Thủy Triều Nước Ấm

Chương 43: Kẻ ngốc không màng tới bản thân



Mạnh Ninh là một người lắng nghe rất giỏi.

Vì cô không đánh giá, không hỏi, giỏi làm một cái hốc cây tĩnh lặng.

Kỳ Hiểu kể tiếp: "Lúc đó mình lớp 12, chị ấy thẳng thừng từ chối mình. Nhưng chắc hồi nhỏ mình tự thấy mình khá tốt, nên nghĩ rằng chị ấy tốt với mình như thế thì không thể nào không thích mình được. Chuyện này nhanh chóng bị mẹ mình phát hiện, mẹ mình muốn chuyển chị ấy đi, mình chạy đi uy hiếp mẹ mình, mình nói người ta căn bản không chấp nhận mình, mẹ làm như thế là công tư chưa phân mình, nếu mẹ muốn làm như vậy thật, mình sẽ không tham gia thi đại học."

"Lúc đó mẹ mình cười rất lạnh lùng, nói thành tích của mình cho dù có thi cũng chẳng ra cái gì. Mẹ cũng nói mãi với mình rằng, mình thích chị ấy, chỉ để phản kháng mẹ mình. Mẹ nói nếu mình không thi đại học thì sẽ mặc kệ mình luôn, mình nghe lời mẹ, thi đại học, kết quả đúng là không tốt."

"Mình nhẫn nhịn một thời gian, chịu đựng đến khi chị ấy tốt nghiệp cao học, thi đỗ tiến sĩ dưới một giáo sư khác. Mình lại tỏ tình với chị ấy tiếp. chị ấy lại từ chối mình. Hồi đó mình to gan lắm, uống rượu, trực tiếp leo lên giường của chị ấy, chị ấy cũng bị mình chuốc rượu, cũng hơi mê muội, nhưng chị ấy dữ lắm, đặc biệt là biết tự kiềm chế, cuối cùng chỉ hôn lên mặt mình. Hôm sau thức dậy thì bảo mình đừng lãng phí thời gian nữa, mình và chị ấy mãi mãi không có khả năng đâu."

"Mình không phục, mình hỏi: Tại sao? Chẳng phải chị không còn là học sinh của mẹ em nữa rồi hay sao, cũng không cần phải sợ bà ấy nữa rồi. Trước đây chị luôn nói chị nghèo, nhưng chị đã đỗ tiến sĩ rồi, sau này ra ngoài ắt hẳn có thể kiếm chác rất nhiều. Chị ấy im lặng một hồi lâu, nói, Không phải chuyện tiền nong."

"Mình níu lấy chị ấy không buông, nằng nặc đòi chị ấy cho mình một đáp án, sau đó chị ấy mới nói, là vì mua sỉ [1]. Mình nghe xong lơ ngơ, mua sỉ cái gì cơ? Chị ấy giải thích với mình, nói là mỗi lần mình đến tìm chị ấy, mua đồ gì đó, chẳng bao giờ nhìn giá, rút điện thoại ra là trực tiếp quét mã trả tiền luôn. Nhưng chị ấy thì không, mỗi lần mua đồ sẽ đứng nép sang một bên trước, mở ứng dụng ra xem có giá mua sỉ không. Chị ấy nói Kỳ Hiểu, em hiểu chưa? Hai người chung ta vốn dĩ không thuộc về cùng một thế giới."

[1] Mua sỉ: Mua sỉ ở đây là chỉ việc nhiều cá nhân hoặc tổ chức cùng nhau ghép đơn mua cùng một sản phẩm

Kỳ Hiểu vừa khóc vừa cười, phì ra một bong bóng nước mũi to đùng lần thứ hai: "Cậu thấy có nực cười không? Mình thích chị ấy bao nhiêu năm như thế, mà lại thua trước cái thứ mua sỉ chết tiệt."

Kỳ Hiểu cười ba tiếng rất vang dội: "Ha! Ha! Ha!"

Mạnh Ninh ngồi bên cạnh cô nàng trông ra đại dương tĩnh lặng, im ắng đến quá đáng, khiến Kỳ Hiểu tưởng cô đang thất thần, nhưng lúc này cô hỏi: "Rồi sao nữa?"

"Làm gì có rồi sao đâu." Kỳ Hiểu nói: "Đến khi mình tốt nghiệp cấp ba thì mình đi khỏi miền Bắc luôn."

