Tia Nắng Sau Mưa

Chương 8



Sau khi chuyện của Trương Thi Yên tạm khép lại, Viên Viên cũng nhanh chóng bình phục trở lại.

Tôi đã chuyển con sang một trường mẫu giáo mới .

Con bé thích nghi rất nhanh, còn kết thêm được hai người bạn nhỏ nữa.

Nhưng…

Mấy ngày gần đây tôi phải đi công tác, mà buổi tối Cầm Dực lại có ca mổ .

Việc gửi gắm Viên Viên trở thành vấn đề khiến tôi đau đầu.

Tôi còn đang do dự có nên đưa con theo cùng không thì Cầm Dực đã thay tôi quyết định, đưa Viên Viên sang gửi bà nội trông giúp.

Ban đầu tôi hơi lo lắng.

Nhưng vừa lên xe lửa đi công tác, Cầm Dực đã gửi cho tôi một đoạn video

Trong đó, mẹ anh đang cười tít mắt, bị Viên Viên dụ dỗ đến mức phải bò dưới đất giả làm “con hổ lớn” chơi cùng cháu.

Biết tôi vẫn chưa yên tâm, anh còn gửi thêm hàng loạt ảnh và clip.

Xem ra, Viên Viên với mẹ anh hợp nhau lắm.

Xem hết cả đống video, tôi bỗng có một cảm giác kỳ lạ trong lòng .

Có khi nào, tôi sẽ phải nhờ chính con gái mình “dẫn dắt” để cưa đổ mẹ chồng tương lai không đây?



Một tuần sau, tôi trở về sau chuyến công tác.

Tay xách đầy quà, tôi đến thẳng nhà Cầm Dực.

Vừa bước vào cửa .

Viên Viên đang rúc trong lòng bà nội, giọng ngọt như rót mật:

“Bà nội xinh đẹp ơi, Viên Viên thấy bánh trứng nhỏ là món ngon nhất luôn đó…

Aiz, ước gì bà nội cũng được nếm thử một miếng nhỉ…”

Thực ra là con bé muốn ăn thôi.

Chỉ một câu nói mà bà nội đã cười toe toét, còn định mặc áo đi ra ngoài mua ngay lập tức.

Hai người họ chưa kịp phát hiện tôi về, tôi và Cầm Dực liền bước tới chặn lại.

Lần gặp này, mẹ Cầm Dực rõ ràng đã thay đổi hoàn toàn thái độ.

Không những không có chút khó chịu nào, mà còn cực kỳ nhiệt tình.

Vẻ mặt như thể đã chính thức công nhận tôi là con dâu.

Tôi kéo Cầm Dực sang một bên, nhỏ giọng hỏi:

“Chuyện gì xảy ra vậy?”

Anh nhướng mày:

“Đừng hỏi anh, đi mà hỏi công chúa nhỏ của em ấy.”

Tôi quay đầu nhìn ,thấy Viên Viên đang bám lấy tay bà nội, nũng nịu không rời.

Phát hiện tôi nhìn sang, con bé còn nháy mắt với tôi, vừa làm nũng vừa không quên tranh thủ nói đỡ vài câu cho tôi:

“Bà nội xinh đẹp ơi, mẹ con bảo bà vừa trẻ lại vừa xinh, mà mẹ còn chưa biết bà nấu ăn ngon cỡ nào luôn á.”

“Bà nấu thử cho mẹ con một bữa nha?”

Mẹ Cầm Dực được dỗ đến cười ha ha, lập tức xắn tay áo:

“Được, bà nội sẽ nấu cho mẹ con ăn một bữa thật ngon!”

Nói rồi còn quay sang tôi cười hiền:

“Lâm Lâm, con và Cầm Dực chơi với cháu một lát đi, tối nay bác nấu vài món sở trường cho con ăn thử.”

Trời ơi

Mới có một tuần không gặp, bà đã từ “không thể chấp nhận” chuyển sang gọi Viên Viên là “cháu gái của bà” luôn rồi.

