Thủy Triều Nước Ấm

Chương 42: Dưới mặt biển



Mạnh Ninh ngồi dưới ánh nắng gay gắt nhất, nghĩ về lúc nửa đêm sâu thẳm nhất.

Ôn Trạch Niệm mặc một bộ váy dạ hội đen tuyền như màn đêm đen mờ mịt, ấn cô xuống sofa hỏi: "Vậy cậu có muốn đến mở quà không?"

Lúc này, Trần Lộ Tư trước bãi cát hình như bĩu môi: "Keo kiệt."

Ôn Trạch Niệm không chấp, cũng không khó chịu với cô nàng: "Đúng rồi đấy."

Hẳn là cô ấy đã mang theo ván lướt sóng xuống biển rồi, vì Mạnh Ninh thoáng cụp mắt, có thể liếc thấy một vài đồng đội đang giờ vờ đi sang một bên để uống nước hoặc nghỉ ngơi, có lẽ đều là để xem Ôn Trạch Niệm lướt sóng.

Ánh nắng chảy qua cơ thể.

Sóng biển ào ào rập rờn.

Dưới ánh nắng gay gắt của buổi chiều, vạn vật dường như hình thành nên một cảm giác liên thông. Mạnh Ninh cảm giác mình đã biến thành một vỏ sò, sóng biển cuộn trào trong người cô và Ôn Trạch Niệm đứng trên những ngọn sóng bên tai cô.

Mãi cho đến khi có người kinh ngạc nhỏ tiếng thốt lên, Mạnh Ninh mới ngẩng đầu.

Sau đó nhìn thấy Ôn Trạch Niệm một tay giữ ván, sau đó buông ra giữ thăng bằng, mũi ván chuyển hướng, nắng bị cô ấy chơi đùa.

Mạnh Ninh ôm đầu gối chìm đắm trong mơ hồ, cô chưa bao giờ ngờ được rằng Ôn Trạch Niệm lại có liên quan tới lướt sóng.

Ôn Trạch Niệm đã từng sợ nước.

Khi đó ở trường không có môn bơi, trên thực tế cũng chẳng cần thiết, tất cả trẻ em lớn lên cạnh bờ sông đều tự học bơi. Khi ở gần trường xây dựng một bể bơi mới và giáo viên dẫn các cô đi trải nghiệm, Ôn Trạch Niệm túm lấy đồng phục, khăng khăng không chịu đi thay đồ bơi.

Mạnh Ninh động viên cô ấy: "Không sao đâu."

Ôn Trạch Niệm đỏ mặt lắc đầu: "Tôi không biết bơi."

Mạnh Ninh đang nổi trên nước ngửa mặt nhìn cô ấy, tùy ý lau nước trên mặt: "Tôi dạy cậu."

Ôn Trạch Niệm nhìn cô sững sờ 2 giây, sau đó lại lắc đầu: "Tôi... sợ nước."

Tại sao Ôn Trạch Niệm lại sợ nước, Mạnh Ninh đã tìm được manh mối khi đến nhà cô ấy đưa bài thi vào ngày nghỉ.

Một ông lão tóc bạc phơ nhưng vẫn còn khỏe mạnh dìm chặt đầu Ôn Trạch Niệm trong chậu rửa mặt đầy nước, hoàn toàn mặc kệ cô ấy giãy giụa: "Nếu mày không nghe lời thì đừng nằm mơ được đi học nữa."

Mạnh Ninh sửng sốt ngay tại chỗ.

Sau đó mới nhớ ra, đeo balô lao lên đẩy ông lão kia: "Ông làm cái gì thế?!"

Ôn Trạch Niệm cuối cùng cũng ngẩng đầu lên khỏi chậu nước, mặt đỏ bừng ho sặc sụa.

Sau này Mạnh Ninh mới biết, Ôn Trạch Niệm từ nhà hai người chú lưu lạc đến nhà ông bà nội, một cô bé bệnh nặng bị coi là gánh nặng lớn nhất trong gia đình trọng nam khinh nữ, không ai đủ kiên nhẫn để nói lý với cô ấy, nếu bất đồng ý kiến sẽ trực tiếp ấn đầu vào chậu nước để trừng phạt.

Chuyện này bị bà thím đem ra làm đề tài để ngạo nghễ trong buổi đoàn tụ đón Tết nên ai ai cũng học theo phương pháp này.

