Tịch Dạ Vân Sơ

Chương 10: Gió đổi chiều



Ta từng nghĩ, một ván cờ sẽ kết thúc khi thắng.

.

Ván cờ trong cung đình — chỉ kết thúc khi một chết.



Ngày mười tám tháng Hai, kinh đô Dạ Minh mở tiệc sinh thần cho Thái tử phi.

Là tiệc mừng, nhưng trong triều đều hiểu — đây là lời tuyên bố gián tiếp về chuyện nối ngôi.

Người ở vị trí chủ tọa Hoàng đế.

Mà là Thái tử.

Bất Dạ mời.

Ta, đương nhiên, càng .

đêm đó, cả hai chúng ... đều xuất hiện.



Ta bước giữa điện Thừa Ân, y phục màu nguyệt nhạt, tóc cài trâm khảm ngọc vân long — chính là kiểu từng Hoàng hậu Đại An ban riêng cho nữ quyến Vân gia.

Mỗi bước , ánh đèn rọi xuống thành tiếng.

Bất Dạ .

Không mang kiếm.

Chỉ mang một cuộn tấu chương dày nặng.



Thái tử đang nâng chén rượu, thấy thì dừng nửa nhịp.

Thấy Bất Dạ — thì sắc mặt trầm xuống.

“Sao, thất ,” lạnh, “hôm nay mời mà đến?”

“Không vì tiệc,” Bất Dạ đáp, “mà vì ... đến đòi công đạo.”

Hắn câu , chậm.

từng chữ đều khắc xuống nền đá.



Ta tiến lên một bước, đưa hộp gấm trong tay đến mặt bá quan.

Bên trong là phác đồ hành trình của Vân Tiệp, kèm theo danh sách hộ tống, đối chiếu từ sổ quân dịch trạm biên giới và thư từ lưu .

Tất cả đều chỉ về một : Tả vệ sứ Đồ Cảnh — tâm phúc của Thái tử.

Một ... c.h.ế.t cách đây hai ngày.

Chết bất ngờ. Không rõ nguyên do.

Bất Dạ mở cuộn tấu chương, từng trang đều dấu đỏ của các tướng lĩnh trung lập, xác nhận việc điều binh bất thường từ Thái tử phủ.

“Chư vị,” , “Vân Tiệp c.h.ế.t bất đắc kỳ tử.

Mà là chết... vì lợi dụng.”

“Đệ là mồi nhử.

Để gián tiếp gây mâu thuẫn giữa hai nước.

Tất cả đều là một ván cờ.

Và đặt bàn cờ — chính là Thái tử.”



Không khí đóng băng.

Thái tử .

Cười khẽ. ánh mắt lạnh .

“Đệ xong ?”

“Rồi.”

“Vậy đến lượt .”

Hắn dậy, đảo mắt một vòng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Một kẻ từng suýt tước quyền vì mất tín nhiệm,

Một nữ sứ giả của nước khác,

Hai giữa triều đình ,

Bày màn kịch rẻ tiền ... để gì?”

“Muốn thế ?”



Ta bước giữa điện, thẳng :

“Ta cần ngôi vị của ngài.

Ta chỉ cần... một lời lẽ công đạo cho mất.

Và nếu công đạo là dùng mạng để đổi lấy —

Thì xin hãy bắt đầu từ .”

Bất Dạ siết c.h.ặ.t t.a.y .

ngăn .



Lúc , cả đại điện căng như dây đàn.

Một ánh mắt lệch , cũng thể thành tín hiệu c.h.é.m giết.

Hoàng đế — vị vua già yếu — cuối cùng cũng dìu , đôi mắt lờ đờ.

Ông gì. Chỉ đưa tay... gõ ba tiếng lên long án.

Âm thanh , tựa như tiếng chốt mở khóa.

Cũng là tiếng cổng địa ngục hé .



Ngày hôm đó, triều đình Dạ Minh chia hai phe.

Một bên theo Thái tử — quyền lực bao phủ triều chính.

Một bên ủng hộ Bất Dạ — kẻ từng tranh đoạt, nay vì một nữ nhân... mà bước vũng bùn máu.

Gió nổi.

Cờ dựng.

Không ai còn đường lui.



Tối hôm , và cùng trong thư phòng.

Không rượu. Không nhạc. Chỉ một chiếc bàn gỗ phủ bản đồ chiến lược, và hai — còn là quân cờ.

“Nàng sợ ?” — hỏi.

“Sợ”, gật đầu.

“Vậy vẫn ?”

“Vì , nếu như hôm nay, ngày mai sẽ còn ai để nhớ đến tên Vân Tiệp nữa.” , mắt thẳng .

Hắn khẽ .

“Còn thì ?”

“Chàng là gì?”

“Là ... nàng thể mất ?”

Ta trả lời.

Chỉ đưa tay, nhẹ nhàng chạm lên vết sẹo lành bên vai .

“Đừng chết. Dù chuyện gì... cũng đừng c.h.ế.t .”



Về , từng :

“Chính đêm hôm , khi nàng câu đó — còn sống cho bản nữa.”

“Mà sống... để cùng nàng bước ánh sáng.”