Nhờ con gái tôi quá giỏi dỗ ngọt, mẹ chồng tương lai không chỉ chấp nhận Viên Viên, mà còn tiện thể chấp nhận luôn… tôi.

16

Tôi và Cầm Dực tuy đã quay lại với nhau .

Lại cũng ra mắt hai bên gia đình, nhưng vẫn chưa bàn đến chuyện kết hôn.

Vậy mà Viên Viên đã tự động “đổi cách xưng hô”, ngày nào cũng ríu rít theo sau Cầm Dực, gọi “ba” một tiếng ngọt như rót mật.

Mẹ anh sau khi chồng mất thì sống một mình, tuổi lại cao, trong lòng không khỏi thấy cô đơn.

Viên Viên thì miệng ngọt, biết dỗ người lớn, bà càng thương bé không để đâu cho hết.

Hai ngày không gặp đã sốt sắng gọi điện giục tôi đưa cháu sang chơi.

Hôm nay là thứ Sáu, từ sớm bà đã gọi cho tôi bảo tối nhớ đưa Viên Viên qua.

Tôi bật cười đồng ý.

Thế nhưng, đến lúc tan làm đi đón Viên Viên thì lại gặp chuyện ngoài ý muốn ,tôi đang đi xe điện thì bị một chiếc ô tô va phải.

Không quá nghiêm trọng, chỉ bị trầy xước một chút ở chân, nhưng cũng làm chậm mất thời gian.

Đến trường mẫu giáo, tôi lại nhận được tin:

“Viên Viên đã được đón rồi.”

Tôi khựng lại.

“Đón rồi? Ai đón?”

Giáo viên nói đối phương cầm theo thẻ đón học sinh của trường, tự xưng là cha của bé.

Cha?!

Lòng tôi trầm xuống, vội hỏi kỹ ngoại hình và cách ăn mặc của người đó .

Quả nhiên.

Là Trương Hồng Thăng.

Hắn lại định giở trò gì? Muốn dùng con bé để uy hiếp tôi thêm lần nữa sao?

Đứng trước cổng trường, tôi không còn tâm trí trách móc gì, chỉ một lòng muốn nhanh chóng tìm lại con.

Lúc này, điện thoại reo lên.

Là Trương Hồng Thăng.

Tôi vội vàng bắt máy:

“Viên Viên đâu?”

Hắn cười lạnh:

“Đừng sốt ruột.

Con gái tôi đã được tôi đón về, sau này sẽ do tôi nuôi, không cần cô bận tâm nữa.”

“Tuyệt đối không được!”

Tôi gần như gào lên từ chối:

“Anh chẳng từng khoe mình có con trai sao?

Tôi sợ hai người sẽ không tốt với Viên Viên.

Chừng nào con bé chưa đủ tuổi trưởng thành, tôi nhất định không giao con cho các người!”

Tôi vẫn còn nhớ như in cái đêm ở biệt thự, hắn một chân đạp văng đứa con ruột của mình không hề nương tay.

Hắn cười khẩy:

“Cho cô nuôi? Cô là cái thá gì?”

Tuy vậy, hắn không còn nhắc tới mấy lời bẩn thỉu đòi “đổi người lấy con” như trước nữa.

Sau vài lần tranh cãi, hắn cúp máy.

Tôi nắm chặt điện thoại, toàn thân run rẩy vì tức giận.

Đột nhiên

Cầm Dực gọi tới.

Tôi hít sâu, bắt máy.

Chưa kịp mở lời, đầu dây bên kia đã truyền đến giọng anh:

“Dạo này phải cẩn thận Trương Hồng Thăng.

Anh ta có khả năng sẽ quay lại giành quyền nuôi Viên Viên.”

Tôi sững lại.

“Sao anh biết?”

Anh vẫn chưa biết chuyện xảy ra ở trường mẫu giáo, chỉ thấp giọng nói:

“Anh vừa đọc tin tức địa phương.