Do đó, sau khi gặp lại, phát hiện ra rằng Ôn Trạch Niệm đã học bơi, Mạnh Ninh đã đủ kinh ngạc.

Nhưng giờ đây cô lại phát hiện, Ôn Trạch Niệm còn biết lướt sóng.

Hơn nữa, Ôn Trạch Niệm dùng ván ngắn, bắt buộc phải là trình độ chuyên nghiệp nhất định mới có thể kiểm soát. Hóa ra Ôn Trạch Niệm không mặc đồ bơi, mà là đồ lướt sóng màu xanh nước biển đậm, đó là màu xanh rất, rất trầm, biển nông không thể nào sở hữu sắc thái ấy, dường như phải đi tàu phá băng tiến thẳng đến Nam Cực mới tìm được sắc xanh ấy.

Cô ấy lặng thinh đứng ở nơi tận cùng của thế giới.

Bộ đồ bó sát ôm lấy đường cong mượt mà tuyệt đẹp của cô ấy, nhưng khi ngắm Ôn Trạch Niệm lướt sóng, tuyệt đối sẽ không chú ý đến điều này. Cách chuyển động của cô ấy giống như khiêu khích, cô ấy đang thách thức biển cả, như thể đang hỏi xem đầu sóng còn có thể bày ra những trò gì, để cô ấy chinh phục.

Sau khi Ôn Trạch Niệm xuống nước, Trần Lộ Tư không lướt sóng nữa, đứng trên bãi cát cầm máy ảnh chống nước chụp ảnh cho Ôn Trạch Niệm.

Mạnh Ninh có chút không vui, nhưng cũng có phần nhẹ nhõm.

Cô không có máy ảnh, nhưng cô có một đôi mắt.

Hàng mi cô chầm chậm rung rinh, lọc bớt ánh mặt trời, lọc bớt gió biển, lọc bớt ngọn gió khiến con người ta lơ đãng, chỉ chiếu hình bóng Ôn Trạch Niệm đứng trên ván lướt sóng tại hồi hải mã trong tâm trí cô.

Ảnh sẽ phai màu theo thời gian. File sẽ bị virus phá hủy. Chỉ có cách này, cô tồn tại, ký ức sẽ mãi mãi còn đó.

Có không ít người vỗ tay tán thưởng hoặc âm thầm ngỡ ngàng vì Ôn Trạch Niệm, nhưng chỉ một mình cô sẽ nghĩ trong lòng: Ôn Trạch Niệm của quá khứ lột xác thành Ôn Trạch Niệm của hiện tại, rốt cuộc đã mất bao nhiêu thời gian để hòa hợp với nước, thứ đáng sợ trong lòng nhất?

Ôn Trạch Niệm thật sự là một người rất dứt khoát.

Người là loài dễ thay lòng đổi dạ, dù đối diện với vẻ đẹp đến tột cùng cũng vậy, ban đầu mọi người đều âm thầm chú ý đến Ôn Trạch Niệm, nhưng sau đó lại quay trở về sân bóng chuyền bãi biển hoặc bên cạnh lâu đài cát. Ngay cả Trần Lộ Tư, thỏa mãn chụp rất nhiều ảnh xong, cũng gia nhập vào một trong những đội bóng chuyền bãi biển.

Mạnh Ninh thấy như vậy rất tốt.

Đến cuối cùng, dường như chỉ còn lại một mình cô đang lặng lẽ ngắm nhìn Ôn Trạch Niệm,

Ánh nắng chói chang, trời đất vì vậy mà bạc màu, chỉ có cô và hình bóng mà cô đang theo dõi, dạo chơi trong hồi ức như bị phơi sáng quá mức.

Mạnh Ninh thấy mình thoáng chốc choáng váng, vì khi cô lần nữa nhìn, mặt biển đã trống không.

Cô cào ngón tay, nhìn kỹ hơn.

Sau đó cô tìm được ván lướt sóng của Ôn Trạch Niệm, nhưng trên ván chẳng có ai.

Cô chậm rãi đứng dậy. Một mặt, theo phán đoán dựa trên sự chuyên nghiệp và kinh nghiệm, với khả năng của Ôn Trạch Niệm, tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện gì dưới điều kiện thời tiết này. Mặt khác, cô lại nghĩ đến việc Ôn Trạch Niệm từng sợ nước.