"Cậu buông bỏ chị ấy rồi à?"

Kỳ Hiểu lại nhếch mép cười, Mạnh Ninh nhận ra khi con người ta nhắc đến những chuyện bất lượng, quả thực là quen lấp liếm cảm xúc của mình bằng tiếng cười, cũng chẳng có cách nào khác.

Kỳ Hiểu nói: "Nhiều năm rồi, mình chưa quay lại phía Bắc lấy một lần, ngay cả lúc chơi mạt chược, nhìn thấy quân Bắc trong bộ Đông - Tây - Nam - Bắc là bụng dạ quặn thắt, cậu nghĩ mình buông bỏ được chị ấy chưa? Chị ấy thấy mình phiền, thì mình im chút thôi, yêu công khai không được, thì chị đây chuyển sang yêu thầm không được à?"

Mạnh Ninh không giỏi an ủi, cười cười với cô nàng.

Cô nàng lại huých tay Mạnh Ninh: "Còn cậu? Sao cậu lại thích cô ấy?"

"Cậu nhớ lần trước cô ấy đến nhà bọn mình không?"

"Ừ ừ."

"Buổi chiều cô ấy phải đi gặp nhà đầu tư, thay vest xong, búi tóc hơi bù xù, bảo mình búi lại cho cô ấy."

"Rồi sao nữa? Cậu vung vẩy bàn tay nhỏ linh hoạt, sau đó cảm thấy cơn xung động khó nín nhịn trong lồng ngực, hôn chụt một cái..."

Mạnh Ninh lườm nguýt cô nàng, cô nàng xua tay không nói nhảm nữa, dừng lại cười.

"Không hôn." Mạnh Ninh nói: "Mình chỉ giúp cô ấy búi tóc thôi."

"Ninh à." Kỳ Hiểu nghiêm túc: "Con bé này, khờ khạo quá đấy."

"Giúp cô ấy búi tóc cũng tốt mà." Mạnh Ninh nhìn ra biển xa xa: "Cậu biết cô ấy dùng tổng cộng 7 cái ghim tăm để kẹp tóc không? Búi tóc của cô ấy khá phức tạp, lúc mình giúp cô ấy cố định xong cái ghim thứ 7, hình như, mình đã thật sự phải lòng cô ấy rồi."

Kỳ Hiểu lơ mơ: "Cái gì thế?"

Mạnh Ninh nhoẻn miệng cười: "Vì mình nhận ra, mình có chút vui vẻ. Khi giúp cô ấy ủi đồ, búi tóc, làm những việc rất nhỏ nhặt này, mình có chút vui vẻ."

Nửa cuối câu cô không thốt ra khỏi miệng là—— "Đã rất, rất lâu rồi mình không cảm nhận được niềm vui."

******

Kỳ Hiểu cảm thấy có gì đó không đúng.

Cô nàng nhìn Mạnh Ninh, chợt ngỡ ra, nụ cười của Mạnh Ninh không giống với ngày thường.

Mạnh Ninh trước kia cũng hay cười, dáng môi của cô đẹp mắt, chỉ cần hơi nâng khóe miệng lên là lập tức tiêu tan đi cảm giác lạnh lùng trên người cô. Kỳ Hiểu trước đó không thấy nụ cười này có vấn đề gì, bởi vì bạn cũng không thể nói cô cười rất gượng gạo, chỉ là nụ cười ấy quá...

Kỳ Hiểu cân nhắc xem nên miêu tả như thế nào.

Đúng rồi, quá qua loa.

Như một cơn gió thoảng qua khóe môi, cũng có thể khiến khóe môi cô nâng lên, do đó trông nhẹ tênh, không có sức nặng. Khác với lúc này, trước khi cười, Mạnh Ninh thật sự đã khựng lại, như thể lý trí cô muốn kìm nén nụ cười đó, chỉ là không khắc chế được dục vọng trong nội tâm, mỉm cười bất lực với chính mình, pha chút nặng nề.

Nụ cười ấy lần đầu tiên trông rất chân thật.

Kỳ Hiểu nhìn biểu cảm này của cô, nói: "Mạnh Ninh, cậu tiêu rồi."

Bản thân Mạnh Ninh lại rất nhẹ nhõm: "À, chắc vậy."

"Thế cậu phải làm sao đây?"

"Làm sao là làm sao?"

