải thích rằng muốn thảo luận với Ôn Trạch Niệm về chuyện nghỉ việc.
Nhưng chẳng ai tới.
Mọi người chắc hẳn đều háo hức ra biển cả rồi.
Ban đầu bờ vai Mạnh Ninh căng cứng, nhưng từng giây từng phút trôi qua, lại dần dần thả lỏng.
Ở đây không có đồng hồ, hơi thở đều đặn của Ôn Trạch Niệm thay thế cho đồng hồ.
Mạnh Ninh nhìn chằm chằm hoa văn trên sàn, lắng nghe tiếng thở nhè nhẹ của cô ấy, chợt nghĩ: Khoảng thời gian giữa nhịp hít vào và thở ra, là bao nhiêu giây nhỉ?
Nghĩ vậy, cô thật sự rút điện thoại ra, mở đồng hồ ra bấm giờ.
Là 3 giây 15.
Vậy quy đổi ra hai tuần, là bao nhiêu khoảnh khắc của những nhịp thở? Nghĩ đến đây, trong lòng cô bỗng thấy sợ hãi.
Lâu quá.
Đủ lâu để con người ta sa đọa hết lần này đến lần khác.
Cô định bụng đứng dậy ra về, nhưng lại cảm thấy một lực kéo nhẹ trên chiếc áo hoodie từ phía sau.
Ôn Trạch Niệm hỏi cô bằng giọng vừa tỉnh ngủ: "Chạy đi đâu thế?"
Âm cuối kéo dài chữ "thế" rất êm tai, ma xui quỷ khiến Mạnh Ninh ngồi xuống lần nữa.
******
Ôn Trạch Niệm đặt gối tựa xuống, ngồi để tỉnh táo một lúc.
Cô ấy thư giãn hơn khi ở trong môi trường công việc, ngược lại thì Mạnh Ninh lại ngồi nghiêm chỉnh hơn cô ấy. Mạnh Ninh thấy mình hơi khúm núm, tay lần mò ở phía sau, nhấc chiếc gối tựa cô ấy đặt sau lưng mình, ôm vào trong lòng.
Ôn Trạch Niệm khẽ bật cười.
Mạnh Ninh nghĩ, người đẹp vừa thức giấc không nên cười, cũng không nên nói gì cả. Giọng nói trầm thấp tựa như bầu trời hoàng hôn phủ đầy hoa tường vy, thật ra Ôn Trạch Niệm chẳng cần gì cả, giọng nói thôi cũng đủ để tạo dựng nên giấc mơ rồi.
Cô hơi khom người, ôm chặt chiếc gối hơn, Ôn Trạch Niệm ngồi ở góc hơi lệch về phía sau so với cô, giọng nói vang lên từ sau lưng cô: "Đến thì đã đến rồi, sao còn chạy?"
Mạnh Ninh không nói gì.
Ôn Trạch Niệm hỏi: "Cậu biết tôi ở đây à?"
"Tôi không biết." Mạnh Ninh dừng lại một chút rồi nói: "Tôi bị lạc đường."
"Cậu làm sao cơ?" Ôn Trạch Niệm lại cười.
Tôi không lừa cậu đâu." Mạnh Ninh cũng cảm thấy lời nói thật này nghe có vẻ như là dàn dựng, quay sang nhìn Ôn Trạch Niệm nhằm tự thanh minh: "Tôi nghỉ ở trong phòng thêm một lúc, muốn ra biển tụ tập với Kỳ Hiểu và những người khác, cuối cùng lại..."
Vừa nói, cô vừa ngoảnh đầu, va phải ánh mắt mượt mà của Ôn Trạch Niệm.
Nhà kính nhiệt độ ổn định có là gì chứ? Trong đôi mắt ấy có hoa hồng bung nở, thường xuân quấn quanh, ban mai và hoàng hôn đồng thời xen lẫn trên sắc trời, tinh vân màu hồng tím trải dài không trung.
Mạnh Ninh ngẩn ngơ, im lặng, quay đi ôm chiếc gối tựa.
"Tôi biết cậu không lừa tôi." Giọng Ôn Trạch Niệm toát ra chút lười biếng: "Không ai biết tôi ở đây thì làm sao cậu biết được."
Ôn Trạch Niệm đưa tay cào nhẹ hình xăm sau gáy cô: "Giống như mơ vậy."
"Cái gì?" Cô ngứa ngáy muốn né tránh, nhưng kìm lại.
Ôn Trạch Niệm trả lời cô: "Thức dậy thấy cậu ngồi đây, bên cạnh có một cây chuối hoa."
