Tối hôm ấy, sau khi bản án của Trương Hồng Thăng được tuyên .
Tôi dỗ Viên Viên ngủ xong thì kéo Cầm Dực ngồi xuống uống rượu cùng mình.
Tôi uống đến say khướt, ôm lấy tấm ảnh của Lộ Man Man mà khóc rưng rức không ngừng.
“Thấy không? Ác giả ác báo là thật.”
“Hắn bị phán tội rồi.”
“Hắn không xứng làm ba của Viên Viên.”
“Lộ Man Man, đồ đàn bà vô trách nhiệm .
Nhưng mày lại để lại cho tao một đứa con gái tuyệt vời.
Viên Viên ngoan lắm, mày có thể yên tâm rồi.”
…
Tôi lảm nhảm đủ điều, nhưng chẳng có ai đáp lại.
Bỗng.
Một giọng nói vang lên sau lưng:
“Mẹ ơi…”
Viên Viên lại tỉnh dậy.
Con bé dụi mắt đứng ở cửa phòng, lảo đảo đi đến chui vào lòng tôi.
Thấy nó buồn ngủ díu cả mắt, tôi nhẹ tay vuốt tóc, còn Cầm Dực vẫn lặng lẽ ngồi bên cạnh, không nói lời nào.
Đột nhiên, trong lòng tôi vang lên tiếng nói khe khẽ:
“Mẹ là người mẹ tốt nhất trên đời.”
Tôi ngây người ra, thì thấy con bé đã tỉnh hẳn, cẩn thận trèo dậy.
Dù nhỏ người, nhưng Viên Viên có chỉ số EQ cao đến bất ngờ, đặc biệt giỏi làm người khác vui.
Khen tôi xong, nó lại cầm lấy tấm ảnh trong tay tôi ngắm nghía:
“Đây là mẹ ruột của con à? Đẹp thật.”
Nó cúi đầu hôn nhẹ lên tấm ảnh:
“Mẹ này cũng là người mẹ tốt nhất trên đời.”
Nói xong, nó không quên nghiêng người nhìn sang Cầm Dực:
“Ba là người ba tốt nhất trên đời luôn!”
Bầu không khí vốn đang buồn bã nặng nề, nhờ con bé mà bỗng chốc trở nên ấm áp lạ thường.
Tôi bế Viên Viên lên giường, vỗ nhẹ lưng dỗ nó ngủ lại.
Cuối cùng, tôi cũng nằm cạnh con, thiếp đi lúc nào chẳng hay.
Tôi mơ một giấc mơ.
Trong mơ, Lộ Man Man đang ôm Viên Viên, khóc thật lâu.
Sau đó, cô ấy nắm lấy tay tôi, vẫn là dáng vẻ như hồi còn trẻ, vui vẻ bảo:
“ Lâm Giản, cảm ơn mày.”
“Kiếp sau tụi mình vẫn làm chị em nhé?”
“Kiếp sau đến lượt tao chăm sóc mày, cho mày tha hồ mà đỏng đảnh.”
Trong mơ, tôi tức giận quát lại:
“Lại vẽ bánh vẽ cho tao à!”
Nhưng lúc tỉnh dậy, gối đã ướt đẫm một mảng.
Thôi được rồi.
Nể tình con gái mày ngoan như vậy, kiếp sau tao miễn cưỡng làm chị em lại với mày cũng được.
Ngày hôm đó, tôi mang theo bó hoa hướng dương đến trước mộ Man Man.
Khi mới khởi hành, trời còn mờ sương, nhưng lúc xe đến nghĩa trang, màn sương sớm cũng đã tan hẳn.
Tôi bước đến trước bia mộ, cúi xuống đặt bó hoa mà cô ấy thích nhất.
Sương tan rồi.
Tiếp tục bước về phía trước thôi.
Tôi sẽ chăm sóc thật tốt cho con bé.
Và cũng sẽ chăm sóc thật tốt cho chính mình.
— Toàn văn hoàn —