"Còn nửa tháng nữa là cô ấy phải đi rồi đấy!"

Mạnh Ninh bình tĩnh gật đầu: "Đây không phải điều bọn mình vẫn luôn biết hay sao?"

"Vậy cậu, cậu..." Kỳ Hiểu "Cậu" hồi lâu rồi mà chẳng nói thêm gì.

Mạnh Ninh nói: "Không có gì thay đổi đâu."

Kỳ Hiểu suy nghĩ: "Cậu không nói cho cô ấy sao?"

"Nói cho cô ấy thì được gì?" Tư thế ngồi trên bãi cát của Mạnh Ninh luôn rất yên tĩnh, đầu gối hơi cong, tay đặt lên đó, vô thức mân mê móng tay mình: "Mình và cô ấy, càng không phải người thuộc cùng một thế giới."

Kỳ Hiểu muốn nói gì đó.

Nhưng cô nàng cũng là một người trưởng thành rồi. Có thể ban đầu lúc người đó từ chối cô nàng, cô nàng vẫn còn chưa hiểu, nhưng hiện cô nàng cũng đã biết, nhắc đến Ôn Trạch Niệm và Mạnh Ninh——

Là du thuyền vui chơi đêm thâu không có điểm dừng. Và căn phòng thuê chật hẹp chỉ vài mét vuông.

Là chiếc trực thăng có những cánh quạt xoay như đang khuấy động lửa ngọn cùng chiếc váy dạ hội. Và chiếc xe buýt chao đảo chen chúc người.

Là cuộc sống tuyệt vời khi bay vòng quanh thế giới. Và những ngày tháng tầm thường yên phận trong một góc.

Sự trưởng thành từ từ của con người, có lẽ chính là quá trình dần dần khám phá ra rằng có rất nhiều chuyện không có đúng hoặc sai.

Hiện cô nàng đã hiểu ý nghĩa của câu nói năm xưa rồi, "Không phải người thuộc cùng một thế giới", nhiều khi vấn đề thậm chí còn chẳng phải là tiền bạc, mà là quan điểm về tiền bạc, về thế giới, về tình cảm hình thành thành từ lối sống của bạn, cuối cùng sẽ bào mòn đi tất cả những rung động thuở ban đầu nhất, khiến hai con người dần dần xa cách.

Kỳ Hiểu nhìn Mạnh Ninh: "Sao trông cậu vẫn bình thản thế?"

"À." Mạnh Ninh nói: "Chẳng phải con người mình chính là như thế hay sao?"

Kỳ Hiểu bị cô chọc cười, nghĩ đi nghĩ lại rồi lại thở dài: "Vậy cậu, sau này có muốn tránh xa cô ấy chút không?"

Mạnh Ninh: "Tại sao?"

"Cậu thích cô ấy mà! Biết rõ là sẽ không có kết quả, mà vẫn ra vẻ điềm nhiên như không mà đối mặt với cô ấy." Kỳ Hiểu hiểu quá rõ đây là cảm giác thế nào: "Đó chẳng phải mài tim của chính mình xuống đất hay sao?"

Mạnh Ninh cười thoải mái hơn cô nàng nhiều: "Nhưng mình vẫn chưa đọc xong truyện."

"Truyện gì?"

"Cậu nhớ bộ tiểu thuyết khoa học viễn tưởng mình từng mượn ở thư viện không? Chỉ có 3 tập thôi, vì lượng tiêu thụ không cao nên tác giả không viết tập 3 nữa, cô ấy đã liên lạc với tác giả đó, viết ra phần dàn ý cho phần truyện còn lại, mỗi lần mình đến tìm cô ấy, cô ấy sẽ cho mình 1 trang."

Kỳ Hiểu không nhịn được nữa, nâng cao âm lượng: "Mạnh Ninh, cậu là vì cái truyện khoa học viễn tưởng vớ vẩn đó chắc? Bớt làm bộ làm tịch lại giùm cái!"

Mạnh Ninh cúi gằm rồi lại cọ móng tay mình: "Mình chỉ nghĩ, đằng nào mơ rồi cũng sẽ tỉnh, vậy thì kéo dài giấc mơ này thêm một chút, không tốt sao?"

Giây khắc ấy, Kỳ Hiểu chợt hiểu ra.

Kẻ sa ngã tỉnh táo.

Người theo chủ nghĩa bi quan lạc quan.