Giờ Mạnh Ninh mới nhìn thấy, phía trước bên phải có một cây chuối hoa. Rõ ràng rất nổi bật mà vừa rồi lại chẳng nhìn thấy, rốt cuộc đang lơ đãng nghĩ cái gì vậy?
Cô dùng ánh mắt vuốt ve những phiến lá của cây chuối hoa, hỏi Ôn Trạch Niệm ở phía sau: "Cậu làm gì ở đây?"
"Trốn cho yên." Giọng nói Ôn Trạch Niệm càng thêm phần lười biếng: "Nếu không, Alexis lúc nào cũng sẽ đến phòng tôi."
Mạnh Ninh tự hỏi, tại sao hai mối tình trước của Ôn Trạch Niệm lại không suôn sẻ? Cô ấy rõ ràng là một cao thủ, một câu nói mang hai lớp nghĩa:
Thứ nhất, cô ấy không muốn Trần Lộ Tư đến tìm mình. Thứ hai, cô ấy và Trần Lộ Tư không ở chung phòng.
Mạnh Ninh "Ồ" một tiếng, cô ấy lại nói: "Tôi trả lời cậu rồi, cậu vẫn chưa trả lời tôi."
"Hả?"
"Đến thì đã đến rồi, sao còn chạy?"
"Cậu ngủ lâu quá, chờ cũng chán."
"Tôi ngủ bao lâu rồi?"
Mạnh Ninh không trả lời trực tiếp: "Lúc đầu tôi định lấy một ly soda đào cho cậu uống."
"Rồi sao?"
"Cậu ngủ lâu quá, đá tan hết cả rồi, nên tôi uống luôn."
Ôn Trạch Niệm đột nhiên tiến tới, liếc nhìn bên cạnh Mạnh Ninh, trên chiếc bàn thấp có một chiếc ly chân thấp miệng tròn, đá đã tan thành một vũng nước cạn dưới đáy ly, hơi lạnh còn sót lại va chạm với nhiệt độ ấm áp trong nhà kính đọng lại thành những giọt nước trên thành ngoài ly, rồi từng giọt một lăn xuống chân ly.
Mạnh Ninh gần như tưởng rằng Ôn Trạch Niệm sắp hôn cô, nhưng Ôn Trạch Niệm dừng lại cách môi cô vài milimet, dưới mắt ẩn chứa nụ cười nhẹ nhàng.
Cô ấy không hôn, chỉ nhẹ ngửi.
Sau đó dùng giọng điệu như đang khen trẻ con: "Ừ, có mùi đào."
Rồi ngả người ra sau, những đốt ngón tay hơi cong cào nhẹ hình xăm sau gáy Mạnh Ninh: "Ngoan quá."
Lần này Mạnh Ninh không kìm được mà co rúm lại: "Chẳng lẽ tôi lại nói dối vì một ly soda đào ư?"
"Không." Ôn Trạch Niệm nói: "Vì tôi ngủ lâu như thế, mà cậu vẫn đợi tôi."
Mạnh Ninh không chút thương tình nhắc nhở: "Nhưng sau đó tôi định đi rồi, chỉ là cậu tỉnh dậy thôi."
"Nếu tôi không dậy thì sao?" Ôn Trạch Niệm nhẹ nhàng ma sát, tựa như một chiếc lông vũ đang trêu chọc: "Cậu có đi không?"
Mạnh Ninh không nhịn được nữa, xoay người bắt lẩy cổ tay mảnh mai của cô ấy: "Nhột chết đi được."
Ôn Trạch Niệm cũng không trốn tránh, ngoan ngoãn để cho cô nắm.
Cô cũng không biết tại sao mình lại hoảng loãn, chiếc gối vẫn luôn ôm trong lòng lại lăn xuống, đập vào bắp chân Ôn Trạch Niệm, rồi rơi xuống đất. Con chim trong lồng thấy vậy, lại líu lo một hồi.
Mạnh Ninh tránh ánh nhìn, buông cổ tay Ôn Trạch Niệm ra, nhặt chiếc gối lên phủi sạch rồi đặt lại lên sofa.
Đứng dậy: "Tôi phải đi rồi, nếu không Kỳ Hiểu và những người khác chắc sẽ đi tìm tôi."
Nói xong liền đi ra cửa.
"Mạnh Ninh."
Cô biết ngay Ôn Trạch Niệm sẽ gọi cô.
Mím môi, nặn ra một nụ cười rồi quay đầu lại, đầu ngón tay cuộn chặt tại góc độ Ôn Trạch Niệm không thể nhìn thấy.
