Tôi nắm tay Viên Viên, quay đầu nhìn Trương Thi Yên.
Lúc này học sinh đã được phụ huynh đón về hết, ba chúng tôi đứng ở ngay cổng trường.
Cô ta đối diện tôi bằng ánh mắt đầy khinh miệt, cười nhạt:
“Sao? Bị tôi nói trúng rồi à?”
Vừa nói, cô ta đưa tay định kéo ống tay áo Cầm Dực.
“Cầm Dực, anh đừng có như hồi đó nữa, để người ta xem như phương án dự phòng mà vẫn bị dắt mũi quay vòng vòng.”
Lời còn chưa dứt, tay cô ta đã chạm vào khoảng không.
Cầm Dực đã bước tới đứng cạnh tôi, cau mày hỏi nhỏ:
“Hắn đến rồi à?”
Tôi gật đầu.
Anh chau mày, rồi thuận tay nắm lấy tay còn lại của Viên Viên:
“Để anh đưa hai mẹ con về.”
Viên Viên nắm tay cả hai chúng tôi, vừa đi vừa tung tăng nhảy nhót.
Mãi đến khi đến xe, tôi mới sực nhớ ra
Vừa rồi, cả hai chúng tôi đều hoàn toàn phớt lờ Trương Thi Yên.
Không ai buồn đáp lại, cũng chẳng quay đầu nhìn cô ta.
Nghĩ kỹ lại, hóa ra đây mới là cách phản đòn tốt nhất.
Để cô ta tung cú đấm thật mạnh, rồi lại đấm vào đống bông gòn nghẹn c/h/ế/t đi được.
…
Cầm Dực đưa mẹ con tôi về tận dưới nhà.
Viên Viên lại níu tay anh, nũng nịu không buông:
“Chú Trần ơi, ăn cơm với tụi con nha~”
Con bé phát âm chưa rõ, vẫn cứ gọi anh là “Chú Trần”, nhưng Cầm Dực cũng không để bụng.
Nghe vậy, anh nhìn sang tôi.
Tôi vội gật đầu:
“Ừ, ăn tối chung đi mà.”
“Được.”
Anh theo mẹ con tôi lên nhà.
Vì sống một mình nuôi con, nên tôi có thói quen tích trữ đồ ăn, tủ lạnh lúc nào cũng chật kín.
Trong lúc anh chơi với Viên Viên ở phòng khách, tôi vào bếp nấu cơm.
Tôi nấu ăn dở, nhưng được cái nhanh.
Nửa tiếng sau, ba món một canh đã được bưng lên bàn.
Sườn kho, rau xào tỏi, lạp xưởng hấp.
Và một tô canh mướp.
Toàn là những món Cầm Dực thích ăn.
Ngày xưa tôi không biết nấu, bây giờ đã học được rồi.
Tôi biết tay nghề mình không ngon, nhưng Cầm Dực lại ăn rất vui vẻ, không hề chê bai nửa lời.
Ăn xong, Viên Viên nằm bò ra bàn, buồn ngủ díp mắt.
Tôi bế con vào phòng, dỗ một lát là con bé ngủ ngon lành.
Đắp chăn cẩn thận cho con, tôi nhẹ nhàng ra ngoài.
Bất ngờ phát hiện bát đũa trên bàn đã được rửa sạch, mà trên bàn còn có thêm mấy chai bia cùng vài món nhắm đơn giản.
Cầm Dực đang ngồi đó, ngẩng đầu nhìn tôi.
“Uống một chút không?”
“Ừ.”
12
Tôi chưa từng nghĩ đến, sau ba năm chia tay.
Tôi và Cầm Dực lại có thể ngồi xuống, bình thản uống vài ly rượu, ôn lại chuyện xưa.
Với tính cách của anh, tôi từng cho rằng chúng tôi sẽ không bao giờ có thể gặp lại trong đời.
Anh rót rượu cho tôi, còn mình thì ngửa đầu uống cạn.
Tôi nhìn khuôn mặt đối diện bên bàn ăn, bao ký ức từng bị chôn kín bỗng chốc trào dâng trong lòng…
Cảm xúc dâng lên, tôi uống cũng nhanh hơn.
Chúng tôi thậm chí chưa nói gì nhiều, mà chai rượu đã vơi quá nửa.
Rượu là chất xúc tác tốt nhất cho cảm xúc.
Những điều từng không thể nói ra, dưới sự thúc đẩy của cồn, đều có thể thổ lộ một cách chân thành.
Sau một hồi im lặng, Cầm Dực ngẩng đầu nhìn tôi.
“Lúc em nói chia tay, em đang ốm.”
Anh nhấp một ngụm rượu, giọng điệu nhàn nhạt.
“Hồi đó anh nói đau dạ dày…”
“Không phải đau dạ dày.”
Anh đặt ly xuống, nhìn tôi chăm chú.
“Là khối u. Khi đó chưa rõ là lành tính hay ác tính. Theo đánh giá của bản thân anh, khả năng ác tính cao hơn.”
Tôi sững sờ lắng nghe, trong đầu hoàn toàn trống rỗng.
“Vậy… anh—”
“Lành tính.”
Anh cười nhẹ.
“Nhưng đến khi có kết quả thì chúng ta đã chia tay rồi.”
Tôi cúi mắt, không biết phải nói gì.
Chúng tôi chia tay đúng vào lúc Man Man qua đời.