Tất cả những cụm từ trái nghĩa mâu thuẫn này, có lẽ chỉ xuất hiện ở những kẻ ngốc không màng tới bản thân như cô nàng và Mạnh Ninh mà thôi.

Cô nàng có tư cách gì mà khuyên Mạnh Ninh tỉnh táo? Chẳng phải cô nàng đã nằm mơ biết bao nhiêu năm rồi đó sao?

Mạnh Ninh xòe tay ra: "Đưa cho mình đi."

"Cái gì?"

"Đừng giả khờ." Mạnh Ninh cong môi: "Bật lửa."

Kỳ Hiểu móc từ trong túi ra bật lửa đưa cho cô, cô thuần thục bật nắp, đánh lửa: "Sao cậu biết?"

"Lúc chơi bóng chiều nay, mình đang được thay ra ngoài để nghỉ ngơi thì nhìn thấy cậu lao xuống biển, ban đầu mình tưởng xảy ra chuyện, chuẩn bị gọi người khác thì lại nhìn thấy Gwyneth ngoi đầu khỏi mặt biển mà cậu vẫn bơi qua đó, rồi hai người cùng biến mất vài giây."

"Ừ." Mạnh Ninh thả đá lửa ra, rồi lại đánh lửa lần nữa, ngọn lửa nhỏ ấy bị gió biển thổi cho lay lắt, liên tục chiếu rọi khuôn mặt bình tĩnh của cô: "Cô ấy kéo mình xuống biển, hôn mình."

Kỳ Hiểu đứng hình hồi lâu rồi chửi thề: "Vãi ò."

Giấc mơ do Ôn Trạch Niệm tạo dựng, ai có thể cưỡng lại được chứ?

Biểu cảm của Mạnh Ninh từ đầu đến cuối luôn quá đỗi bình tĩnh, mang vẻ thư thái khi đã nhìn thấu kết cục.

Bản thần Kỳ Hiểu từng khóc, từng cười, từng ồn ào, nhưng đến Mạnh Ninh, cô nàng mới chợt ngộ ra "không màng tới bản thân" cũng là có thể là một điều yên ắng đến thế.

Bật lửa là cô nàng nhặt được trên bãi cát khi giúp Mạnh Ninh thu dọn đồ thể thao. Lúc này hỏi: "Cậu cứ mang theo cái bật lửa này mãi, là muốn tìm cơ hội để tặng cô ấy hả?"

Đáng lẽ ra cô nàng phải phát hiện ra từ sớm, khi cô nàng vì Mạnh Ninh đã mua chiếc bật lửa này mà bắt đầu nghi ngờ rằng Mạnh Ninh phải chăng đã thích Ôn Trạch Niệm rồi, sau đó nghĩ kỹ lại, từ đầu đến cuối, Mạnh Ninh đều phân tích rằng Ôn Trạch Niệm không thể nào thích mình được, nhưng chưa bao giờ phủ nhận mình thích Ôn Trạch Niệm,

"Không." Mạnh Ninh cuối cùng cùng gập nắp lại, cẩn thận cất bật lửa vào trong túi của mình: "Cứ cầm thôi."

Kỳ Hiểu quan sát động tác của cô: "Hiếm có nha, đêm nay cậu chịu nói nhiều với mình nhiều vậy."

Cô nàng không ngốc, 2 năm nay đâu phải không nhận ra lần nào Mạnh Ninh cũng cố tình giữ khoảng cách khi giao du với người khác.Thật ra Mạnh Ninh cũng không ngờ bản thân lại sẵn lòng bộc trực.

Có lẽ, con người ta luôn tham lam.

Cô nhìn biển xanh trước mắt nghĩ, thêm một người biết, cũng giống như bỗng nhiên có thêm một minh chứng vậy.

Cô không mong Kỳ Hiểu khắc ghi quá sâu đậm, cô chỉ hi vọng thật, thật nhiều năm về sau, khi Kỳ Hiểu tình cờ ghé ngang qua một bờ biển, nghe thấy tiếng sóng rì rào bên tai, cô nàng sẽ chợt nhớ ra, thật, thật nhiều năm về trước, trên bãi cát lúc đêm khuya, cô nàng từng mắng một kẻ ngốc không màng tới bản thân.

Kẻ ngốc đó thích một người, tên là Ôn Trạch Niệm.