Cô hít thở cẩn trọng, không rõ là bản năng của nhân viên cứu hộ đang quấy nhiễu, hay là bản năng của Mạnh Ninh đang gây rối.

Bỗng cô bắt đầu hối hận sâu sắc vì sự do dự trong vài giây, rồi vội vàng cởi đồ thể thao ra và lao về phía những con sóng.

Cô vốn định đi bơi nên đã mặc đồ bơi bên trong quần áo thể thao. Mọi người đều đang chơi bóng chuyền, xây lâu đài cát, hoặc trò chuyện dưới những tán ô.

Lúc này, cô nhận ra, lý trí của mình tin chắc Ôn Trạch Niệm sẽ không sao, chỉ là bản năng thôi thúc cô chạy về trước.

Cô nhảy vào sóng.

Bơi giữa chừng, cô nhận ra lý trí đã chiến thắng, vì Ôn Trạch Niệm ngoi đầu lên từ trong sóng biển, động tác vung tay giống như một con bướm dang rộng đôi cánh.

Cô càng bay càng cao, hướng về phía mọi người đang ngước nhìn, ánh nắng tại đó trắng xóa chói mắt, tất cả những người muốn ngước lên đều như bị quáng tuyết.

Mạnh Ninh đã chắc chắn Ôn Trạch Niệm an toàn, nhưng cô chẳng hiểu cớ tại sao mình vẫn cứ bơi tiếp.

Ôn Trạch Niệm cũng nhìn thấy cô, tạm dừng một lát, nổi trên mặt biển nhìn cô.

Sóng biển bao bọc quanh người, tiếng vui cười hoặc tiếng kinh hô vang lên ở ngoài bờ như đến từ thời không gian khác, nhìn thấy từng giọt nước đọng trên đôi lông mày có hình dáng đẹp đẽ của Ôn Trạch Niệm, rồi rơi xuống theo lực hấp dẫn và tan thành vũng.

Mạnh Ninh trầm lặng, cảm nhận sóng biển vỗ theo nhịp tim mình.

Nếu Ôn Trạch Niệm hỏi cô tại sao đột nhiên lại bơi tới đây, cô nên trả lời thế nào?

Nói rằng cô tưởng Ôn Trạch Niệm gặp chuyện?

Thời gian cô quan sát chưa đủ lâu, phán đoán tình hình cũng không chính xác, điều này hoàn toàn đi ngược lại với sự chuyên nghiệp của một nhân viên cứu hộ.

Nhưng Ôn Trạch Niệm không hỏi gì cả, chỉ đưa tay ra, nhẹ nhàng phủ lên mí mắt cô, bảo cô nhắm mắt lại.

Mí mắt cô bị ánh mặt trời chiếu đến bỏng rát, còn lòng bàn tay Ôn Trạch Niệm thì mát lạnh do ngâm trong nước biển.

Cô vô thức nghe theo, giây tiếp theo, Ôn Trạch Niệm kéo cô xuống dưới biển.

Hôn lên.

Nhịp tim vừa rồi nhảy vọt vì hoảng loạn của Mạnh Ninh lập tức thay đổi theo tiết tấu khác.

Cô không thể giả vờ mình chưa từng nghĩ tới.

Có lẽ khi ánh nhìn cô hướng về phía Ôn Trạch Niệm trên chiếc canô.

Có lẽ là khi cô ở trên bãi cát, ôm gối và nhìn ra mặt biển.

Có lẽ là khi cô xác nhận Ôn Trạch Niệm an toàn nhưng vẫn bơi tới đây.

Có lẽ cô đã vô số lần nghĩ rằng, cô muốn hôn Ôn Trạch Niệm.

Không chỉ dưới ánh trăng lúc nửa đêm, mà cả ở dưới ánh nắng chói chang, gay gắt.

Dù chỉ 1 lần thôi, cũng được.

Dục niệm đang kêu gào, lý trí đang im lặng. Trong đầu cô có rất nhiều điều không nên, không được phép và không thể.

Cô chưa bao giờ nghĩ rằng Ôn Trạch Niệm sẽ kéo cô xuống biển.

Mọi người trên bờ đang thỏa thích thư giãn vui vẻ, các cô dưới mắt biển thầm lặng trao môi hôn.