Tôi phải lo liệu hậu sự cho cô ấy, lại chăm sóc một đứa bé còn đỏ hỏn, bận đến mức gần như kiệt sức.
Tôi còn nhớ hôm đó anh nhắn tin nói cảm thấy không khỏe.
Nhưng đó là buổi sáng, mãi đến tận khuya tôi mới nhớ ra mở điện thoại.
Tôi gọi cho anh, anh bắt máy gần như ngay lập tức.
Anh hỏi nhẹ nhàng tôi đang bận gì, nhưng tôi liếc nhìn đứa trẻ đang ngủ say bên cạnh, cuối cùng lại không nói thật.
Tôi không biết có nên nói cho anh biết hay không.
Chúng tôi đã yêu nhau nhiều năm, tôi hiểu rất rõ anh.
Nếu tôi nói ra, anh nhất định sẽ chấp nhận đứa trẻ ấy, coi đó là trách nhiệm của mình.
Nhưng lúc đó, anh vừa ra trường đi làm, cha mất vì bệnh hiểm nghèo, để lại một khoản nợ hàng trăm triệu.
Để trả nợ, anh làm việc cả ngày trong bệnh viện, đêm còn phải chạy việc làm thêm.
Anh sống tằn tiện đến mức mỗi ngày chỉ ăn bánh bao với dưa muối, một đồng cũng muốn xẻ đôi mà tiêu.
Mà tôi khi đó cũng vừa tốt nghiệp, không có người thân bên cạnh .
Bế theo một đứa bé chưa đầy tháng, đến bản thân còn chưa biết sống thế nào.
Sau nhiều lần do dự, tôi chọn giấu nhẹm mọi chuyện, rồi lạnh lùng nói lời chia tay qua điện thoại.
Tôi biết rõ, với lòng tự trọng cao ngất của Cầm Dực, chỉ cần tôi mở miệng nói hai chữ “chia tay”, anh sẽ không giữ tôi lại.
Anh là kiểu người, có đau đến mấy cũng chỉ âm thầm chịu đựng.
Thế nhưng đến giờ, tôi vẫn không thể quên được lúc đó, sau khi tôi nói lời chia tay, anh chỉ im lặng thật lâu rồi hỏi một câu:
“Là anh khiến em sống khổ phải không?”
Vì trả nợ, anh không có tiền mua quà đắt đỏ cho tôi.
Nhưng mỗi dịp lễ tết, món quà nhỏ xíu do chính tay anh làm chưa bao giờ thiếu.
Chúng chẳng đáng bao nhiêu tiền, nhưng chứa đầy tấm lòng.
Cầm Dực không biết, chỉ một câu đó thôi, đầu dây bên kia tôi đã đỏ hoe mắt.
Tôi kìm nén cảm xúc, khẽ trả lời một chữ:
“Phải.”
Và rồi anh thật sự không làm khó tôi.
Chỉ nhẹ giọng nói: “Xin lỗi,” rồi buông tay.
Sau đó ba năm, chúng tôi hoàn toàn cắt đứt liên lạc.
…
Tôi trở lại thực tại, phát hiện Cầm Dực vẫn đang nhìn tôi.
Giống như tôi hiểu rõ anh, anh cũng nhìn thấu tôi.
“Vậy, năm đó em chia tay anh… là vì Viên Viên sao?”
“Phải.”
Anh bật cười khẽ, “Vì không muốn kéo anh xuống?”
“…Phải.”
Anh không nói gì thêm, mà đứng dậy bước về phía tôi.
Rõ ràng là hai người từng thân thuộc đến vậy .
Nhưng khoảnh khắc anh tiến lại gần, tim tôi vẫn đập nhanh bất thường.
Tôi quay đầu, không biết anh định làm gì, cũng không rõ mình nên phản ứng thế nào.
Anh kéo chiếc ghế bên cạnh tôi ra, ngồi xuống.
“Thật ra, lần này gặp lại, anh đã nghĩ rồi.
Chỉ cần em vẫn còn độc thân, anh nhất định sẽ quay lại theo đuổi em.”
“Dù em chia tay anh năm đó… chỉ vì anh nghèo.”
Tôi sững sờ nhìn anh.
Khoảng cách rất gần, gần đến mức tôi có thể nhìn thấy chính mình phản chiếu trong mắt anh.
“Tại sao?”
Anh nhấc ly rượu tôi vừa uống, nhấp một ngụm, rồi lên tiếng, giọng khàn đi hẳn.
“Anh đã cố gắng làm việc suốt mấy năm nay, bây giờ nợ đã trả hết.”
“Anh có thể ở bên em mà không còn gì phải bận tâm.”
“Cũng sẽ không để em phải sống khổ thêm nữa.”
Anh thử nắm lấy tay tôi.
Lòng bàn tay anh ấm áp, cảm giác quen thuộc đến không thể nhầm lẫn.
Tôi nghe rõ tiếng tim mình đập, dường như ngày càng nhanh.
Nhưng nghĩ đến Viên Viên đang ngủ trong phòng, tôi lại do dự.
“Nhưng mà—”
Cầm Dực cắt lời tôi.
“Em chưa từng là gánh nặng. Con bé… lại càng không.”
“…Ừ.”
Những tháng ngày khổ cực nhất, chúng tôi đã tự mình vượt qua.
Không có lý do gì… để hiện tại còn tiếp tục buông tay chính mình.