******

Vì mang trách nhiệm trên mình, chuyến đi đảo lần này không thể kéo dài quá lâu, 2 ngày 2 đêm, sáng sớm ngày thứ 3 đã phải trở về.

Thời gian Ôn Trạch Niệm lộ diện không nhiều, có lẽ vì hành trình đi Paris đã định, cô ấy có quá nhiều công việc phải xử lý.

Mạnh Ninh gặp cô ấy một lần nữa, là vào buổi chiều ngày thứ hai của chuyến đi. Trên đảo có một ngôi chùa nhỏ, quy mô không lớn nhưng có lịch sử lâu đời, những người tới khách sạn 5 sao này đều sẽ lựa chọn đến tham quan.

Nhóm người của khách sạn C cũng đến đó.

Cổ thụ cao vút, hương trầm nghi ngút, vừa đặt bước vào đã nghênh đón bầu không khí trang nghiêm. Nhìn từ xa trông thấy Bảo tướng uy nghiêm trong chính điện, có đồng đội nhỏ tiếng bán dàn: "Nghe nói cầu nguyện ở đây linh lắm đấy."

Vậy là ai nấy cũng thắp nhang, bất kể có tín ngưỡng hay không, khi dâng hương đều rất thành kính.

Mạnh Ninh đứng đợi một mình ở ngoài điện thì bắt gặp Ôn Trạch Niệm thong dong đến muộn.

Cô ấy rõ ràng sở hữu ngoại hình diễm lệ, nhưng lại mặc một bộ vest màu xám nhạt phối với giày cao gót, gương mặt không nở nụ cười, nhưng vẫn hòa hợp với ngôi chùa tường son cổ thụ này.

Gốc cây đa phải 2 người mới ôm trọn nghe nói đã cả trăm tuổi, cô ấy bước tới, gió lướt qua những tán cây, khẽ đung đưa xào xạc.

Tựa như thần tích.

Mạnh Ninh không nhìn cô ấy, dựa vào lan can đá cẩm thạch, nhìn các đồng đội trong chính điện lần lượt dâng hương. Ôn Trạch Niệm cũng không đi dâng hương, mà đứng bên cạnh cô.

Ôn Trạch Niệm luôn tuân thủ nghiêm ngặt đạo đức nghề nghiệp của người làm trong ngành khách sạn, lưng vai lúc nào cũng thẳng tắp, tạo nên một đường cong đẹp đẽ và chỉnh tề. Ngược lại tư thế của Mạnh Ninh thì trông có phần lười biếng, không kìm được mà đứng thẳng theo cô ấy.

Tán cây đa gần đó lại lắc lư, giữa những tiếng động nhỏ, nắng rì rào chiếu xuống, âm thanh ấy thoạt nghe lại giống tiếng mưa rơi.

Trong môi trường trang nghiêm của ngôi chùa, giọng nói Ôn Trạch Niệm rất khẽ: "Cậu không đi thắp hương à?"

Mạnh Ninh lắc đầu.

Tầm mắt Ôn Trạch Niệm hướng về phía cô, rồi dừng lại trên chuỗi hạt tràng trên cổ tay cô: "Không phải cậu tín Phật hay sao?"

Mãi đến lúc này, Mạnh Ninh mới nhân lúc ánh mắt cô ấy quét ngang qua mà vội liếc nhìn cô ấy một cái.

Biểu cảm khó đoán và phức tạp trong cái ôm đêm qua, đã hóa thành sương đêm bốc hơi dưới ánh mặt trời, biến mất hoàn toàn trên khuôn mặt Ôn Trạch Niệm, khuôn mặt xinh đẹp kia đã khôi phục vẻ bình thản và trang nhã thường ngày.

Mạnh Ninh thở phào, dời mắt đi, nhìn vào khe hở giữa những phiến đá, giữa một đường kê đất, có một mầm xanh nhỏ bé không rõ là gì nhú lên.

Ôn Trạch Niệm không thích cười, nhưng cô thích. Cười đáp: "Chính vì tin nên mới không được tùy tiện thắp hương, có nghiên cứu kỹ lưỡng mà."

Ôn Trạch Niệm gật đầu, vẫn là thái độ không muốn ban phát thêm cái đẹp cho trần gian, chỉ hạ cằm rất nhẹ.

