Thật ra kể ra cũng chỉ vài câu đơn giản.
Nhưng mỗi lần nhắc đến Lộ Man Man, cổ họng tôi lại nghẹn đắng.
Cầm Dực im lặng rất lâu, cuối cùng chỉ nhẹ nhàng vỗ lên vai tôi một cái.
Anh vẫn giống như năm xưa, vụng về, không giỏi an ủi người khác.
Bỗng nhiên
Con bé trong lòng tôi, Viên Viên, cựa mình rồi mở mắt.
“Mẹ ơi…”
Con bé khẽ gọi tôi, rồi bất ngờ quay sang nhìn Cầm Dực.
Nhìn vài giây, Viên Viên bỗng bật cười.
“Chú là ba con hả?”
Tôi và Cầm Dực liếc mắt nhìn nhau.
Anh giơ tay, nhẹ nhàng xoa đầu con bé.
“Không phải, chú là chú thôi.”
“Ồ…”
Viên Viên cúi mắt xuống, vẻ mặt nhỏ nhắn trắng trẻo thoáng chút buồn bã.
Có lẽ Cầm Dực cũng mềm lòng, bèn lục túi áo lấy ra hai viên kẹo dỗ con bé.
Viên Viên lập tức được chọc cười.
Còn tôi thì sững người, nhìn chằm chằm vào viên kẹo trong tay anh.
Kẹo sữa thỏ trắng quen thuộc.
Tôi bị hạ đường huyết, khi còn yêu nhau, anh luôn mang theo vài viên kẹo sữa thỏ trong túi để đề phòng.
Thì ra…
Có vài thói quen, anh vẫn chưa từng thay đổi.
Sau khi hạ sốt, Viên Viên khỏe hơn nhiều, cầm điện thoại của tôi ngồi nghe kể chuyện.
Tôi và Cầm Dực ngồi bên ghế, chẳng ai nói gì.
Một lúc lâu sau
Cầm Dực khẽ hỏi:
“Bây giờ… em có bạn trai chưa?”
Câu hỏi khiến tim tôi khựng lại, nhịp đập bỗng rối loạn mấy phần.
Tôi khẽ lắc đầu, vừa định mở miệng đáp thì ánh mắt chợt dừng lại ở phía xa
Là anh ta sao?
4
Tôi dặn Cầm Dực giúp tôi trông chừng Viên Viên, rồi đứng dậy chạy nhanh về phía sảnh lớn.
Một người đàn ông trung niên mặc vest đặt may đo đang cẩn thận đỡ một thai phụ.
Ông ta không đeo khẩu trang.
Tôi chạy tới gần, nhìn kỹ vài lần.
Chính là hắn.
Giang Hồng Thăng.
Hai giây sau, một tiếng bạt tai vang dội khắp sảnh lớn.
Cái tát đó là tôi đánh.
Là tôi, thay Man Man cô gái dại khờ ấy mà đánh.
Tên đàn ông ăn mặc bảnh bao trước mặt .
Chính là kẻ khốn nạn năm xưa đã bỏ rơi mẹ con Man Man.
Hắn ta thoạt đầu mắng chửi vài câu, rồi cau mày nhìn tôi chăm chú vài giây.
“Cô là… bạn của Lộ Man Man?”
Hắn hỏi nhỏ, giọng không chắc chắn.
Tôi chẳng buồn đáp lại.
Người phụ nữ có bầu đi bên cạnh hắn nóng nảy vô cùng, ôm bụng bầu định đến hỏi tội tôi .
Nhưng lại bị Giang Hồng Thăng ngăn lại.
Tôi lườm hắn một cái, rồi quay người rời đi.
Về lại bên Viên Viên, tay tôi vẫn còn run lên bần bật.
Thật ra, lúc chạy tới và đánh hắn một cái, cũng chỉ là do nhất thời tức giận.
Man Man đã mất rồi.
Tôi thì có thể làm gì được hắn đây?
Cầm Dực liếc nhìn tôi một cái, không nói gì .
Nhưng không biết từ đâu lấy ra một chai nước khoáng, mở nắp rồi đưa cho tôi.
“Cảm ơn.”
Tôi uống một ngụm nước, gắng gượng lấy lại bình tĩnh.
Vừa vặn vặn nắp chai lại, trước mặt đã có thêm một người.
Tôi ngẩng đầu lên.
Là Giang Hồng Thăng.
Bên cạnh hắn đã không còn thai phụ kia nữa.
Hắn đứng trước mặt tôi, nhíu mày, nhìn chằm chằm vào Viên Viên bên cạnh tôi.
Tim tôi chợt trầm xuống.
Viên Viên… nhìn rất giống hắn.