Rõ ràng ngắn ngủi chỉ một khoảnh khắc, nhưng lại vĩnh hằng như thiên trường địa cửu.

Sau đó Ôn Trạch Niệm thả cô ra, cả hai ngoi lên khỏi mặt nước.

Cho đến hiện tại, hai người cũng chưa nói một câu nào, thậm chí không có bất kỳ cử chỉ hay biểu cảm ám chỉ.

Mạnh Ninh lặng lẽ quay đầu bơi về bờ, Ôn Trạch Niệm leo lại lên ván lướt sóng của mình.

Khi Mạnh Ninh nhô mình lên từ dưới sóng, Thư Mộng Nhã nhìn thấy cô: "Mạnh Ninh, cô bơi xong chưa? Xong rồi thì đánh bóng một lát đi."

Mạnh Ninh cười: "Được thôi."

Không cần phải lau khô người, nước biển trên cơ thể sẽ bốc hơi dưới nắng.

Chỉ đọng lại vị mặn chát của nụ hôn trên vành môi.

Khi Ôn Trạch Niệm vác ván lướt sóng lên bờ, Mạnh Ninh đang rất nỗ lực cứu một pha bóng.

Cô không biết mình nỗ lực đến thế để làm gì, hoàn toàn bỏ mặc trọng tâm mà bổ nhào tới, đưa tay vào giữa khoảng trống của quả bóng chuyền và những hạt cát bị mặt trời hun đến nóng hầm hập.

Thật ra cứu thì có ích gì?

Quả bóng trên tay cô đỡ lên theo một góc không hề chuẩn, theo quỹ đạo khó lường bay về hướng Thư Mộng Nhã không thể đón được.

Cô lật người trên bãi cát, thở hổn hển nhìn mặt trời chói chang nơi xa vời, nhức mắt.

******

Không biết Ôn Trạch Niệm đã đi đâu sau khi lên bờ. Còn trận bóng chuyền bãi biển bên này của Mạnh Ninh, kết thúc với chiến thắng áp đảo của cô và Thư Mộng Nhã, Kỳ Hiểu và một cô gái khác ở phía bên kia lưới thì thua thảm hại.

Kỳ Hiểu im lặng lạ thường, Mạnh Ninh tưởng cô nàng buồn vì thua: "Tối nay mình mời cậu uống bia, được chưa?"

Kỳ Hiểu nhếch mép: "Này là cậu nói đấy nhé."

Bữa tối theo hình thức BBQ thoải mái thư giãn, Ôn Trạch Niệm không xuất hiện, không biết là bận việc, hay là có ý để lại không gian cho họ vui vẻ.

Ngược lại thì Trần Lộ Tư đã hòa nhập với các cô suốt cả buổi chiều, nốc liền mấy cốc bia lớn mát lạnh, không biết đã say khướt từ bao giờ.

Một vài nữ cứu hộ quen biết cô bé dìu cô bé về phòng, Mạnh Ninh và hội Kỳ Hiểu cùng nhau đi về phòng mình.

Đi đến dưới một gốc cây cọ lớn, Mạnh Ninh nói: "Mọi người về trước đi, tôi đi dạo một lát."

Thư Mộng Nhã có quan hệ tốt với Kỳ Hiểu, nên cũng biết Mạnh Ninh có thói quen đi dạo hoặc bơi đêm, cười nói: "Hôm nay chơi bóng lâu như thế mà cô vẫn chưa mệt hả? Thể lực tốt thật đấy."

"Hả? Thể lực của tôi tốt á?" Mạnh Ninh nói: "Haha."

Kỳ Hiểu chỉ bảo cô "Chú ý an toàn" rồi bỏ lại cô ở đó, cùng Thư Mộng Nhã đi trước.

Mạnh Ninh đứng yên tại chỗ một lúc, chờ mọi người về phòng, cả khu chỗ ở yên tĩnh, cô mới lặng lẽ chọn một con đường nhỏ, đi về phía trước.

Suốt dọc đường rất chăm chú nhìn các biển báo hướng dẫn, nhắc nhở mình lần này đừng lơ đãng, đừng lạc đường.

Khi tình cờ chạm mặt trong nhà kính lúc chiều, cô đã liếc thấy tấm thẻ phòng mà Ôn Trạch Niệm đặt trên băng ghế, cũng đã nhìn thấy số phòng trên đó.