Vì cái ôm đêm qua, Mạnh Ninh luôn có phần không thoải mái, chủ động mở lời: "Cậu không thắp hương à? Nghe nói ở đây khá linh đấy, cầu sự nghiệp, cầu duyên..."

Ôn Trạch Niệm cắt ngang: "Tôi không tín Phật."

Mạnh Ninh: "...Ồ."

Nắng xuyên qua tán cây cổ thụ trên đỉnh đầu, chiếu vào nơi đáy mắt, biến thành một màu xanh âm u, nhưng mang theo chút lạnh lẽo. Mạnh Ninh âm thầm quan sát sườn mặt Ôn Trạch Niệm, trộm nhìn chút ít ánh mắt ẩn sau hàng mi dày của cô ấy.

Ôn Trạch Niệm của bây giờ thoạt nhìn có thể hô mưa gọi gió, có lẽ chỉ những lúc này, mới trộm nhìn được chút bóng dáng của quá khứ ở trên người cô ấy.

Ôn Trạch Niệm của những năm tháng gian nan, chẳng biết đã co rúm trên chiếc giường gỗ nhỏ với chiếc chăn mỏng của mình bao nhiêu lần.

Mùa đông phương Nam lạnh lẽo, ẩm ướt, trong lúc lạnh run cầm cập, đã từng khẩn cầu với các vị thần Phật trên trời vô số lần.

Nhưng có lần nào được hồi đáp chưa?

Vậy nên Ôn Trạch Niệm hiện tại đứng đây trong bộ vest được may cắt tinh xảo, mang theo một chút lạnh lùng, một chút thiếu kiên nhẫn nói: "Tôi không tín Phật."

Thật ra không khó để tưởng tượng, sau khi người dì đã đoạn tuyệt quan hệ với gia đình từ lâu đón cô ấy đi, làm sao có thể hoàn toàn chấp nhận cô ấy ngay từ đầu, chẳng biết cô ấy đã phải dè dặt, thận trọng đến nhường nào, mới có thể từng bước chật vật mà đứng vững.

Sự lạnh lẽo trên người Ôn Trạch Niệm biến mất ngay tức khắc.

Giọng nói của cô ấy trở lại với vẻ thanh lịch có chút ít dịu dàng: "Đi dạo không?" Vì các cô đều không tín Phật.

Mạnh Ninh hoàn hồn: "Ừ, được."

Cả hai người sóng vai nhau bước ra khỏi chùa.

Rốt cuộc Ôn Trạch Niệm đi giày cao gót thành thạo đến mức nào mà có thể bước đi không phát ra một tiếng động nào trong ngôi chùa trang nghiêm và thanh tịnh này vậy chứ? Ra khỏi chùa, bước lên đường đá rợp bóng cổ thụ, đôi giày cao gót đế mảnh của cô ấy lại biến thành lộc cộc lộc cộc, như thể đang gõ vào trái tim con người ta.

Lúc đầu Mạnh Ninh không thoải mái vì chuyện đêm qua, nên phải tìm chủ đề để trò chuyện với Ôn Trạch Niệm.

Nhưng khi thao túng cảm xúc của người khác, bậc thầy tạo dựng giấc mơ thậm chí chẳng cần một động tác hay câu từ thừa thãi nào. Lúc này, hai người sánh bước trên con đường mòn trong rừng, loại nước hoa Ôn Trạch Niệm dùng hôm nay là loại cô quen thuộc, hương trà hòa quyện với hương trầm của ngôi chùa phia sau bao bọc xung quanh, yên tĩnh đến mức con chim nghỉ chân trên cành cũng im lìm.

Mạnh Ninh chắp tay sau lưng, lại thấy chẳng nói gì như thế này, cũng hay.

Những phiến đá lâu năm bị thời gian mài mòn, rạch ra từng kẽ hở nhỏ li ti, ánh nắng xuyên qua những tán đa và tùng bách, chiếu rọi cho những vết tích càng thêm rõ ràng. Mạnh Ninh vẫn luôn hơi cúi đầu, tại sao chấp niệm đối với giày cao gót của Ôn Trạch Niệm lại sâu sắc đến thế, đi trên đường núi như thế này, mà chẳng sợ trật cổ chân.

Tầm mắt cô hướng xuống nhìn chằm chằm đôi giày cao gót, kéo theo đó là nhìn chằm chằm cả mu bàn chân trắng trẻo của Ôn Trạch Niệm, những vệt nắng loang lổ cũng rải trên đó, tựa như hoa tiên vương vấn hương thơm, được viết lên những câu từ thanh lệ.

