Tiệm Tạp Hóa Cấm Nuôi Hổ Đói

Chương 23: Con không nói dối



Hàng Du Ninh đã không còn nhớ rõ những chuyện xảy ra khi cô chín tuổi nữa rồi.

Lần tai nạn đó đã thay đổi cuộc đời cô, nhưng đối với cô, nó mơ hồ như một giấc mơ, không khiến cô chấn động bằng hình ảnh Trương Thục Phân quỳ gối cầu xin.

Lúc đó, Hàng Nhã Phỉ ở nội trú trong trường, Trương Thục Phân xin đơn vị làm ca đêm để kiếm thêm tiền, mỗi thứ Hai, Tư, Sáu đều không có ở nhà.

Cô đeo chìa khóa trên cổ, sau giờ tan học thì một mình về nhà, hâm nóng thức ăn, rồi khóa cửa kỹ lưỡng, tự đi ngủ một mình.

Cô rất sợ bóng tối, nhất là vào những đêm xuân, luôn có những con mèo hoang cào vỏ cây, phát ra tiếng kêu ai oán khiến người ta thấy rợn người.

Tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ vang lên đều đều, trong bóng tối, dường như có vô số con thú hoang đang ẩn nấp. Nửa đêm, cô thường nghe thấy tiếng bước chân trong phòng khách, rất chậm, kéo dài từng bước, “sạt, sạt, sạt”.

Âm thanh rõ ràng đến mức như thể người đó đang ở ngay trong phòng khách, chỉ chờ cô nhắm mắt lại sẽ lặng lẽ đi vào phòng ngủ.

Cô chui đầu vào chăn, cứ như điều đó có thể khiến cô cảm thấy an toàn hơn.

"Đó là từ tầng trên, ông Triệu của con lớn tuổi rồi, nửa đêm dậy đi vệ sinh, có gì mà sợ?" Trương Thục Phân không nhịn được nói.

"Mẹ, con muốn đi làm ca đêm với mẹ được không ạ? Con hứa sẽ ngoan."

"Không được."

Trương Thục Phân kiên quyết từ chối: "Mẹ đi làm cùng cô Lý, đâu có chỗ nào cho con ngủ."

Thấy cô sợ hãi, Trương Thục Phân dịu giọng an ủi: "Con ngoan ngoãn ngủ đi, mẹ sẽ mua bột quấy mè cho con."

Hàng Du Ninh biết nếu nói thêm, có lẽ sẽ bị đánh, nên cô đành buồn bã đồng ý.

Nhưng cô vẫn sợ.

Không chỉ sợ khi ngủ vào ban đêm, mà lúc tối ở nhà làm bài tập một mình cô cũng thấy sợ. Đáng sợ nhất là khoảnh khắc cô đút chìa khóa vào ổ khi tan học về nhà.

Không hiểu vì sao, lần nào cô cũng cảm thấy như có gì đó khiến lông tóc dựng đứng lên, như thể có ai đó đang âm thầm nhìn chằm chằm cô từ một góc khuất, chỉ đợi giây phút cô mở cửa để lao ra.

Nhưng cuối cùng chẳng có gì xảy ra cả.

Bố cô từng nói với cô rằng động vật có thể cảm nhận được nguy hiểm đến gần, con người cũng nên tin vào trực giác của chính mình.

Nhưng cô nhát gan quá, hay nghi ngờ vô cớ.

Hàng Du Ninh vào nhà, hâm nóng thức ăn thừa mà Trương Thục Phân để lại, sau đó ăn cơm một mình. À không, bức ảnh đen trắng của Hàng Tầm trên tường bầu bạn cùng cô.

Cô thầm nói chuyện với bố trong lòng: “Môn toán khó quá ạ, con lại thi không qua, chị lâu rồi không về, con nhớ chị, anh Tiểu Dã lại đến tìm con, mua cho con một túi bỏng ngô, bố ơi, bỏng ngô ngon lắm ạ.”

Cứ như vậy, cô làm hết bài tập, rửa mặt rồi lên giường ngủ.

Có một hôm, vào lúc mười rưỡi, cô chỉ mở một chiếc đèn bàn, tóc ướt nhẹp, nằm trên giường đọc “Tuyển tập bài văn dành cho học sinh tiểu học”, đột nhiên nghe thấy tiếng động rất nhỏ ở cửa.

Có thể là có người đi ngang qua, có thể là gió thổi, có thể… là có kẻ xấu đang cạy khóa nhà họ…

Hàng Du Ninh đi chân trần, rón rén xuống giường, áp tai vào cửa.

Kim loại lạnh ngắt, mọi âm thanh như được phóng đại lên, giống như có một âm thanh ong ong xa xăm nào đó, lại giống như không có gì cả…

Cạch...