Trăng sáng. Chim hót. Côn trùng rả rích. Và cô vẫn còn đang thức.

Dường như chỉ còn lại những thứ này tồn tại trên thế gian, cô đi theo biển chỉ dẫn đến trước biệt thự của Ôn Trạch Niệm, phát hiện đó là một căn biệt thự nhỏ biệt lập sâu thẳm.

Cô hơi do dự trước khi gõ cửa.

Có lẽ Ôn Trạch Niệm đã ngủ. Có lẽ Ôn Trạch Niệm đang làm việc.

Có lẽ cốc bia vừa rồi đang nhộn nhạo trong bụng, cô đổi ý, trong đời có mấy cơ hội được làm càn đâu.

Khi cô đang định giơ tay lên, cánh cửa mở ra.

Cô ngây người, Ôn Trạch Niệm cũng sững sờ.

Ôn Trạch Niệm vẫn mặc bộ vest trắng, mái tóc dài được búi tinh tế sau đầu, trông như thế chưa bao giờ có lúc được buông lỏng. Mạnh Ninh nhìn chằm chằm chiếc khuyên kim cương nhỏ trên dái tai cô ấy, cô ấy giữ cửa, không nói gì, như đang chờ đợi điều gì đó.

Mạnh Ninh nhận ra, Ôn Trạch Niệm đang chờ xem sau khi hai người đụng mặt, liệu cô có thuận miệng bịa ra một cái cớ rồi hoảng loạn bỏ đi hay không.

Có lẽ bản năng thực sự đã thôi thúc cô làm vậy.

Ánh trăng không biết lạnh hay nóng, khiến con người ta khe khẽ rùng mình.

Cô cố gắng giữ mình đứng vững, tìm về tiếng nói của mình: "Tôi đến để trả lời cậu một câu hỏi."

Ôn Trạch Niệm giữ cửa "Ừ" một tiếng.

Trăng bỗng sáng hơn, chiếu qua vai cô, ôm lấy dáng người mảnh khảnh của Ôn Trạch Niệm. Cô cố kiềm chế đôi môi đang run rẩy, nói từng chữ một: "Tôi sẽ nhớ cậu."

Ôn Trạch Niệm mím môi.

Cô nói tiếp: "Trong toàn bộ thời gian mà cuộc đời tôi có, tôi sẽ nhớ cậu."

Ôn Trạch Niệm bật cười.

"Nặng nề thế cơ à?" Ôn Trạch Niệm nửa đùa nói.

Nếu là Mạnh Ninh bình thường, có lẽ sẽ mượn dốc xuống lừa bông đùa với Ôn Trạch Niệm vài câu là qua chuyện. Nhưng hôm nay cô hơi cuộn tròn ngón tay, chóp mũi túa ra mồ hôi lấm tấm, nhìn xuống cổ chân mảnh mai hơi lộ ra bên dưới chiếc quần tây, đêm muộn mà vẫn đi giày cao gót, quai giày mảnh leo trèo lên giống như vật tổ quấn quanh.

Phía trước vật tổ phức tạp ấy, có một vết thương nhỏ, đẹp đến thảng thốt trên nước da trắng nõn, chắc hẳn là do bất cẩn va chạm lúc lướt sóng buổi chiều.

Mạnh Ninh hé miệng: "Tôi đến, để giải đáp cho cậu một câu hỏi và cũng có một điều muốn hỏi."

Giày cao gót của Ôn Trạch Niệm chuyển động rất nhẹ.

Mạnh Ninh không biết Ôn Trạch Niệm sẽ đoán cô muốn hỏi gì, thật ra câu hỏi của cô rất đơn giản. Khi hỏi câu này, cô cuối cùng cũng từ mắt cá chân Ôn Trạch Niệm nhìn lên, nhìn vào mắt Ôn Trạch Niệm: "Lúc học bơi và lướt sóng, cậu có thấy khó lắm không?"

Thật ra cô muốn nói là "sợ" hơn, nhưng cô thấy Ôn Trạch Niệm của hiện tại không thích từ "sợ" cho lắm.