Kỹ năng của Ôn Trạch Niệm vượt trội, không bị trẹo chân như trong dự đoán của Mạnh Ninh.

Nhưng hôm nay cô ấy mang một đôi cao gót cài dây, đi trên con đường đá gồ ghề một lúc lâu, không hiểu sao quai giày lại bị bung.

Mạnh Ninh vẫn luôn âm thầm theo dõi nên phát hiện nhanh hơn cả Ôn Trạch Niệm.

Vô thức ngồi xuống, trước khi đưa tay ra, trong lòng sực tỉnh, nghĩ: Tiêu rồi.

Dù cho ở trong một giấc mộng đẹp, các cô quấn quýt hơn, chu đáo hơn, thật thật giả giả hơn những cặp đôi bình thường, nhưng cô quan tâm thái quá, chu đáo quá nhiều, chẳng ăn khớp gì với khuôn mặt bình thản, hờ hững thường ngày của cô.

Liệu Ôn Trạch Niệm có phát hiện ra điều gì không?

Nhưng Ôn Trạch Niệm thấy cô ngồi im, hỏi: "Còn chờ gì nữa? Sao không giúp tôi cài lại đi?"

Mạnh Ninh ngồi xổm bên cạnh cô ấy, không nhìn thấy mặt, suy đoán giọng nói ấy, vô cùng tự nhiên.

Cô đưa tay ra, nắm lấy cổ chân mảnh mai của Ôn Trạch Niệm.

Tất cả những sự tồn tại đẹp đẽ nhất đều mong manh. Ví dụ như cổ, cổ chân và đầu gối của Ôn Trạch Niệm. Làn da như bán trong suốt dưới ánh nắng, như thể sẽ gãy vụn nếu hơi dùng lực nắm ở tay.

Cô nhẹ nhàng cài lại dây quai mảnh, đầu ngón tay hơi run, cảm nhận được ánh mắt của Ôn Trạch Niệm giống với những tia nắng dao động giữa những bóng cây, thiêu đốt sống lưng cô.

"Mạnh Ninh."

Âm thanh không hình dạng, không nhiệt độ, nhưng vành tai cô lại bắt đầu nóng ran.

"Đứng dậy."

Mỗi lần Ôn Trạch Niệm nói với Mạnh Ninh bằng giọng điệu này, đều giống như đang hấp thụ linh hồn và ý thức con người ta. Cô đứng dậy, Ôn Trạch Niệm bắt lấy cổ tay cô, xoay cô về phía mình, tia nắng lốm đốm trong rừng rậm quấn quanh hai người, con đường đá cổ dưới chân tách mở những câu chuyện kéo dài hàng trăm ngàn năm.

Mạnh Ninh sợ Ôn Trạch Niệm sẽ nói ra những lời quá đỗi dịu dàng.

Nhưng Ôn Trạch Niệm hỏi: "Có biết tại sao tôi lại đưa cậu đến đây đi dạo không?"

"Hả?" Đầu óc cô hoạt động không mấy trơn tru.

"Vì," Khuôn mặt thờ ơ suốt cả buổi chiều của Ôn Trạch Niệm hiện lên nụ cười trong lúc nói, chiếc khuyên kim cương nhỏ trên tai phản chiếu ánh sáng làm con người ta hoa mắt, cây tùng, cây tùng bách lẫn cây đa đều quá đỗi um tùm và tĩnh mịch, cô ấy bừng nở nét kiều diễm duy nhất trong ấy: "Có một vài việc, không nên làm ở cõi tĩnh cửa Phật."

Nói xong, cánh môi mềm mại hôn cô.

Phía sau, tiếng chuông của nặng nề của chùa vang lên, làm bầy chim yên tĩnh đậu trên cành cây bay tán loạn. Nhưng các cô trốn dưới bóng cây hôn nhau, trái lại, tiếng vang của chiếc chuông cổ và tiếng vỗ cánh phành phạch làm nổi bật cảm giác bình yên.

Mạnh Ninh giữ vòng eo thon thả của Ôn Trạch Niệm bằng hai tay, thon quá, dường như những ngón tay ở sau eo cô ấy có thể chạm vào nhau. Đầu ngón tay cọ sát vào bộ vest của cô ấy là cảm giác phẳng phiu và thô nhẹ, giống như một kiểu quyền lực rắn rỏi, nhưng vòng eo cô ấy lại mềm mại, như thể sắp tan chảy giữa vòng tay.