Một âm thanh rất nhẹ, rất nhẹ, cô thấy ổ khóa hơi nhúc nhích.

Hàng Du Ninh chỉ cảm thấy máu trong người chảy ngược lên não, không hiểu tại sao, cô không động đậy, không chạy về giường, trốn vào chăn như trước đây.

Cô đứng đó, như một khúc gỗ chết, bất động nhìn chằm chằm vào ổ khóa.

“Đệt.”

Đêm cực kỳ tĩnh lặng, cô nghe thấy giọng đàn ông mang theo sự bực bội rất rõ.

Sau đó là âm thanh va chạm của kim loại, tiếp đó là tiếng bước chân loẹt quẹt đi xuống cầu thang.

Gã đi rồi.

Hàng Du Ninh cũng không biết mình đang nghĩ gì, lúc đầu óc trống rỗng, cô thường vô thức thực hiện những hành động kỳ lạ.

Cô mở cửa ra.

Hành lang tối như mực, như thể chưa từng có ai đến đây.

Hàng Du Ninh giữ nguyên cái cảm giác cơ thể cứng ngắc, cô quay đầu, đóng cửa lại rồi nhẹ nhàng đi lên tầng trên.

Nhà cô ở tầng năm, phía sau cái lu dưa muối của ông Triệu ở tầng sáu có một khe hở, hồi nhỏ cô và chị thường hay chui vào đó chơi trốn tìm.

Cô gần mười tuổi rồi nhưng do không đủ dinh dưỡng trong thời gian dài, gầy như một đứa trẻ bảy tám tuổi, vẫn có thể chui vào đó.

Cô co rúm trong bộ quần áo mùa thu, trong bóng tối, đôi mắt cô sáng như một con mèo nhỏ.

Không biết đã qua bao lâu, tiếng bước chân lại vang lên, lần này, cô nhìn thấy rõ người đó, gã cao dị thường, rất gầy, tay chân rất dài, như một loại côn trùng gầy trơ xương.

Giống như một cơn ác mộng, gã xoay khóa cửa, cánh cửa kêu cạch một tiếng rồi mở ra.

Hàng Du Ninh không dám thở.

Nhà là nơi an toàn nhất của một người, nhưng bây giờ, nhà của cô đã bị xâm nhập bởi một người đàn ông có tay chân dài.

Vào khoảnh khắc cánh cửa đóng lại, Hàng Du Ninh nhanh chóng chạy ra khỏi chỗ ẩn nấp, cô rất sợ, sợ muốn chết đi được.

Nhưng bản năng mách bảo cô, cô phải chạy.

Cô có thể gõ cửa, có thể kêu cứu, những cô chú đã nhìn cô lớn lên sẽ cứu cô.

Nhưng cô lại sợ, ở thời điểm này mọi người đều ngủ rất say, nghe nói ngay cả có động đất mà vẫn có người không tỉnh dậy.

Cô sợ nếu cô kêu lên, họ chưa kịp dậy thì người đàn ông đó đã quơ tay dài quơ chân dài đuổi theo.

Cô chỉ có thể tiếp tục chạy trong sự tĩnh lặng chết chóc, cô cố gắng giữ bước chân thật nhẹ, nhưng tiếng động vẫn quá lớn, cô nghe thấy tiếng thở d ốc của mình, ngày càng dồn dập...

Cuối cùng cô đã chạy ra khỏi hành lang, ra đến đường phố, vắng tanh, chỉ có một chiếc đèn đường trắng bệch, đơn độc chiếu sáng.

Cô lộ liễu dưới ánh đèn đường, đúng lúc này, cô nghe thấy phía sau có tiếng bước chân vội vã, có ai đó đang xuống cầu thang!

Dưới ánh đèn đường, một cái bóng phủ lên cô.

Đen và dài, giống như một con nhện khổng lồ đang giương nanh múa vuốt tiến lại gần.

"Cứu tôi với! Cứu tôi với!" Hàng Du Ninh vừa chạy vừa khóc hét lên, cô nghĩ mình đang hét rất to, nhưng thực ra, tiếng kêu của cô chỉ như một con cừu lạc lõng, nhỏ bé và thảm thiết trong màn đêm mênh mông.

Đúng lúc này, phía trước vang lên một giọng hát: "Dù hôm qua đã qua đi, chia ly khó gặp lại, làm sao có thể quên tấm chân tình của em..."

Đó là một nhóm côn đồ cắc ké, vừa cười đùa vừa hát, vai kề vai đi về phía cô.

Khuôn mặt của họ được ánh trăng chiếu sáng, trong khoảnh khắc đó, Hàng Du Ninh nhìn rõ ánh mắt của họ.