Ôn Trạch Niệm giờ đây đã là bậc thầy tạo dựng giấc mơ có thể hô mưa gọi gió, Mạnh Ninh từng thấy cô ấy nói chuyện với các quản lý khác trong nhà ăn nhân viên, một quản lý người nước ngoài cao 1m9 gật đầu vâng vâng dạ dạ trước mặt cô ấy. Lúc này cô ấy đứng dưới ánh trăng, ngay cả một vết thương nhỏ trên cổ chân cũng có thể dễ dàng tô điểm thêm vẻ đẹp của mình.

Cô ấy có thể lên du thuyền tiệc tùng thâu đêm. Cũng có thể dễ dàng điều động trực thăng. Từ sau khi gặp lại, cô ấy luôn là bên nắm quyền chủ động.

Nhưng lúc này tần suất khẽ chớp mi của cô ấy có chút khác thường, nhìn Mạnh Ninh với vẻ mặt có phần phức tạp.

Trăng quá sáng đã nuốt chửng lớp trang điểm trên khuôn mặt cô ấy, khiến cô ấy trông gần gũi hơn với dáng vẻ khi trưởng thành trong tưởng tượng của Mạnh Ninh.

Vậy là Mạnh Ninh đã là một việc vượt quá khuôn phép nhất kể từ khi gặp lại.

Cô tiến lên một bước, dang rộng vòng tay ôm lấy Ôn Trạch Niệm, tay phải đưa lên, đỡ ở sau gáy Ôn Trạch Niệm, miệng khẽ nói: "Không sao rồi."

Nếu cô cũng sở hữu phép thuật tạo dựng giấc mơ giống như Ôn Trạch Niệm, cô sẽ khiến câu nói này uyển chuyển hơn, và trịnh trọng hơn.

Nhưng đây là điều tốt nhất cô có thể làm bây giờ. Ôn Trạch Niệm đẩy cô ra.

Động tác nhẹ nhàng, nhưng dứt khoát. Ánh mắt dành cho cô không phải là cười, nhưng cũng chẳng phải giận dữ, mà mang theo sự phức tạp rất khó đoán.

Dường như cô ấy khẽ hít một hơi rồi hỏi Mạnh Ninh: "Cậu muốn vào không?"

Mạnh Ninh mỉm cười lắc đầu: "Tôi đến nói vậy thôi, tôi nên đi rồi."

"Khoan đã." Ôn Trạch Niệm nói: "Tôi lấy truyện khoa học viễn tưởng của tối nay cho cậu."

Đây là thỏa thuận của họ.

Mỗi lần Mạnh Ninh đến tìm Ôn Trạch Niệm, Ôn Trạch Niệm sẽ đưa cho cô một trang truyện khoa học viễn tưởng.

Nhưng Mạnh Ninh vẫn dịu dàng cong môi: "Tối nay không cần."

Cô xoay người rời đi.

Trong lòng cô, hành động đến tìm Ôn Trạch Niệm tối nay không phải là một lần trao đổi.

Cô muốn đến, nên đến thôi.

******

Mạnh Ninh về phòng.

Kỳ Hiểu đã ngủ, cô nhẹ tay nhẹ chân không bật đèn, định thu dọn bộ đồ thể thao bẩn ném trên bãi cát hôm nay vào túi đựng đồ bẩn, thò tay vào túi muốn lấy đồ ra trước.

Trong túi cũng chẳng có gì khác, chỉ là một bao thuốc, và hai chiếc bật lửa.

Một cái là để cô sử dụng lúc ngày thường. Cái còn lại là cô từng chuẩn bị tặng cho Ôn Trạch Niệm, nhưng hiện tại mãi mãi sẽ không có ý định tặng nữa.

Cô vươn tay ra để mò, nhưng chỉ còn lại chiếc mà cô dùng.

Tìm cả túi quần túi áo nhưng vẫn không có chiếc kia.

Trong lòng cô ảm đạm: Chẳng lẽ nào hôm nay cởi đồ thể thao xong, vứt vội quá, không cẩn thận làm rơi xuống bãi cát?

Cô một lần nữa lẻn ra khỏi phòng, lại khẽ khàng đóng cửa cho Kỳ Hiểu, sau đó đi ra bãi biển.

May thay quy định ở đây khác với khách sạn C, ban đêm không được xuống biển, nhưng bãi cát vẫn mở cửa. Nhưng lúc này đêm khuya đã chẳng còn ai khác, Mạnh Ninh ban đầu giả vờ bước đi bình tĩnh, nhưng sau khi nhìn thấy bãi biển từ xa lại bắt đầu chạy.