Mạnh Ninh khẽ hé mở mí mắt.

Một vài động tác của Ôn Trạch Niệm quả thực không thích hợp với cõi tĩnh cửa phật, cô ấy là bậc thầy về kỹ năng hôn, đầu lưỡi mềm mại tách mở môi và răng, bao bọc, quấn lấy, bạn giống như bị cô ấy trói buộc vậy. Cô ấy hôn say đắm, hàng mi khép lại theo gió, khẽ rung rung dưới những vệt nắng.

Mạnh Ninh lại nhắm mắt, đầu ngón tay liên tục vuốt ve nhẹ nhàng sau eo Ôn Trạch Niệm.

Có vẻ như cái ôm đêm quá là tự cô chột dạ, Ôn Trạch Niệm không hề để bụng.

Mạnh Ninh thích mối quan hệ trước mắt của cả hai.

Thật nhiều diễm lệ, một chút ít dịu dàng. Thật nhiều dục niệm, lấn át đi tưởng niệm.

Ôn Trạch Niệm thích thắng, cô ấy dựa vào niềm chiến thắng để đấu tranh mưu sinh giữa sự hoang dã của cuộc đời. Giấc mơ cùng với Mạnh Ninh cũng là cuộc chơi mà cô ấy cạnh tranh với chính mình của thời niên thiếu, phục thù cho những tiếc nuối và bất công trong quá khứ.

Cô ấy kiềm chế đứng im tại chỗ, không hề bước tới phía Mạnh Ninh. Cô ấy nhẹ nhàng ngoắc đầu ngón tay, chờ cho Mạnh Ninh muốn dừng mà không được.

Cô ấy muốn Mạnh Ninh sa đà, còn mình thì an toàn thoát thân.

Cô ấy muốn Mạnh Ninh khắc ghi, còn mình thì quay đầu lãng quên.

Mạnh Ninh tác thành cho cô ấy.

******

Hai người quay lại chùa, thắp hương xong, các đồng nghiệp lại đi viết thẻ nguyện ước. Mạnh Ninh thản nhiên đi đến bên cạnh Kỳ Hiểu: "Viết gì thế? Xem được không?"

"Được chứ, xem thoải mái." Kỳ Hiểu viết xong nét cuối cùng, cầm thẻ gỗ ước nguyện lắc lắc trước mặt cô.

Cô nhìn—— "Thăng chức, tăng lương. P.S.: Tốt nhất là ngồi mát ăn bát vàng."

"Tầm thường thế." Mạnh Ninh đánh giá cô nàng: "Không còn là gái trẻ văn nghệ thuần khiết nữa rồi."

Kỳ Hiểu cười lớn: "Thôi xin, cậu có biết châm ngôn của rất nhiều người bây giờ là: Lừa tình thì được, cấm chỉ lừa tiền không hả?"

Cuộc trò chuyện trên bãi biển đêm qua, sẽ không bị phơi bày dưới ánh mặt trời. Cả hai đều chỉ coi như chưa bao giờ xảy ra, ai mà chẳng dùng tiếng cười hi hi ha ha để che giấu tiếng vụn vỡ từ trái tim đang va chạm bên trong cơ thể.

Còn Ôn Trạch Niệm thì tự nhiên đi sang một bên ngắm nhìn một gốc cây cổ thụ.

Đọc kỹ bảng giới thiệu xong lại ngước nhìn những cành cây rắn rỏi. Đôi bàn tay chắp phía sau bộ vest mà Mạnh Ninh vừa rồi mới vuốt ve, những ngón tay trắng trẻo, thon dài đan vào nhau.

Cho dù vừa rồi các cô một trước một sau trở lại chùa thì có làm sao chứ?

Chỉ có Kỳ HIểu sau khi treo thẻ ước nguyện lên cành cây chỉ định, nhìn kỹ Mạnh Ninh, giả bộ ngập ngừng nói: "Mạnh Ninh, uổng công mình đêm qua mình nói cậu thật thà."

"Môi cậu sưng vù rồi kìa."

---------------------------------------------------------------

Mọi người cho toi một vote để lấy động lực nhé, xin cảm ơn~(*'∀'*)