Tia Nắng Sau Mưa

Chương 3



Hắn nhìn chằm chằm vào Viên Viên một lúc lâu, rồi khẽ hỏi:

“Con bé là… con gái của Man Man sao?”

Tay tôi siết chặt chai nước khoáng.

“Cút.”

Tôi bắt đầu hối hận vì lúc nãy đã quá bốc đồng.

Ba năm rồi.

Ba năm qua hắn chưa từng gánh vác lấy một chút trách nhiệm làm cha.

Hắn bỏ rơi mẹ con Man Man suốt ba năm.

Vậy thì giờ, tại sao hắn lại có tư cách biết đến sự tồn tại của Viên Viên?

Nhưng Giang Hồng Thăng dường như chẳng cần tôi trả lời.

Hắn ngồi xổm xuống, chăm chú nhìn kỹ Viên Viên.

Cảm nhận được ánh mắt ấy, Viên Viên cũng ngẩng lên nhìn lại.

Con bé có đôi mắt rất đẹp, nghiêng đầu quan sát hắn.

“Chú là…”

Tôi còn đang do dự chưa biết phải nói gì thì Giang Hồng Thăng đã cướp lời trước.

Hắn xoa đầu con bé, giọng dịu dàng:

“Chú là ba.”

“Ba sao?”

Đôi mắt con bé bỗng sáng rực lên.

“Chú thật sự là ba con à?”

Vừa nói, Viên Viên vừa đưa tay , cánh tay không truyền dịch .

Nắm lấy cổ tay của Giang Hồng Thăng, kéo tay hắn đặt lên mu bàn tay tôi.

Trên tay là một vùng ấm nóng, khiến người ta phát ngán.

Con bé hồn nhiên, giọng vui mừng đến lạ thường.

“Ba ơi, cuối cùng ba cũng xuất hiện rồi.

Mẹ rất nhớ ba, mẹ hay nằm mơ gọi tên ba lắm… là Cầm Dực đúng không?”

Trời ơi con gái của mẹ.

Tôi vội đưa tay bịt miệng con bé, nhưng đã muộn.

Khóe mắt liếc sang, hình như tôi thấy Cầm Dực hơi nhướng mày.

Không biết có phải ảo giác hay không, tay của Giang Hồng Thăng đặt trên mu bàn tay tôi, hình như còn khẽ xoa một cái.

Tôi lập tức bừng tỉnh, rùng mình hất mạnh tay hắn ra.

“Cút.”

Giang Hồng Thăng nhìn tôi một cái.

Không tức giận, cũng chẳng ở lại lâu.

Chỉ đưa cho tôi một tấm danh thiếp có ghi số điện thoại, rồi xoay người rời đi.

Tôi cầm tấm danh thiếp, trong lòng ngổn ngang trăm mối.

Truyền xong hai chai dịch, Cầm Dực đưa mẹ con tôi về nhà.

Về đến nơi thì đã gần sáng.

Ru Viên Viên ngủ xong, tôi ngồi một mình trong phòng khách, cầm tấm ảnh còn lại của Man Man mà rơi nước mắt.

Thật sự không đáng chút nào cho cô ấy.

Một người đàn ông dơ bẩn, trăng hoa, rốt cuộc có gì đáng để cô ấy yêu đến c/h/ế/t vẫn không thể buông?

Nhìn thái độ của Giang Hồng Thăng, hình như hắn định nhận lại Viên Viên.

Nhưng tôi… có nên đồng ý không?

Tôi không biết.

Hắn đã từng vứt bỏ mẹ con Man Man, lại còn gián tiếp khiến cô ấy t/ự s/á/t.

Là bạn thân của Man Man, cả đời này tôi cũng không thể tha thứ cho hắn.

Nhưng mà…

Hắn cũng là cha ruột của Viên Viên.

Ba năm qua, tôi đã cố gắng hết sức để mang đến cho con bé một mái nhà.

Nhưng tôi vẫn không thể thay thế được thứ tình cảm mang tên “cha”.

Khi đang đăm chiêu nhìn ảnh, tôi bỗng nhớ tới bức thư tuyệt mệnh mà Man Man để lại.

Trong đó, cô ấy có nhắc đến Giang Hồng Thăng.

Cô ấy nói…

Nếu một ngày nào đó Giang Hồng Thăng muốn nhận lại Viên Viên, thì cứ để hắn nhận.

Cô ấy nói…

Dù gì đi nữa, hắn cũng là cha ruột của con bé.

Cô ấy còn nói

“Nếu anh ta không chịu nhận con, Viên Viên chỉ có thể nhờ cậy vào cậu thôi.”