Cô thở hồng hộc lao ra bãi cát, nhớ lại vị trí đã ngồi lúc chiều.

Có thể đoán đại khái, nhưng những lá cờ đánh dấu vùng biển được phép bơi đã bị thu dọn, cô mất điểm tham chiếu, không thể phán đoán chính xác 100%.

Khom lưng lang thang trên bãi biển như một con ruồi không đầu.

Không có.

Không có.

Chẳng thấy đâu cả.

Trên lưng cô dần dần rịn ra một lớp mồ hôi mỏng, dính dớp nhưng nóng hổi, thấm vào từng ngóc ngách trong xương sống, thiêu đốt trái tim cô, khiến thần trí cô choáng váng.

"Cậu đang tìm gì thế?"

Cô hoảng loạn ngẩng đầu lên, thở dốc, ngay cả búi tóc sau đầu cũng hơi rối vì ở trước gió biển quá lâu: "Kỳ Hiểu?"

So với vẻ hoạt ngôn, vui tươi thường ngày, Kỳ Hiểu lúc này bình tĩnh đến mức khiến con người ta cảm thấy xa lạ: "Muộn thế này rồi, cậu đang tìm cái gì?"

"Không ngủ được thôi." Mạnh Ninh cười: "Tìm xem có ốc mượn hồn không để nghịch."

"Nói dối." Kỳ Hiểu nói: "Cậu đang tìm bật lửa chứ gì?"

Mạnh Ninh nhìn cô nàng, vẫn đang thở hổn hển.

Kỳ Hiểu lại nói: "Nếu cậu không nhận, thì mình không đưa cho cậu nữa."

Mạnh Ninh khựng lại, gọi cô nàng: "Kỳ Hiểu."

Kỳ Hiểu cũng không thể miêu tả được ngữ điệu ấy của Mạnh Ninh. Nhưng Mạnh Ninh vừa gọi, cô nàng đột nhiên òa khóc: "Cái gì thế này? Đáng ra mình phải biết từ sớm rồi chứ, cậu thật sự thích cô ấy từ lâu rồi, có đúng không?!"

Mạnh Ninh cũng không biết sự trầm lặng của mình chỉ kéo dài trong chốc lát, hay là rất lâu.

Tóm lại, trong đầu cô đang xoay vần vô số suy nghĩ. Cô luôn tỏ ra rất thờ ơ, lạnh nhạt, cô tự sắp đặt vô số những tiểu tiết để thể hiện sự dửng dưng của mình, có lẽ cô nên nhặt nhạnh những tiểu tiết ấy, phân tích, vặt vẹo, để Kỳ Hiểu tin rằng cô rất tỉnh táo, thật sự không động lòng trước Ôn Trạch Niệm.

Nhưng suy nghĩ trong cô thay đổi hết lần này đến lần khác, cuối cùng để lộ một nụ cười gần như là bất lực, nhỏ giọng nói: "Phải, mình thật sự đã thích Ôn Trạch Niệm từ lâu rồi."

******

Kỳ Hiểu gần như bị cô chọc tức, xông tới, không ngừng nện vào vai cô: "Cậu muốn chết! Cậu muốn chết rồi! Không phải cậu vẫn luôn là người hờ hững nhất hay sao?! Không phải cậu vẫn luôn là người bình tĩnh, lý trí nhất hay sao?! Cậu có phải kiểu người đó đâu, giả bộ làm cái gì chứ?! Nếu cậu nói sớm hơn thì mình đã chẳng xúi giục cậu rồi!"

Vừa nói, vừa gào khóc trên bãi biển vắng vẻ lúc đêm khuya.

Kỳ Hiểu thật sự ra tay không nương tình, Mạnh Ninh bị cô nàng đánh đau muốn chết đi được, lại còn giật mình vì cô nàng khóc, thấy cô nàng nấc từng cơn như thể sắp khóc đến tắt thở, cô tiến lên vỗ lưng cho cô nàng: "Này..."

Mạnh Ninh tốt bụng cười nói: "Đây không phải là chuyện của mình hay sao? Cậu buồn thế để làm gì?"

Kỳ Hiểu khóc càng to hơn: "Vì mình hiểu rõ nhất! Thích một người quá chênh lệch với cậu khó đến mức nào!"

