Tia Nắng Sau Mưa

Chương 1





Tôi bế con gái đang sốt cao đến bệnh viện, thì tình cờ gặp lại bạn trai cũ trong phòng cấp cứu.

Anh ta liếc mắt nhìn qua bệnh án.

“Chia tay đã ba năm, con gái em ba tuổi?”

“Lâm Giản,” anh nhìn tôi đầy ẩn ý, “em mang thai một tháng mà đã sinh con rồi sao?”

1

Lúc rạng sáng, con gái ba tuổi của tôi sốt cao không hạ, thậm chí còn lên cơn co giật do sốt.

Tôi bế con chạy đến bệnh viện, không ngờ lại gặp Cầm Dực trong phòng cấp cứu.

Bạn trai cũ, người tôi đã chia tay ba năm.

Gương mặt quen thuộc, cuộc gặp lại đến quá bất ngờ khiến tôi trở tay không kịp.

Qua cơn bối rối ngắn ngủi, tôi ôm con bước nhanh tới.

“Bác sĩ, con bé nửa tiếng trước đã uống một liều hạ sốt .

Nhưng nhiệt độ không những không hạ mà còn tăng lên đến 41,2 độ.

Trước khi tới đây còn bị co giật do sốt cao…”

Tôi tỉ mỉ trình bày tình trạng của con, không dám để sót bất kỳ chi tiết nào.

Cầm Dực im lặng lắng nghe, sau đó viết giấy chỉ định, bảo tôi đưa con đi xét nghiệm m/á/u trước.

Con bé sốt đến kiệt sức, đến cả việc lấy m/á/u mà nó sợ nhất cũng chỉ khẽ rúc vào lòng tôi, nức nở vài tiếng.

Kết quả xét nghiệm xong, Cầm Dực kê thêm thuốc, rồi cho truyền dịch tại khoa cấp cứu.

Tôi một mình ôm con đi đóng tiền, lấy thuốc, tiêm truyền…

Làm xong hết mọi thứ, mồ hôi lạnh đã thấm ướt lưng áo.

Con bé sốt mệt, rúc vào ngực tôi ngủ thiếp đi.



“Con ai vậy?”

Khi cơn buồn ngủ còn lơ mơ, bên tai đột ngột vang lên một giọng nói quen thuộc.

Tôi bừng tỉnh.

Thậm chí chỉ nghe giọng thôi, cơ thể tôi cũng theo phản xạ mà thoáng khựng lại.

Vài giây sau, tôi ngẩng đầu nhìn lên.

Cầm Dực đã thay thường phục, vẫn là sơ mi trơn màu quen thuộc, khoác ngoài chiếc áo gió sẫm màu.

Anh đứng trước mặt tôi, nửa khuôn mặt bị khẩu trang che đi.

Tôi lại ngẩn người vài giây, lúc này mới kịp phản ứng trước câu hỏi ban nãy của anh .

Con ai?

Tôi bật cười, cố tỏ ra bình tĩnh.

“Con tôi.”

Vừa nói, tôi vừa ngẩng đầu nhìn anh.

“Không giống tôi sao?”

Cầm Dực ngồi xuống bên cạnh.

“Lâm Giản, chúng ta chia tay ba năm rồi, em lại có một đứa con ba tuổi.”

“Em mang thai chưa đầy một tháng đã sinh con à?”

2

Tôi bị câu hỏi của anh làm nghẹn lời, cũng chẳng định che giấu thêm nữa.

Cúi đầu nhìn, con bé vẫn đang ngủ ngon lành, trên trán lấm tấm mồ hôi.

Nhiệt độ cũng đã hạ xuống.

Tôi nhẹ nhàng vuốt mái tóc ướt của con, khẽ nói:

“Là con gái của Man Man.”

“Lộ Man Man?”

“Ừ.”

Cầm Dực khẽ nhíu mày.

“Nhưng lúc nãy trong phòng khám, con bé gọi em là mẹ.”

Tôi thoáng khựng lại.

Có những chuyện, dù đã trôi qua ba năm, khi nhắc lại vẫn khiến người ta nghẹn ngào.

“Man Man mất rồi.”

Tôi hít nhẹ một hơi.

“Bây giờ, em chính là mẹ của con bé.”

Cầm Dực im lặng hồi lâu.

Có lẽ vì đêm đã khuya, cũng có lẽ vì cảm xúc gặp lại người xưa cứ thế len vào lòng.

Một khi đã mở lời, tôi lại chẳng thể dừng lại.

Tôi kể cho Cầm Dực nghe về thân thế của con bé .

Lộ Man Man, sống ở căn hộ bên cạnh nhà tôi, từ nhỏ đã lớn lên cùng tôi.

Cô ấy không cha không mẹ, chỉ sống với bà ngoại.

Nhưng khi mới mười mấy tuổi, bà ngoại cô ấy qua đời vì tai nạn xe.

Mẹ tôi thấy cô bé đáng thương, nên đưa luôn về nhà sống cùng, ăn chung mâm, ngủ chung phòng.

Chúng tôi là đôi bạn thân thiết nhất.

Thế rồi…

Vài năm trước, cô ấy quen một người đàn ông lớn hơn tám tuổi.

Anh ta có tiền, có trải đời, không phải kiểu mà một cô gái còn non nớt như Man Man có thể kiểm soát được.

Người đàn ông ấy chỉ xem mối quan hệ như trò tiêu khiển, nhưng Man Man lại thật lòng lao vào.

Khi cô ấy mang thai, anh ta lấy cớ trì hoãn chuyện cưới xin.

Đến khi sắp sinh, hắn ta bỗng dưng biến mất.

Man Man một mình sinh con, nhưng sau khi con tròn tháng, cô ấy vì trầm cảm sau sinh mà nhảy lầu tự sát.

Trước khi ra đi, cô để lại đứa bé cho tôi và căn nhà do bà ngoại cô để lại.

Tôi không thể làm ngơ.

Thế là…

Dù chưa từng kết hôn, tôi đã trở thành mẹ.