“Lâm Lâm, nếu có kiếp sau, tớ sẽ làm trâu làm ngựa để trả ơn cậu.”

Đồ lừa đảo.

Đã hứa sẽ làm chị em cả đời, vậy mà ngay cả kiếp này cậu cũng không làm trọn vẹn.

Lại còn hứa hẹn tận kiếp sau.

Tôi đọc lại bức thư lần nữa, rồi cẩn thận cất đi.

Được thôi.

Vậy thì làm theo lời cậu.

6

Sáng hôm sau, tôi gọi đến số điện thoại trên tấm danh thiếp.

Giang Hồng Thăng bắt máy rất nhanh.

Trong điện thoại, tôi kể cho hắn biết chuyện Man Man đã nhảy lầu tự sát cách đây ba năm.

Tất nhiên.

Tôi cũng nói rõ cho hắn biết, Viên Viên chính là con gái ruột của hắn.

Giang Hồng Thăng im lặng một lúc, giọng nghèn nghẹn.

Hắn khẽ thở dài:

“Là tôi có lỗi với mẹ con họ.”

Tôi không lên tiếng.

Bởi vì chỉ cần mở miệng, tôi sợ mình sẽ không kiềm được mà chửi cho hắn một trận thấu tổ tông.

Hắn lại dè dặt hỏi tôi, sau khi Viên Viên khỏe hẳn, liệu hắn có thể đón con bé về chơi một ngày được không.

Hắn nói, từ giờ trở đi, muốn bù đắp cho con bé nhiều nhất có thể.

Tôi do dự chốc lát, nghĩ đến bức thư tuyệt mệnh của Man Man, cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý.

Một tuần sau.

Viên Viên đã hoàn toàn hồi phục.

Giang Hồng Thăng cũng gọi điện đúng hẹn.

Tôi cho hắn địa chỉ, hắn lái xe đến đón con bé.

Trước khi Viên Viên lên xe, tôi không ngừng dặn dò, bảo con nhớ rằng ngày mai mẹ sẽ đến đón.

Viên Viên ngoan ngoãn gật đầu lia lịa.

Nhìn ra được, đây là lần đầu tiên con bé được ba đưa về nhà, nên vô cùng phấn khích.



Thế nhưng

Vừa hơn 10 giờ tối hôm đó, tôi nhận được cuộc gọi từ Giang Hồng Thăng.

Trong điện thoại, giọng hắn đầy lo lắng, nói rằng Viên Viên đang chơi ở tầng hai thì bị ngã cầu thang!

Tim tôi lập tức thắt lại.

Tôi hỏi địa chỉ rồi vội bắt xe đến ngay.

Chặng đường hơn hai mươi phút mà dài đằng đẵng như muốn nghẹt thở.

Cuối cùng, taxi dừng lại ở khu biệt thự.

Tôi vội ném tờ tiền mệnh giá 100 ngàn rồi chạy vội xuống xe.

Tìm đến căn nhà theo địa chỉ, cổng biệt thự không khóa.

Tôi chạy vào sân, gõ cửa.

Cửa rất nhanh được mở ra.

“Viên Viên đâu?”

Tôi đẩy Giang Hồng Thăng ra rồi chạy thẳng vào nhà.

Sau lưng vang lên giọng hắn hạ thấp đầy áy náy:

“Ở trên lầu, bác sĩ vừa kiểm tra, không có gì nghiêm trọng, chỉ cần nghỉ ngơi vài hôm.”

Vừa nói, hắn vừa chỉ tôi đến phòng đầu tiên bên tay phải ở tầng hai.

Tôi vội vã chạy lên, mở cửa phòng ra

Bên trong lại hoàn toàn không có bóng dáng Viên Viên.

Chỉ có một ngọn đèn ngủ yếu ớt, chiếu sáng lờ mờ căn phòng.

Bất ngờ

Cổ tay tôi bị một bàn tay thô bạo giữ chặt.

Giang Hồng Thăng dùng lực rất mạnh, bất ngờ đẩy tôi vào trong phòng.

Ngay giây tiếp theo.

Hắn đóng mạnh cửa, tiếng khóa cửa vang lên chói tai đến rợn người.

Hắn ép tôi dán sát vào cánh cửa, khi tôi còn chưa kịp phản ứng, hai tay đã đặt lên eo tôi, siết mạnh đến đau nhói.

Giọng nói hắn nồng nặc mùi rượu:

“Lâm Giản.”

“Tưởng cô khôn lắm, ai ngờ lại dễ lừa đến vậy.”