Cô nàng vừa gào lên, liền phì ra một bong bóng nước mũi lớn.

Mạnh Ninh bật cười.

Cô nàng không cười, lườm nguýt Mạnh Ninh một cái, móc khăn giấy trong túi ra lau mũi, rồi lại tiếp tục khóc lớn.

"Này..." Mạnh Ninh cũng không biết làm thế nào: "Thế, bây giờ, là cậu an ủi mình, hay mình an ủi cậu thế?"

Kỳ Hiểu lại liếc cô: "Cậu an ủi mình trước, rồi mình an ủi cậu, bọn mình an ủi nhau được chưa?!"

"Mắc gì mình phải an ủi cậu trước?"

"Cậu thích cô ấy được bao lâu đâu! Tâm sự của mình giấu kín trong lòng từ rất, rất lâu rồi được chưa?! Tống Tiêu không phải người chung lối, cậu lại chẳng hỏi! Thiếu điều mình chết ngạt rồi đây này!"

"Rồi, rồi, rồi, cậu trước." Mạnh Ninh lại cười, chỉ chỉ bãi biển: "Cậu muốn giãi bày với ngọn sóng nào? Mời ngồi."

Kỳ Hiểu cũng không kiếm chuyện, ngồi xếp bằng trên đất luôn, sụt sịt mũi, dù đã lấy khăn giấy lau không biết bao nhiêu lần, nhưng mặt vẫn ê hề nước mắt.

Cô nàng nói: "Mẹ mình là giáo sư của đại học R."

Mạnh Ninh nghe vậy liền ngây người: "Hóa ra cậu mới là phần tử học cao cải trang đi vi hành."

Kỳ Hiểu lắc đầu: "Cải trang vi hành cái mông, quan hệ giữa mình và mẹ rất tệ, cũng chẳng học trường gì xịn xò cho cam. Cậu biết tại sao không?" Vừa nói vừa nhoẻn môi cười: "Vì hồi mười mấy tuổi, mình đã thích học trò của mẹ mình."

Mạnh Ninh im lặng lắng nghe.

"Chị ấy là học viên cao học của mẹ mình, thành tích tốt cực, cực kỳ. Mẹ mình trọng người tài nên thường xuyên dẫn chị ấy về nhà. Lúc chị ấy 22, mình mới 16, vừa lên lớp 10, lần đầu gặp chị ấy, chị ấy đang giúp mẹ mình nấu ăn trong bếp, cầm muôi ngoảnh đầu lại mỉm cười với mình, mình trực tiếp khờ luôn."

"Thật ra chị ấy phải kiểu quá xinh đẹp, gầy lắm, mắt xếch. Nhưng nói sao nhỉ, là cái kiểu, liếc nhìn một cái là sẽ hạ gục cậu à? Mình bắt đầu bám theo chị ấy, làm cái đuôi nhỏ của chị ấy, sau đó thì nhận ra, mẹ mình đưa chị ấy về nhà không phải chỉ vì trọng người tài, mà còn vì nhà chị ấy thật sự là nghèo con nhà bà khổ."

"Chị ấy đến từ vùng núi, trong nhà chỉ còn mẹ, chăm sóc một em gái tàn tật. Tất cả trợ cấp học bổng của chị ấy đều gửi hết về nhà, cậu tin được không? Thời đại này thật sự có người trộn dưa muối với cơm trong căng tin trường đại học, bị cảm lạnh chẳng bao giờ đi khám, có lần mình đến ký túc xá của chị ấy, phát hiện chị ấy ngã trên đất, mặt tái nhợt đến nỗi mình suýt nữa tưởng chị ấy tắt thở rồi cơ."

"Lần đó, khi chị ấy hết sốt, mình thẳng thừng tỏ tình với chị ấy luôn."

Kỳ Hiểu nói xong thì hẩy tay Mạnh Ninh: "Cậu có đang nghe không thế? Chờ mình kể xong, cậu cũng phải kể chuyện của cậu đấy nhé."

"Có mà." Mạnh Ninh cong môi: "Được, chờ cậu kể xong, mình cũng sẽ kể."

---------------------------------------------------------------

Mọi người cho toi một vote để lấy động lực nhé, xin cảm ơn~(*'∀'*)