Vợ Trương Hồng Thăng mới gặp tai nạn xe mấy ngày trước, c/h/ế/t tại chỗ.

Cậu em vợ hắn là người nóng tính, nghe nói chị mình lúc còn sống từng tố cáo chồng ngoại tình, đang mang thai mà vẫn bị ép ly hôn.

Anh ta nghi ngờ tai nạn là do Trương Hồng Thăng dàn dựng, liền tìm tới tận nhà đánh cho một trận, làm hắn… liệt luôn.”

Liệt rồi…

Tên em vợ đúng là ra tay độc ác.

Không lạ gì khi Trương Hồng Thăng đột nhiên chạy tới giành lại Viên Viên.

Vợ c/h/ế/t, mất khả năng sinh sản, Viên Viên trở thành giọt m/á/u duy nhất của hắn.

Nghĩ vậy, tôi bỗng không còn vội nữa.

Ít nhất lúc này Viên Viên đang an toàn.

Mà tôi biết rõ: Nếu kiện tụng, tôi chắc chắn thua.

Hắn là cha ruột, dù tôi và Cầm Dực có muốn giành cũng chẳng có cửa.

Nhưng…

Tôi nghi ngờ cái c/h/ế/t của vợ hắn thật sự liên quan đến hắn.

Nếu đúng là mưu sát, vậy thì dù quyền thế lớn đến mấy, hắn cũng không thể thoát được.

Tôi cố gắng bình tĩnh lại, thuê hai thám tử tư đi điều tra.

Tôi không dám kỳ vọng nhiều nhưng ít nhất phải thử.

May mắn thay

Tôi đã đánh đúng nước cờ.

Vài ngày sau, thám tử gửi lại thông tin:

Có bằng chứng cho thấy Trương Hồng Thăng đã bí mật can thiệp vào hệ thống phanh của chiếc xe xảy ra tai nạn.

Thậm chí…

Vợ hắn cũng ngoại tình, đứa con trong bụng chưa chắc đã là của hắn.

Bảo sao trước đây hắn từng hớn hở nhắc về đứa con trai trong bụng vợ .

Cuối cùng lại cố tình gây tai nạn sát hại cả mẹ lẫn con trước ngày sinh nở.

Tất cả… đều có lý do.

Theo lý mà nói, nếu thám tử tư đã tra được, cảnh sát chắc chắn cũng có thể tra ra.

Chỉ là Trương Hồng Thăng đã dùng quan hệ để bưng bít.

Tin tức tai nạn lúc đó còn chưa kịp lan rộng, đã bị hắn mua chuộc truyền thông để dìm xuống.

Cầm Dực có thể vô tình nhìn thấy cũng là hiếm có.

Tôi bỏ ra một khoản lớn để mua lại chứng cứ.

Để đảm bảo an toàn, Cầm Dực lập tức giao chúng cho một người bạn trong ngành cảnh sát.

Vụ án liên quan đến mạng người, cảnh sát lập tức âm thầm vào cuộc, cử người bắt Trương Hồng Thăng để thẩm vấn.

Chỉ sau một đêm, hắn đã nhận tội.

Tự mình thừa nhận đã can thiệp hệ thống phanh, cố ý ngụy tạo thành sự cố xe mất phanh.



Sau khi hắn bị bắt, tôi đến đón Viên Viên về.

Không thể phủ nhận , sau khi hứng chịu cú sốc mất mát .

Lại phát hiện Viên Viên là m/á/u mủ duy nhất, hắn đối xử với con bé rất tốt.

Lúc tôi đến biệt thự, tầng tầng lớp lớp đồ chơi màu hồng nhạt rải khắp nơi.

Nhưng… thì sao chứ?

Chỉ là nước mắt cá sấu.

Hắn đã biết Viên Viên là con gái mình từ sớm, nhưng cái đêm ấy vẫn một chân đạp thẳng vào bé không chút do dự.

Dù hôm nay có hối hận đến đâu, cũng chẳng đủ để rửa sạch tội ác từng gây ra.