Tịch Dạ Vân Sơ

Chương 9: Âm mưu trong bóng tối



Kinh đô Dạ Minh giống Đại An.

Nơi đây nhiều gác mái, phố chợ đêm, cũng ánh trăng ấm.

Chỉ những con đường lát đá xám ngoằn ngoèo như mê cung, những bóng đèn lồng vàng vọt nơi hành lang cung điện, và những ánh mắt từ trong bóng tối, chẳng mấy khi là thiện ý.

Ta lạ ở nơi .

Ta là kẻ xâm nhập.



Sau cái c.h.ế.t của Vân Tiệp, tin những điều ngẫu nhiên nữa.

Một thiếu niên tuổi còn thành niên, đơn độc vượt qua biên giới một cách suôn sẻ?

Lá thư dở dang của nó, địa điểm tên Giang Dự lặp ba .

Ta nghĩ, nơi giấu một bí mật.

Giang Dự trấn lớn, cũng chẳng trạm giao thương.

gần đây, nhiều kỵ binh của Dạ Minh tập kết tại đó.

Lặng lẽ. Không ai hỏi đến.

Ta bắt đầu theo đường dây.

Người đầu tiên tìm — là thị vệ trạm thứ ba của tuyến Giang Dự – Kinh Vũ.

Hắn nhận là sứ giả. Chỉ thấy một nữ nhân lạ mặt ép d.a.o cổ trong ngõ cụt lúc nửa đêm.

Ta hỏi một câu:

“Tháng , thiếu niên tên Vân Tiệp dừng ở đây đúng ?”

Hắn run như cầy sấy, lắp bắp:

“Có... ... nhưng công tử một . Có của Dạ Minh cùng…”

“Là ai?”

Hắn lắc đầu.

“Không tên. Chỉ ... mặc y phục của thị vệ phủ Thái tử.”



Tim trượt một nhịp.

Thái tử.

Chữ xa lạ, nhưng giờ như tảng đá ném thẳng lòng nước đang lặng.

Ta rời , g.i.ế.c , cũng để dấu vết.

Chỉ càng siết chặt chuôi kiếm trong tay.



Hôm , khi rảo bước trong hậu viện phủ tiếp sứ, tiếng bước chân quen thuộc.

“Đi về?”

Là .

Bất Dạ.

Vẫn dáng thẳng, vẫn ánh mắt tránh né.

Ta đáp khẽ:

“Ta đến nơi mà lẽ đến từ lâu.”

Hắn nhíu mày.

Ta tiếp:

“Có của Thái tử dẫn đường cho Vân Tiệp.

Và đó... cũng là báo tin Vân Tiệp chết.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Mặt sầm xuống, còn vẻ điềm tĩnh như thường ngày.

“Nàng chắc chứ?”

“Tin ,” , “ bao giờ chắc chắn về điều gì như .”



Buổi tối hôm đó, đến tìm . Không mang tùy tùng. Không mang kiếm.

Chỉ cầm trong tay một cuộn giấy, mở — là bản kê khai danh sách những trướng Thái tử từng xuất hiện tại Giang Dự trong một tháng qua.

Hắn :

“Ta theo dõi lâu .

Thái tử ngai vàng tuột khỏi tay.

Hắn... cần một cái cớ để phát động chiến tranh với Đại An.”

“Vân Tiệp là cái cớ,” thì thầm.

“Một cái chết... đúng lúc, đúng , đúng nơi.”



Chúng đối diện .

Không còn là sứ giả và Hoàng tử.

Không còn là mang thù và oán.

Chỉ là hai kẻ đẩy ván cờ máu.

Chỉ là hai quân cờ... bắt đầu lật mặt bàn.



Ta hỏi:

“Vì đến giờ mới hành động?”

Hắn ngước .

Gió thổi tắt ngọn đèn dầu bàn, chỉ còn ánh sáng từ trăng xuyên qua cửa gỗ.

“Vì đây sợ, nếu lật đổ Thái tử... sẽ mất bộ hậu thuẫn trong triều.

giờ, sợ nữa.”

Ta gì.

Hắn lâu. Rồi :

“Ta thà chết, còn hơn để nàng tiếp tục sống trong hận thù.”



Tối đó, chúng ký một hiệp ước lời.

Ta âm thầm lôi kéo các quan Đại An đang mặt ở Dạ Minh.

Hắn bắt đầu tập hợp các tướng lĩnh trung lập, lén rút binh lực khỏi tay Thái tử.

Cuộc chiến đến.

những con d.a.o giấu trong tay áo.



Về , :

“Có hỏi , tại giúp một từng thề sẽ g.i.ế.c .”

Ta hỏi : “Và gì?”

Hắn đáp:

“Ta ... vì đó là Vân Sơ.”

“Thế thôi?”

“Thế thôi. Thế là đủ.”