Ôn Trạch Niệm nhìn cô một lúc: "Tôi cảm thấy, hình như vừa rồi cậu có điều muốn hỏi tôi."
Khóe môi Mạnh Ninh nhếch cao hơn: "Đâu có đâu, không có câu hỏi gì cả."
Ôn Trạch Niệm gật đầu, cô vội vàng rời đi.
******
Trên bãi biển, Kỳ Hiểu đang chơi bóng chuyền với hội Thư Mộng Nhã.
Từ xa liếc thấy Mạnh Ninh, vẫy tay với cô: "Vào chơi hai trận không?"
Mạnh Ninh cũng mỉm cười vẫy tay với cô nàng: "Các cậu chơi trước đi, mình tắm nắng một lúc đã."
Nắng trên đảo C luôn huyền ảo, nhưng nắng ở đây lại gắt hơn, Mạnh Ninh ôm gối ngồi trên bãi biển, chiếc bóng tụ lại thành một vòng tròn nho nhỏ.
Kỳ Hiểu lo cho cô: "Cậu bôi kem chống nắng chưa thế?"
Mạnh Ninh cong môi gật đầu.
Ánh nắng chiếu rọi những tâm tư, khiến chúng tuôn trào từ trong từng lỗ chân lông, nếu vậy thì phải chăng trong lòng mình chẳng còn vương vấn điều gì?
Có nhóm đang chơi bóng chuyền bãi biển. Có nhóm đang xây lâu đài cát. Đối với nhân viên cứu hộ, thời gian được thật sự thư giãn trên bãi biển quả thực không nhiều.
Trần Lộ Tư đang lướt sóng một mình, Mạnh Ninh có thể thấy cô bé rất chuyên nghiệp, lướt ván ngắn, tư thế thành thạo.
Chợt bên cạnh có một chiếc bóng đổ xuống, Mạnh Ninh không ngẩng đầu, vì đã ngửi thấy một mùi hương quen thuộc.
...Ôn Trạch Niệm đang mặc đồ bơi chăng?
Đây là lần đầu tiên cô nhìn Ôn Trạch Niệm đi dép lê, mắt cá chân dường như thu hút ánh trăng ngưng tụ đang lộ ra dưới ánh mặt trời.
Mạnh Ninh ôm đầu gối, nhéo nhéo ngón tay, thầm nghĩ, đồ bơi của Ôn Trạch Niệm là kiểu như thế nào?
Cô là một kẻ quặc, đang nghĩ tới, nhưng lại không nhìn.
Cô có thể cảm nhận được mọi người đều im ắng trong một khoảnh khắc, sau đó lại tiếp tục làm việc của mình như không có chuyện gì xảy ra, nhưng những ánh mắt đều nhân cơ hội nhặt bóng và lấy xẻng xúc cát để hướng về phía này, bọn họ đều đã nhìn thấy đồ bơi của Ôn Trạch Niệm.
Cô nghe thấy giọng nói của Ôn Trạch Niệm: "Mặc kệ cậu có hay không có điều muốn hỏi tôi, nhưng tôi thì có một câu hỏi dành cho cậu."
"Sau khi tôi đến Paris, cậu sẽ nhớ tôi chứ?"
******
Dứt lời, Ôn Trạch Niệm liền bước về phía trước, Mạnh Ninh vô thức cụp mắt xuống, né tránh bóng lưng trong bộ đồ bơi của cô ấy.
Cho đến khi giọng nói tươi sáng của Trần Lộ Tư vang lên: "Làm gì thế? Nếu chị cũng muốn lướt sóng thì sao không bảo em đợi? Sao muộn thế này rồi mới tới?"
"Chị có việc, bận lắm."
Mạnh Ninh nghĩ, tất nhiên Ôn Trạch Niệm rất bận, lịch trình đi Paris đã định, cô ấy cần phải thu dọn những công việc còn lại của khách sạn C.
Ngồi trong nhà kính mà cũng ngủ được, do thường xuyên thức khuya ư?
Trần Lộ Tư đề nghị: "Lâu rồi không thấy chị lướt sóng, bọn mình thi được không?" Cô bé cười hihi: "Nếu em thắng thì chị cho em ôm chị nha!"
Ôn Trạch Niệm khựng lại: "Chị đâu phải phần quà."
Lời này vang lên từ xa, đột ngột nện vào tim Mạnh Ninh một cú.
---------------------------------------------------------------
Mọi người cho toi một vote để lấy động lực nhé, xin cảm ơn~(*'∀'*)