Vô lại, tốt bụng, ánh mắt của con người.

Cô lao về phía họ như phát điên, vừa chạy vừa hét lên: "Cứu tôi với! Có kẻ giết người! Cứu tôi!"

Họ đều ngẩn ra. Một cậu bé trong nhóm nắm lấy cánh tay Hàng Du Ninh: "Đây không phải là em gái của anh Dã sao?"

"Có, có, có người xấu..." Hàng Du Ninh thở không ra hơi, cô chỉ về phía sau...

Đám con trai nhìn theo hướng cô chỉ, con đường dài không một bóng người, chỉ có ánh trăng trắng xóa.

Họ đi bám tàu hỏa.

Thời đó, tàu chạy rất chậm, họ thường đi bám vào tàu, chào bán những thứ như hạt dưa, ngô, kem... Nhất là vào ban đêm, những người chờ tàu ở ga rất thích chi hai hào để ăn gì đó.

Hứa Dã cũng ở trong số đó, đây là nguồn sống chính của anh, nhưng anh không về cùng họ.

Nhóm thanh niên không biết phải làm sao, đành đưa Hàng Du Ninh đến chỗ Hứa Dã.

Khi nhìn thấy Hứa Dã, những giọt nước mắt bị kìm nén suốt cả đêm không chịu được nữa, cô khóc nức nở.

"Được rồi, được rồi, em chắc chắn thấy gã cạy khóa nhà em chứ?"

"Có thấy rõ gã trông như thế nào không?"

"Đừng khóc nữa, anh đưa em đi báo cảnh sát."

Phần lớn họ đều sợ cảnh sát, dù sao thì những việc họ làm hàng ngày cũng là trái phép.

Hứa Dã cũng sợ, anh vẫn nhớ cảm giác bị thẩm vấn ở đồn cảnh sát.

Nhưng anh vẫn đưa Hàng Du Ninh đến đồn cảnh sát.

Cảnh sát trực ban ở đồn biết Hàng Du Ninh, nghe tin này xong thì giật mình, chia làm hai nhóm, một nhóm gọi người đi tìm Trương Thục Phân về, một nhóm đi đến nhà họ Hàng.

Khi ánh sáng ban mai bắt đầu le lói, cả hai nhóm đã đến nhà họ Hàng.

Hàng Du Ninh được một cảnh sát ôm trong lòng, nhìn thấy cánh cửa nhà mình.

Khóa cửa không hề bị hỏng, vẫn khóa yên lành ở đó.

Trong nhà gọn gàng, không có dấu hiệu bị lục tung lên, sàn nhà không có dấu chân, cửa sổ cũng không có bất kỳ sự hư hại nào.

Hàng xóm cũng vò đầu: "Không nghe thấy tiếng động gì cả."

Mọi thứ rất rõ ràng: Đứa trẻ này nằm mơ thấy ác mộng và đã coi ác mộng thành sự thật.

Cảnh sát không trách Hàng Vận Ninh, chỉ khuyên Trương Thục Phân: "Chị dâu, chị cũng đừng trách Ninh Ninh, ở độ tuổi này... vẫn cần có người lớn bên cạnh."

"Đúng vậy, Thục Phân, dù thế nào đi nữa cũng không thể để trẻ con ngủ ở nhà một mình được!"

Khuôn mặt của Trương Thục Phân từ đỏ chuyển sang tím tái.

Hàng Du Ninh rất sốt ruột, ngẩng đầu lên định giải thích với Trương Thục Phân, một cái tát bất ngờ giáng xuống, làm cô choáng váng.

"Mẹ cho mày nói dối này! Mẹ cho mày nói dối này!" Mặt bà ấy đỏ bừng, tiện tay cầm một cái chổi vụt tới, như thể người đứng trước mặt không phải là con gái bà ấy, mà là toàn bộ sự nhục nhã, uất ức và hận thù trong cuộc đời này của bà ấy.

Hàng Du Ninh vừa khóc vừa né tránh, cô không hiểu tại sao Trương Thục Phân lại tức giận như vậy.

Cô cũng không biết rằng khi cảnh sát tìm đến, người trực ban cùng Trương Thục Phân không phải là cô Lý mà là chú Tào.

Cô khóc đỏ bừng mặt, liên tục kêu lên: "Con không nói dối!"

Trong khi đó, Hứa Dã đang đứng trước cửa tòa nhà, nhìn một hình vẽ bằng bút chì, giống như một bức tranh nguệch ngoạc của trẻ con, anh đang tự hỏi đó là gì.

Nghe thấy tiếng khóc và tiếng kêu của Hàng Du Ninh ở trên tầng, anh vội vàng chạy lên.

Anh không nhận ra rằng đó là một con nhện. Con nhện màu đen.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com